Thân thể cô còn đang run rẩy không ngừng, hình như mồ hôi còn vã ra lấm tấm trên vầng trán. Lồng ngực phập phồng của Lệ Liệt Nông vẫn áp chặt vào người khiến Liên Kiều càng thêm luống cuống, hoảng loạn. Dù thế, giọng cô lại rành rọt đến lạ, từng câu từng chữ rõ ràng: "Là anh bảo tôi hãy vừa làm vừa học đấy."
Tất cả như quay về vị trí cũ. Cách anh nói chuyện với cô, không bao giờ gọi tên, lúc thì vô cùng nghiêm túc, lúc lại bình thản hoặc đầy sự cảnh cáo, không thì là những câu xin lỗi, thi thoảng thì có một chút ánh nhìn trộm đầy tình cảm.
Cô cố tình xem nhẹ ngón tay cứng đờ trong phút chốc của anh, giọng khiêu khích: "Chính anh bảo tôi vừa làm vừa học, tôi liền thực hành cho anh xem." Đôi mắt cô vẫn nhìn đăm đăm bức tranh trên tường, lẩm bẩm: "Anh cũng không cần cảm thấy có lỗi với cô ấy. Cứ nghĩ như thế này, chúng ta như bao kẻ khác đến Las Vegas tìm kiếm niềm vui, tất cả những gì phát sinh ở đây cứ cho là một vở kịch đi: Anh một ngày nào đó tâm huyết dâng trào, bắt Hứa Qua sắm vai một cô Liên Kiều đang phải vừa làm vừa học theo một người khác."
Lời nói của cô như không chạm tới anh, tư thế anh vẫn ép sát như cũ. Ngược lại, chính cô lựa chọn kéo xa khoảng cách. Đầu anh bỗng gác lên hõm vai cô, anh đang cố điều chỉnh hơi thở. Hơi thở nóng rực ấy cứ từng đợt từng đợt phả lên da cô, thấm vào từng lỗ chân lông nhỏ. Hơi thở gấp gáp, nóng bỏng ấy chính là minh chứng cho sự chật vật của nhà lãnh đạo của 1942. Sự chật vật hiếm có của anh khiến Liên Kiều vô cùng hưởng thụ, ở phương diện nào đó, biểu hiện của đàn ông và phụ nữ không giống nhau.
Chiếc gương trên trần nhà giúp Liên Kiều nhìn rõ khuôn mặt mình lúc này. Khuôn mặt cô bị ánh sáng chiếu vào cực kì rõ nét, đặc biệt là những dấu vết đỏ đỏ hồng hồng cực kỳ chói mắt rải rác quanh cổ, đôi môi bị mút đến sưng đỏ, căng mọng. Nếu ánh đèn sáng hơn, có khi còn thấy được cả dấu răng nữa. Khoé miệng cô nhếch lên, hẳn là âm hồn kia đang tức đến mức giậm chân nhỉ? Những điều anh ấy chỉ làm với cô cuối cùng cũng làm với tôi rồi.
"Lệ Liệt Nông, vì anh, em đã sắm vai Hứa Qua lâu như vậy, anh không thể thoả mãn em một lần sao?" Cô thở dài, dùng chân mình đong đưa cạ qua nơi cứng rắn của anh, mũi kéo ra một âm thanh mê hoặc: "Hửm?" rồi chân lại tiếp tục cọ lại nơi nào đó.
Anh xoay người sang chỗ khác, quay lưng lại với Liên Kiều. Cô sửa sang lại chiếc váy ngắn cũn bó sát, sau đó thong thả đi quành ra trước mặt anh. Cô ngẩng đầu, nở một nụ cười, hỏi anh có muốn em cắt tóc ngắn như Hứa Qua không, ngắn đến mức không thể che được đôi tai?
Điều làm Liên Kiều tức đến cắn răng chính là, Lệ Liệt Nông đã lấy lại được sự trầm tĩnh thường ngày. Anh cứ như thế yên lặng nhìn cô, ánh mắt không khác gì một diễn viên lâu năm nhìn một diễn viên nghiệp dư diễn tuồng trước mặt mình.
Giờ phút này, Liên Kiều đã mất hết sự đắc ý ban nãy, cô kéo bộ tóc giả ngắn xuống, đề cao giọng: "Thiếu chút nữa là anh đã làm ra chuyện không nên rồi. Lệ Liệt Nông, anh nên nhìn cho rõ, tôi là Liên Kiều có mái tóc dài, không phải là Hứa Qua tóc ngắn." Ý cô rất rõ ràng, ông Lệ liệu mà xem xem làm thế nào cho công bằng với Hứa Qua. Chính vừa rồi anh đã dùng bàn tay ấy đi sờ một người phụ nữ khác.
Mặc kệ Liên Kiều có mở to mắt như thế nào, cô vẫn không thể nhìn ra được chút áy náy nào trên khuôn mặt Lệ Liệt Nông. Không chỉ không áy náy, anh còn nói một câu như thế này: "Cô lại không để lời nói tối qua của tôi vào đầu rồi. Hơn nữa, giờ cô còn tỉnh táo, không say rượu mà lại làm ra chuyện như thế này. Như vậy, xem ra tôi chỉ có thể giao Vivian tìm một nhóm người chuyên nghiệp, mỗi ngày dành ra một, hai tiếng nói chuyện phiếm với cô. Đương nhiên trước đó, tôi cũng sẽ hỏi qua ý kiến của ông Liên một chút."
Anh dễ dàng tìm được chiếc túi của cô, lại còn lấy chiếc di động từ trong ra.
Lệ Liệt Nông, tên khốn này.
Cô hung hăng đoạt lấy chiếc túi và cái điện thoại. Dù đã nắm được chúng trong tay, nhưng tay cô lại bị Lệ Liệt Nông khống chế. Mắt anh biểu hiện rõ sự bất mãn.
Lúc đó, cô thật sự nghĩ rằng mình sẽ gào vào mặt anh: "Lệ Liệt Nông, tôi không điên rồ cùng anh nữa." Chẳng qua là không được nhìn thấy anh nữa thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng Liên Kiều lại hé miệng lí nhí: "Đừng gọi cho bố tôi."
Anh cũng không vì thế mà buông tha tay cô.
Được lắm.
Cô nhón chân lên, nói vừa nhanh vừa gấp: "Lệ Liệt Nông, tên khốn khiếp này, anh còn không mau buông tay ra! Lệ Liệt Nông khốn khiếp, sau này anh thích gì là được chứ gì! Lệ Liệt Nông, từ về sau tôi không uống rượu nữa, tôi cũng...." Cô cắn răng: "Tôi cũng sẽ nhớ rõ thân phận của mình là được chứ gì?"
Tất cả là tại anh! Làm gì có ai đối xử với thế thân tốt như thế, luôn bí mật cho người bảo vệ cô, lại còn biểu hiện như ghen tuông khi cô tiếp xúc gần với đàn ông khác. Còn không phải hôm đó, anh bị sốt cà chua trên tay cô doạ sợ chết khiếp sao, anh có biết anh như thế khiến cô rung động như thế nào không, đến mức...
Cô hít một hơi sâu, lực bóp cánh tay kia mạnh đến mức nước mắt cô chảy ra, nhưng đôi mắt to vẫn trừng trừng đọ sức với anh trong im lặng.
Cuối cùng Lệ Liệt Nông cũng buông tay.
Cô lang thang không mục đích trên đường phố, lần này Lệ Liệt Nông không đi cùng cô nữa. Sau khi bước ra khỏi cửa hàng quần áo ấy, cô nói: "Lệ Liệt Nông, xin anh, cho tôi đi một mình một lúc." Cô nhìn quanh, khi chưa nhìn thấy anh thì cô luôn tìm mọi cách để tìm kiếm thông tin, tiến lại gần anh. Vậy mà đến khi bọn họ ở gần nhau thì lại biến thành nông nỗi này.
Sau khi đến Las Vegas, Liên Kiều bắt đầu có những thói quen xấu, bao gồm cả việc cô vừa làm ban nãy.
Cô đi vào một cửa hàng một thương hiệu xa xỉ. Nhân viên trong cửa hàng đứng ở cửa nhìn chiếc mũ cùng bộ đồ trên người cô rồi bày ra vẻ: "Cô nhóc, đừng có nghĩ vào đây náo loạn, nếu không chính cô sẽ gặp rắc rối đó".
Nhìn ánh mắt đó, Liên Kiều ngoan ngoãn nhìn lại bản thân. Trông cô giờ đúng là không ra đâu với đâu, chiếc váy bó sát người trông như hàng ngoài vỉa hè, cực kỳ phù hợp với chiếc áo khoác bò kiểu hip-hop bên ngoài. Cúc áo không cài lại tử tế nên để lộ một mảng da thịt trắng noãn chói mắt, rất dễ làm người khác hiểu lầm.
Hiện giờ trông thế nào cô cũng giống một kẻ đáng thương lang thang cơ nhỡ.
Nhưng đợi xem, lát nữa thôi người nhân viên này phải thất vọng rồi. Cô đúng là kẻ đáng thương, cực kì lận đận trong nhân duyên, nhưng bàn về tiền bạc thì cô tuyệt đối là nữ vương. Ba cô có thừa tiền cho cô tiêu xài mấy đời không hết. Còn Lệ Liệt Nông thì càng khỏi phải nói, có lẽ một ngày anh còn mở một nhà máy in tiền nữa ấy chứ.
Hệt như tưởng tượng của Liên Kiều, khi cô rút ra chiếc thẻ đen (1), mặt người nhân viên như được ảo thuật gia biến hình vậy. Chiếc thẻ này cô đâu chỉ có một cái. Cái thứ hai, cái thứ ba đều được rút ra khỏi ví, cô đưa nó đặt vào tay người nhân viên, giọng bằng bằng: "Đây là của người yêu tôi đưa đấy, tôi đoán số tiền bên trong thừa sức mua được cả trung tâm thương mại này."
Hiện giờ, cô rất vui vẻ sắm vai một con chim hoàng yến được một đại gia nào đó bao nuôi.
Sau đó, Liên Kiều được hưởng sự đón tiếp ngang với nguyên thủ quốc gia. Cô lười biếng ngồi trên ghế sôpha, tách cà phê hảo hạng trước mặt cô đã được thay đổi lần thứ ba.
Chỉ vài chục phút trước, biểu cảm của người nhân viên vừa coi thường cô trở nên kinh hồn tán đảm. Khi tách cà phê thứ ba được đưa đi, thay vào đó là một tách trà, cô miễn cưỡng uống một ngụm, vẻ mặt cô nhân viên mới như trút được gánh nặng. Lần này nếu không phải là do quản lý cửa hàng xuất trận thì chắc cô ta phải cuốn gói ra đi rồi.
Quản lý cửa hàng cao cấp đi đến trước mặt Liên Kiều, đặt một chiếc kẹp da màu nâu có vài tờ giấy cùng một chiếc bút máy để cô ký tên. Liên Kiều liếc nhìn chiếc bút, hơi nhíu mày, chiếc bút ấy có màu xanh. Cô gác tay lên đầu gối, mu bàn tay gõ gõ.
"Thưa cô, có vấn đề gì không ạ?" Quản lý thấp giọng dò hỏi.
Ánh mắt cô rời khỏi chiếc bút, giọng hơi cứng: "Cô còn chiếc bút khác không?"
Chiếc bút trên cái kẹp da được thay thế, nhưng vẫn là chiếc bút vỏ màu xanh. Ánh mắt cô chăm chăm nhìn chiếc bút ký tên, tay vẫn bất động.
"Cô có muốn đổi chiếc bút khác không ạ?" Quản lý lại thấp giọng hỏi lần nữa.
"Không cần." Liên Kiều từ chối nhưng giọng vẫn cứng đờ.
Bút vỏ xanh nhưng chưa chắc bên trong đã là mực xanh, huống chi... Huống chi, người ghét bút máy mực xanh là Hứa Qua cơ mà.
Một ngày nọ, khi Liên Kiều và Hứa Qua cùng ăn cơm ở một nhà hàng tại Pháp. Lúc thanh toán, Hứa Qua vừa gọi điện thoại, vừa cầm bút mà nhân viên đưa để ký tên lên hoá đơn. Lúc ký xong, cô ấy nhìn thoáng qua tờ giấy, sau đó thì sắc mặt Hứa Qua thay đổi đột ngột. Cô ấy lao nhanh ra khỏi cửa nhà hàng, tay gác lên tường, trán đổ mồ hôi, hít thở từng cơn từng cơn, nhìn như đang nôn, nhưng thực tế thì không phải. Một lúc sau thì Lệ Liệt Nông tới, Hứa Qua mềm nhũn ngã vào lồng ngực anh.
Ngày hôm đó Liên Kiều còn tưởng là Hứa Qua bị ngộ độc thức ăn. Mãi sau này cô mới biết mấu chốt nằm ở chiếc bút mực xanh kia. Chiếc bút có vỏ màu xanh, viết ra màu mực xanh.
Một Hứa Qua không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ màu mực xanh. Chỉ cần nhìn thấy nét chữ màu xanh, cơ thể Hứa Qua sẽ sinh ra phản ứng bài xích. Ngược lại với Hứa Qua, Liên Kiều lại cực kì thích màu mực xanh. Cô cảm thấy nét chữ màu xanh trên nền trắng của giấy mang lại cảm giác sảng khoái như được nhìn lên bầu trời xanh với áng mây trắng vậy.
Trong lòng cô liên tục tự nhủ, người sợ màu mực xanh không phải là mình, đó là Hứa Qua.
Cô thở dài một hơi, bàn tay đang đặt trên đầu gối vươn ra nắm lấy chiếc bút, đưa ngòi bút đến chỗ ký tên, ấn bút xuống.
Chiếc bút vỏ xanh này thật sự là bút mực xanh.
Đầu cô liên tục tua đi tua lại câu: Người sợ màu mực xanh là Hứa Qua, không phải Liên Kiều, không phải Liên Kiều.
Nhưng một thế lực nào đó trong người cô ngày càng bành trướng, nó khiến cô siết chặt lấy chiếc bút, ngòi bút bị ấn mạnh xuống mặt giấy dần bị toẽ ra làm đôi, từ chỗ toẽ, mực màu xanh liên tục nhỏ xuống từng giọt, những giọt mực xanh...
Màu mực xanh ấy khiến cô chóng mặt nhức đầu.
"Cô có muốn uống một cốc nước không ạ?" Có người thấp giọng nói bên tai cô.
"Không cần!" Cô nói.
"Hay tôi đổi cho cô cây bút khác nhé?"
"Tôi đã bảo là không cần!"
Chiếc bút màu xanh rơi xuống đất, đôi tay xinh đẹp quờ quạng xung quanh, cô gào lên như sợ người xung quanh không nghe rõ: "Tôi đã nói là không cần, cô không nghe thấy sao? Tôi không cần, không cần!"
Tiếng hét của cô thu hút không ít sự chú ý của những khách hàng còn lại. Ánh mắt của họ như thể nhìn thấy một mụ điên.
Không, không phải, cô là Liên Kiều, không phải là Hứa Qua! Nhất định cô không thể để Hứa Qua ám lấy mình, không thể để Hứa Qua biến cô thành người điên, không thể!!
Cô cố gắng vớ lấy cây bút chỏng chơ dưới đất, liên tục lẩm bẩm: "Sorry, sorry!"
Quản lý cửa hàng lần nữa lấy một tờ giấy mới, nhưng khi ngòi bút chạm vào tờ giấy, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trán cô xuống, làm ướt lấm tấm tờ giấy trắng.
Cô cố gắng điều tiết hơi thở, lần nữa cố gắng nắm chặt cây bút.
Tờ giấy vẫn chưa có màu mực xanh, cô cố gắng ấn chiếc bút xuống. Bỗng nhiên, tờ giấy kẹp trong chiếc kẹp da được ai đó lấy đi, giọng nói quen thuộc vang ngay bên tai cô: "Anh ở đây."
Người lấy đi tờ giấy là Lệ Liệt Nông, anh đứng đó, ánh mắt nhìn cô đầy sự đau đớn.
Vì sao anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi? Người sợ màu mực xanh là Hứa Qua, không phải Liên Kiều mà.
Lệ Liệt Nông ôm bả vai cô, kéo cô vào lòng. Khi họ bước ra khỏi trung tâm thương mại, bóng đêm đã che phủ cả thành phố. Những biển hiệu, đèn neon lớn nhỏ rực rỡ trong màn đêm đặc trưng của Las Vegas.
Liên Kiều nghĩ, thành viên 1942 ghét cô là đúng, bởi bộ dáng tiêu tiền như nước của cô không khác gì những cô nàng lẳng lơ điếm đàng nơi đây.
Mặt cô đón lấy gió đêm, giương khoé miệng lên, mãi cho đến khi người đang ôm cô nói: "Đừng cười nữa" Liên Kiều mới biết hóa ra cô đang cười. Hơn nữa cô còn cười rất lâu rồi, đến mức mỏi cả cơ má.
Cô thu lại nụ cười, dừng bước chân lại, đối mặt với Lệ Liệt Nông: "Không, không, tôi đâu có cười. Là Hứa Qua cười đấy!"
Hứa Qua hiện tại nhất định đang rất thoả mãn đi? Nhìn xem, Liên Kiều không chỉ học được hết tật xấu của Hứa Qua, mà đến cả phản ứng sinh lý của Hứa Qua cũng nhiễm được luôn.
Cô nhón chân, ôm lấy cổ Lệ Liệt Nông.
"Giờ phút này, hay là chúng ta đi uống một chén đi, uống một chén chúc mừng..."
Cô cong đôi mắt, lại sát gần anh, để anh dễ nhìn thấy thần thái của cô lúc này, một thần thái thuộc về Hứa Qua.
Dưới ánh đèn sặc sỡ của kinh đô giải trí, cô gái nhẹ nhàng nói với người đàn ông mình yêu: "Lệ Liệt Nông, chúc mừng anh, rốt cuộc anh cũng đã thành công biến Liên Kiều thành Hứa Qua rồi."
Đôi mắt cô nhìn người đàn ông này, trong lòng thở dài, vì sao cô không nhìn thấy vẻ vui mừng như điên từ trong đôi mắt ấy, không phải giờ anh nên vui vẻ, cao hứng sao?
Ngược lại, cô lại nhìn thấy rất nhiều tình cảm trong đôi mắt ấy. Một phần bất lực, ba phần chua xót, ba phần cưng chiều, còn có ba phần....
Còn có ba phần khắc cốt ghi tâm.
Cô nhón chân, víu cổ anh xuống, để môi mình có thể chạm gần môi anh. Như ý nguyện, môi cô đã dán lên môi anh rồi, nhưng chỉ giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, cô dừng lại ở khoé môi anh: "Tôi biết Hứa Qua ở đâu rồi."
"Lệ Liệt Nông, Hứa Qua trốn ở đầu lưỡi tôi. Chính vì thế nên Hứa Qua toàn nói những điều tôi không hiểu được."
"Lệ Liệt Nông, Hứa Qua còn trốn trong mắt tôi nữa. Vậy nên Hứa Qua bắt tôi phải nhìn những thứ tôi ghét cay ghét đắng."
"Lệ Liệt Nông, tôi sắp bị Hứa Qua phiền chết rồi!"
Liên Kiều sắp bị Hứa Qua quấy đến chết mệt rồi
- -
Tất cả như quay về vị trí cũ. Cách anh nói chuyện với cô, không bao giờ gọi tên, lúc thì vô cùng nghiêm túc, lúc lại bình thản hoặc đầy sự cảnh cáo, không thì là những câu xin lỗi, thi thoảng thì có một chút ánh nhìn trộm đầy tình cảm.
Cô cố tình xem nhẹ ngón tay cứng đờ trong phút chốc của anh, giọng khiêu khích: "Chính anh bảo tôi vừa làm vừa học, tôi liền thực hành cho anh xem." Đôi mắt cô vẫn nhìn đăm đăm bức tranh trên tường, lẩm bẩm: "Anh cũng không cần cảm thấy có lỗi với cô ấy. Cứ nghĩ như thế này, chúng ta như bao kẻ khác đến Las Vegas tìm kiếm niềm vui, tất cả những gì phát sinh ở đây cứ cho là một vở kịch đi: Anh một ngày nào đó tâm huyết dâng trào, bắt Hứa Qua sắm vai một cô Liên Kiều đang phải vừa làm vừa học theo một người khác."
Lời nói của cô như không chạm tới anh, tư thế anh vẫn ép sát như cũ. Ngược lại, chính cô lựa chọn kéo xa khoảng cách. Đầu anh bỗng gác lên hõm vai cô, anh đang cố điều chỉnh hơi thở. Hơi thở nóng rực ấy cứ từng đợt từng đợt phả lên da cô, thấm vào từng lỗ chân lông nhỏ. Hơi thở gấp gáp, nóng bỏng ấy chính là minh chứng cho sự chật vật của nhà lãnh đạo của 1942. Sự chật vật hiếm có của anh khiến Liên Kiều vô cùng hưởng thụ, ở phương diện nào đó, biểu hiện của đàn ông và phụ nữ không giống nhau.
Chiếc gương trên trần nhà giúp Liên Kiều nhìn rõ khuôn mặt mình lúc này. Khuôn mặt cô bị ánh sáng chiếu vào cực kì rõ nét, đặc biệt là những dấu vết đỏ đỏ hồng hồng cực kỳ chói mắt rải rác quanh cổ, đôi môi bị mút đến sưng đỏ, căng mọng. Nếu ánh đèn sáng hơn, có khi còn thấy được cả dấu răng nữa. Khoé miệng cô nhếch lên, hẳn là âm hồn kia đang tức đến mức giậm chân nhỉ? Những điều anh ấy chỉ làm với cô cuối cùng cũng làm với tôi rồi.
"Lệ Liệt Nông, vì anh, em đã sắm vai Hứa Qua lâu như vậy, anh không thể thoả mãn em một lần sao?" Cô thở dài, dùng chân mình đong đưa cạ qua nơi cứng rắn của anh, mũi kéo ra một âm thanh mê hoặc: "Hửm?" rồi chân lại tiếp tục cọ lại nơi nào đó.
Anh xoay người sang chỗ khác, quay lưng lại với Liên Kiều. Cô sửa sang lại chiếc váy ngắn cũn bó sát, sau đó thong thả đi quành ra trước mặt anh. Cô ngẩng đầu, nở một nụ cười, hỏi anh có muốn em cắt tóc ngắn như Hứa Qua không, ngắn đến mức không thể che được đôi tai?
Điều làm Liên Kiều tức đến cắn răng chính là, Lệ Liệt Nông đã lấy lại được sự trầm tĩnh thường ngày. Anh cứ như thế yên lặng nhìn cô, ánh mắt không khác gì một diễn viên lâu năm nhìn một diễn viên nghiệp dư diễn tuồng trước mặt mình.
Giờ phút này, Liên Kiều đã mất hết sự đắc ý ban nãy, cô kéo bộ tóc giả ngắn xuống, đề cao giọng: "Thiếu chút nữa là anh đã làm ra chuyện không nên rồi. Lệ Liệt Nông, anh nên nhìn cho rõ, tôi là Liên Kiều có mái tóc dài, không phải là Hứa Qua tóc ngắn." Ý cô rất rõ ràng, ông Lệ liệu mà xem xem làm thế nào cho công bằng với Hứa Qua. Chính vừa rồi anh đã dùng bàn tay ấy đi sờ một người phụ nữ khác.
Mặc kệ Liên Kiều có mở to mắt như thế nào, cô vẫn không thể nhìn ra được chút áy náy nào trên khuôn mặt Lệ Liệt Nông. Không chỉ không áy náy, anh còn nói một câu như thế này: "Cô lại không để lời nói tối qua của tôi vào đầu rồi. Hơn nữa, giờ cô còn tỉnh táo, không say rượu mà lại làm ra chuyện như thế này. Như vậy, xem ra tôi chỉ có thể giao Vivian tìm một nhóm người chuyên nghiệp, mỗi ngày dành ra một, hai tiếng nói chuyện phiếm với cô. Đương nhiên trước đó, tôi cũng sẽ hỏi qua ý kiến của ông Liên một chút."
Anh dễ dàng tìm được chiếc túi của cô, lại còn lấy chiếc di động từ trong ra.
Lệ Liệt Nông, tên khốn này.
Cô hung hăng đoạt lấy chiếc túi và cái điện thoại. Dù đã nắm được chúng trong tay, nhưng tay cô lại bị Lệ Liệt Nông khống chế. Mắt anh biểu hiện rõ sự bất mãn.
Lúc đó, cô thật sự nghĩ rằng mình sẽ gào vào mặt anh: "Lệ Liệt Nông, tôi không điên rồ cùng anh nữa." Chẳng qua là không được nhìn thấy anh nữa thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng Liên Kiều lại hé miệng lí nhí: "Đừng gọi cho bố tôi."
Anh cũng không vì thế mà buông tha tay cô.
Được lắm.
Cô nhón chân lên, nói vừa nhanh vừa gấp: "Lệ Liệt Nông, tên khốn khiếp này, anh còn không mau buông tay ra! Lệ Liệt Nông khốn khiếp, sau này anh thích gì là được chứ gì! Lệ Liệt Nông, từ về sau tôi không uống rượu nữa, tôi cũng...." Cô cắn răng: "Tôi cũng sẽ nhớ rõ thân phận của mình là được chứ gì?"
Tất cả là tại anh! Làm gì có ai đối xử với thế thân tốt như thế, luôn bí mật cho người bảo vệ cô, lại còn biểu hiện như ghen tuông khi cô tiếp xúc gần với đàn ông khác. Còn không phải hôm đó, anh bị sốt cà chua trên tay cô doạ sợ chết khiếp sao, anh có biết anh như thế khiến cô rung động như thế nào không, đến mức...
Cô hít một hơi sâu, lực bóp cánh tay kia mạnh đến mức nước mắt cô chảy ra, nhưng đôi mắt to vẫn trừng trừng đọ sức với anh trong im lặng.
Cuối cùng Lệ Liệt Nông cũng buông tay.
Cô lang thang không mục đích trên đường phố, lần này Lệ Liệt Nông không đi cùng cô nữa. Sau khi bước ra khỏi cửa hàng quần áo ấy, cô nói: "Lệ Liệt Nông, xin anh, cho tôi đi một mình một lúc." Cô nhìn quanh, khi chưa nhìn thấy anh thì cô luôn tìm mọi cách để tìm kiếm thông tin, tiến lại gần anh. Vậy mà đến khi bọn họ ở gần nhau thì lại biến thành nông nỗi này.
Sau khi đến Las Vegas, Liên Kiều bắt đầu có những thói quen xấu, bao gồm cả việc cô vừa làm ban nãy.
Cô đi vào một cửa hàng một thương hiệu xa xỉ. Nhân viên trong cửa hàng đứng ở cửa nhìn chiếc mũ cùng bộ đồ trên người cô rồi bày ra vẻ: "Cô nhóc, đừng có nghĩ vào đây náo loạn, nếu không chính cô sẽ gặp rắc rối đó".
Nhìn ánh mắt đó, Liên Kiều ngoan ngoãn nhìn lại bản thân. Trông cô giờ đúng là không ra đâu với đâu, chiếc váy bó sát người trông như hàng ngoài vỉa hè, cực kỳ phù hợp với chiếc áo khoác bò kiểu hip-hop bên ngoài. Cúc áo không cài lại tử tế nên để lộ một mảng da thịt trắng noãn chói mắt, rất dễ làm người khác hiểu lầm.
Hiện giờ trông thế nào cô cũng giống một kẻ đáng thương lang thang cơ nhỡ.
Nhưng đợi xem, lát nữa thôi người nhân viên này phải thất vọng rồi. Cô đúng là kẻ đáng thương, cực kì lận đận trong nhân duyên, nhưng bàn về tiền bạc thì cô tuyệt đối là nữ vương. Ba cô có thừa tiền cho cô tiêu xài mấy đời không hết. Còn Lệ Liệt Nông thì càng khỏi phải nói, có lẽ một ngày anh còn mở một nhà máy in tiền nữa ấy chứ.
Hệt như tưởng tượng của Liên Kiều, khi cô rút ra chiếc thẻ đen (1), mặt người nhân viên như được ảo thuật gia biến hình vậy. Chiếc thẻ này cô đâu chỉ có một cái. Cái thứ hai, cái thứ ba đều được rút ra khỏi ví, cô đưa nó đặt vào tay người nhân viên, giọng bằng bằng: "Đây là của người yêu tôi đưa đấy, tôi đoán số tiền bên trong thừa sức mua được cả trung tâm thương mại này."
Hiện giờ, cô rất vui vẻ sắm vai một con chim hoàng yến được một đại gia nào đó bao nuôi.
Sau đó, Liên Kiều được hưởng sự đón tiếp ngang với nguyên thủ quốc gia. Cô lười biếng ngồi trên ghế sôpha, tách cà phê hảo hạng trước mặt cô đã được thay đổi lần thứ ba.
Chỉ vài chục phút trước, biểu cảm của người nhân viên vừa coi thường cô trở nên kinh hồn tán đảm. Khi tách cà phê thứ ba được đưa đi, thay vào đó là một tách trà, cô miễn cưỡng uống một ngụm, vẻ mặt cô nhân viên mới như trút được gánh nặng. Lần này nếu không phải là do quản lý cửa hàng xuất trận thì chắc cô ta phải cuốn gói ra đi rồi.
Quản lý cửa hàng cao cấp đi đến trước mặt Liên Kiều, đặt một chiếc kẹp da màu nâu có vài tờ giấy cùng một chiếc bút máy để cô ký tên. Liên Kiều liếc nhìn chiếc bút, hơi nhíu mày, chiếc bút ấy có màu xanh. Cô gác tay lên đầu gối, mu bàn tay gõ gõ.
"Thưa cô, có vấn đề gì không ạ?" Quản lý thấp giọng dò hỏi.
Ánh mắt cô rời khỏi chiếc bút, giọng hơi cứng: "Cô còn chiếc bút khác không?"
Chiếc bút trên cái kẹp da được thay thế, nhưng vẫn là chiếc bút vỏ màu xanh. Ánh mắt cô chăm chăm nhìn chiếc bút ký tên, tay vẫn bất động.
"Cô có muốn đổi chiếc bút khác không ạ?" Quản lý lại thấp giọng hỏi lần nữa.
"Không cần." Liên Kiều từ chối nhưng giọng vẫn cứng đờ.
Bút vỏ xanh nhưng chưa chắc bên trong đã là mực xanh, huống chi... Huống chi, người ghét bút máy mực xanh là Hứa Qua cơ mà.
Một ngày nọ, khi Liên Kiều và Hứa Qua cùng ăn cơm ở một nhà hàng tại Pháp. Lúc thanh toán, Hứa Qua vừa gọi điện thoại, vừa cầm bút mà nhân viên đưa để ký tên lên hoá đơn. Lúc ký xong, cô ấy nhìn thoáng qua tờ giấy, sau đó thì sắc mặt Hứa Qua thay đổi đột ngột. Cô ấy lao nhanh ra khỏi cửa nhà hàng, tay gác lên tường, trán đổ mồ hôi, hít thở từng cơn từng cơn, nhìn như đang nôn, nhưng thực tế thì không phải. Một lúc sau thì Lệ Liệt Nông tới, Hứa Qua mềm nhũn ngã vào lồng ngực anh.
Ngày hôm đó Liên Kiều còn tưởng là Hứa Qua bị ngộ độc thức ăn. Mãi sau này cô mới biết mấu chốt nằm ở chiếc bút mực xanh kia. Chiếc bút có vỏ màu xanh, viết ra màu mực xanh.
Một Hứa Qua không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ màu mực xanh. Chỉ cần nhìn thấy nét chữ màu xanh, cơ thể Hứa Qua sẽ sinh ra phản ứng bài xích. Ngược lại với Hứa Qua, Liên Kiều lại cực kì thích màu mực xanh. Cô cảm thấy nét chữ màu xanh trên nền trắng của giấy mang lại cảm giác sảng khoái như được nhìn lên bầu trời xanh với áng mây trắng vậy.
Trong lòng cô liên tục tự nhủ, người sợ màu mực xanh không phải là mình, đó là Hứa Qua.
Cô thở dài một hơi, bàn tay đang đặt trên đầu gối vươn ra nắm lấy chiếc bút, đưa ngòi bút đến chỗ ký tên, ấn bút xuống.
Chiếc bút vỏ xanh này thật sự là bút mực xanh.
Đầu cô liên tục tua đi tua lại câu: Người sợ màu mực xanh là Hứa Qua, không phải Liên Kiều, không phải Liên Kiều.
Nhưng một thế lực nào đó trong người cô ngày càng bành trướng, nó khiến cô siết chặt lấy chiếc bút, ngòi bút bị ấn mạnh xuống mặt giấy dần bị toẽ ra làm đôi, từ chỗ toẽ, mực màu xanh liên tục nhỏ xuống từng giọt, những giọt mực xanh...
Màu mực xanh ấy khiến cô chóng mặt nhức đầu.
"Cô có muốn uống một cốc nước không ạ?" Có người thấp giọng nói bên tai cô.
"Không cần!" Cô nói.
"Hay tôi đổi cho cô cây bút khác nhé?"
"Tôi đã bảo là không cần!"
Chiếc bút màu xanh rơi xuống đất, đôi tay xinh đẹp quờ quạng xung quanh, cô gào lên như sợ người xung quanh không nghe rõ: "Tôi đã nói là không cần, cô không nghe thấy sao? Tôi không cần, không cần!"
Tiếng hét của cô thu hút không ít sự chú ý của những khách hàng còn lại. Ánh mắt của họ như thể nhìn thấy một mụ điên.
Không, không phải, cô là Liên Kiều, không phải là Hứa Qua! Nhất định cô không thể để Hứa Qua ám lấy mình, không thể để Hứa Qua biến cô thành người điên, không thể!!
Cô cố gắng vớ lấy cây bút chỏng chơ dưới đất, liên tục lẩm bẩm: "Sorry, sorry!"
Quản lý cửa hàng lần nữa lấy một tờ giấy mới, nhưng khi ngòi bút chạm vào tờ giấy, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi từ trán cô xuống, làm ướt lấm tấm tờ giấy trắng.
Cô cố gắng điều tiết hơi thở, lần nữa cố gắng nắm chặt cây bút.
Tờ giấy vẫn chưa có màu mực xanh, cô cố gắng ấn chiếc bút xuống. Bỗng nhiên, tờ giấy kẹp trong chiếc kẹp da được ai đó lấy đi, giọng nói quen thuộc vang ngay bên tai cô: "Anh ở đây."
Người lấy đi tờ giấy là Lệ Liệt Nông, anh đứng đó, ánh mắt nhìn cô đầy sự đau đớn.
Vì sao anh lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi? Người sợ màu mực xanh là Hứa Qua, không phải Liên Kiều mà.
Lệ Liệt Nông ôm bả vai cô, kéo cô vào lòng. Khi họ bước ra khỏi trung tâm thương mại, bóng đêm đã che phủ cả thành phố. Những biển hiệu, đèn neon lớn nhỏ rực rỡ trong màn đêm đặc trưng của Las Vegas.
Liên Kiều nghĩ, thành viên 1942 ghét cô là đúng, bởi bộ dáng tiêu tiền như nước của cô không khác gì những cô nàng lẳng lơ điếm đàng nơi đây.
Mặt cô đón lấy gió đêm, giương khoé miệng lên, mãi cho đến khi người đang ôm cô nói: "Đừng cười nữa" Liên Kiều mới biết hóa ra cô đang cười. Hơn nữa cô còn cười rất lâu rồi, đến mức mỏi cả cơ má.
Cô thu lại nụ cười, dừng bước chân lại, đối mặt với Lệ Liệt Nông: "Không, không, tôi đâu có cười. Là Hứa Qua cười đấy!"
Hứa Qua hiện tại nhất định đang rất thoả mãn đi? Nhìn xem, Liên Kiều không chỉ học được hết tật xấu của Hứa Qua, mà đến cả phản ứng sinh lý của Hứa Qua cũng nhiễm được luôn.
Cô nhón chân, ôm lấy cổ Lệ Liệt Nông.
"Giờ phút này, hay là chúng ta đi uống một chén đi, uống một chén chúc mừng..."
Cô cong đôi mắt, lại sát gần anh, để anh dễ nhìn thấy thần thái của cô lúc này, một thần thái thuộc về Hứa Qua.
Dưới ánh đèn sặc sỡ của kinh đô giải trí, cô gái nhẹ nhàng nói với người đàn ông mình yêu: "Lệ Liệt Nông, chúc mừng anh, rốt cuộc anh cũng đã thành công biến Liên Kiều thành Hứa Qua rồi."
Đôi mắt cô nhìn người đàn ông này, trong lòng thở dài, vì sao cô không nhìn thấy vẻ vui mừng như điên từ trong đôi mắt ấy, không phải giờ anh nên vui vẻ, cao hứng sao?
Ngược lại, cô lại nhìn thấy rất nhiều tình cảm trong đôi mắt ấy. Một phần bất lực, ba phần chua xót, ba phần cưng chiều, còn có ba phần....
Còn có ba phần khắc cốt ghi tâm.
Cô nhón chân, víu cổ anh xuống, để môi mình có thể chạm gần môi anh. Như ý nguyện, môi cô đã dán lên môi anh rồi, nhưng chỉ giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, cô dừng lại ở khoé môi anh: "Tôi biết Hứa Qua ở đâu rồi."
"Lệ Liệt Nông, Hứa Qua trốn ở đầu lưỡi tôi. Chính vì thế nên Hứa Qua toàn nói những điều tôi không hiểu được."
"Lệ Liệt Nông, Hứa Qua còn trốn trong mắt tôi nữa. Vậy nên Hứa Qua bắt tôi phải nhìn những thứ tôi ghét cay ghét đắng."
"Lệ Liệt Nông, tôi sắp bị Hứa Qua phiền chết rồi!"
Liên Kiều sắp bị Hứa Qua quấy đến chết mệt rồi
- -