Cả hai thống nhất rằng sẽ bắt đầu sau tám giờ tối, dù sao ban ngày Tần Liệt vẫn còn nhiều công việc cần giải quyết.
Mạnh Dật Hiên cũng an bài xong một căn nhà yên tĩnh ở ngoại ô, thời điểm trùng động đi qua vẫn còn bảo toàn công trình khá hoàn hảo.
Người chủ cũ vì bóng ma tâm lý nên muốn chuyển tới hành tinh khác sinh sống, hận không thể bán được căn nhà càng sớm càng tốt, mặc kệ giá thấp hơn thị trường cũng không sao.
Mạnh Dật Hiên lại chẳng thiếu chút tiền đó, tuy Tần Liệt chỉ bảo là thuê nhưng đại thiếu gia này lại sảng khoái mua đứt luôn căn nhà.
Tần Liệt đối với căn nhà rất hài lòng, thậm chí vì tăng thêm độ an toàn còn xây dựng một tầng kết giới tân tiến nhất.
Trong một căn phòng rộng rãi, Tần Liệt và Trịnh Bân ngồi xếp bằng, hai mắt đối diện nhau.
Vừa rồi, Tần Liệt đã uống 'Tỉnh Lôi', cảm thụ một chút tình trạng cơ thể, tạm thời chưa phát hiện ra vấn đề gì.
Trịnh Bân cũng giải thích nó chỉ mang tác dụng làm vật dẫn, giúp cậu đưa tinh thần lực của mìn vào biển tinh thần hắn dễ dàng hơn mà thôi.
Quá trình yêu cầu mức tập trung cực cao, không thể để bất cứ việc gì khác làm phân tâm.
"Liệt, hiện tại anh đưa tay ra đây đi."
Tần Liệt hoàn toàn phó thác mình cho Trịnh Bân, nên đối phương có yêu cầu gì cũng phối hợp làm theo.
Bàn tay to lớn đầy những vết chai sần theo năm tháng được bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo nhẹ nhàng cầm lấy, hơi ấm tỏa ra xua đi lạnh băng, khiến ánh mắt của hắn không cách nào rời đi.
Trịnh Bân không chú ý tới điều đó, căn dặn hắn tận lực thả lỏng tinh thần, khi luồng tinh thần lực của cậu tiến vào tuyệt đối đừng phản kháng, như vậy mới không ảnh hưởng tới cả hai.
Chờ hắn gật đầu, cậu mới nhắm mắt lại, điều động tinh thần lực của mình ra, đi theo dòng chuyển kết nối giữa cả hai, đi vào cơ thể của Tần Liệt, rất nhanh đã chạy tới khu vực biển tinh thần vô cùng rộng lớn.
Trông thấy biển tinh thần bị vật chất ăn mòn tàn phá đến nghiêm trọng, Trịnh Bân cảm thấy may mắn đã giục hắn nhanh chóng chữa trị sớm.
Vật chất xói mòn này rất hung ác, thấy tinh thần xa lạ tiến vào còn muốn xông ra cắn nuốt, nhưng độ thuần túy cực cao của Trịnh Bân mang đến tác dụng kịp thời, từng chút đẩy lùi nó ra bên ngoài.
Tần Liệt cũng nhìn được diễn biến xảy ra trong biển tinh thần của mình. Thứ hàng ngày hùng hổ tấn công tinh thần lực của hắn hôm nay lại trở nên ngoan ngoãn đến lạ, dường như còn có chút e sợ với tinh thần lực của Trịnh Bân.
Ba tiếng trôi đi rất nhanh, buổi chữa trị ngày đầu tiên đã kết thúc.
Tần Liệt hiện tại mới mở mắt ra, vừa hay thấy được một thứ đen ngòm giống như viên đá nằm trong tay Trịnh Bân.
"Đó là thứ gì?"
Tần Liệt tò mò hỏi. Viên đá này khiến hắn có một cảm giác cực kì chán ghét, nhưng cũng rất quen thuộc.
"Chính là thứ gây nhiễu loạn trong đầu anh bấy lâu nay."
Trịnh Bân đã từng thấy thứ tượng tự khi ép vật chất xói mòn trong biển tinh thần của Trịnh lão ra.
Cho đến nay, cậu vẫn chưa tìm ra đây rốt cuộc là gì, dù đã thăng cấp kĩ năng 'Giám định' lên trung cấp cũng vô dụng.
Tần Liệt nghe vậy cũng muốn cầm tới quan sát, nhưng lập tức bị Trịnh Bân cản lại.
"Không được. Nó rất kì quái, không dễ gì mới giúp anh đẩy nó ra một phần, lỡ động vào nó lại tấn công anh thì sao?"
Bàn tay đang vươn ra sau khi nghe cậu nói thế liền tự giác hạ xuống.
"Vậy cậu cũng không cần cầm nó nữa."
"Không sao. Thứ này giống như rất sợ em. Tạm thời để em bảo quản đi, biết đâu nghiên cứu ra được gì đó."
Tần Liệt định bảo cậu có thể đưa nó cho Viện nghiên cứu, nhưng thấy cậu đã quyết như thế thì không hắn sẽ tôn trọng cậu.
Trịnh Bân cất viên đá vào không gian hệ thống, tiếp đó là hỏi thăm tình trạng của Tần Liệt.
Không thể không nói, suốt bảy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thấy thoải mái như vậy. Tinh thần lực của Trịnh Bân thực sự mang tới hiệu quả thần kỳ.
Mỗi nơi sợi dây tinh thần đó đi qua giống như lớp bông mềm phủ lên vỗ về những thưởng tổn trong biển tinh thần của hắn.
Êm đềm tới mức, Tần Liệt luyến tiếc để nó rút đi.
"Hiện giờ cũng đã muộn, trên tầng có phòng ngủ, cậu cứ nghỉ ngơi ở đây đi."
Thiếu niên chữa trị cho hắn suốt mấy tiếng, ánh mắt thoạt nhìn vẫn rất tinh thần, nhưng khẳng định không thiếu mỏi mệt.
Thật ra Trịnh Bân không mệt lắm, nhưng ai kia không cho cậu cơ hội kháng nghị.
Hai người lần lượt đứng dậy, bỗng nhận ra một bên tay của họ vẫn nắm lấy nhau, Trịnh Bân ngại ngùng muốn rút ra, nhưng Tần Liệt đổi khách thành chủ bao chặt lấy tay cậu, môi mỏng khẽ nhếch:
"Sao vậy? Trước đó còn chủ động bày tỏ với tôi, giờ biết thẹn thùng rồi?"
Ngữ điệu của hắn rất bình thường, thế mà Trịnh Bân lại nghe ra ý tứ trêu chọc trong đó:
"Không phải anh bảo em đi ngủ à? Mau bỏ tay ra đi."
Tần Liệt bật cười thành tiếng, cúi đầu đặt ngang tầm mắt với cậu, đột nhiên gọi:
"Tiểu Hi."
Trịnh Bân ngẩn người. Hai chữ này kể khi Tần Liệt gặp chuyện ở Lam Ảnh cậu không còn được nghe nữa.
Cậu đã từng rất khó chịu khi hắn gọi cậu như thế, nhưng bây giờ chỉ cảm nhận được trái tim hỗn loạn khó bình ổn của mình mà thôi.
"Tiểu Hi."
Tần Liệt gọi một lần nữa. Cùng với việc biển tinh thần được chữa trị, những kí ức lúc trước cũng quay về với hắn nhiều hơn.
Thì ra, lúc ở Viên Quân Giáo Liên Bang, hắn được xếp chung phòng kí túc với cậu.
Trong kí ức đó, hắn từ có hảo cảm biến thành vô thức quan tâm, càng ưa thích phản ứng đáng yêu của cậu khi bản thân cất tiếng gọi 'Tiểu Hi'.
"Xin lỗi em."
Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, ánh mắt mang theo sự áy náy và tự trách.
Với căn bệnh của mình, Tần Liệt đã sớm mất hi vọng có thể hồi phục.
Hắn không biết 'quả bom' trong đầu hắn sẽ phát nổ lúc nào, chỉ mong có thể tận dụng năng lực còn lại mình có cống hiến cho nhân loại.
Một tương lai mù mịt và vô vọng thế, hắn không muốn kéo Trịnh Bân vào.
Vậy nên lúc Trịnh Bân bày tỏ với Tần Liệt, hắn không thể đồng ý.
Nhưng tới hôm nay, biết được tình trạng của mình sắp được chữa khỏi, hắn mới thẳng thắn đối diện với trái tim, cố gắng giữ lấy cậu ấy.
Trịnh Bân từ đôi mắt của Tần Liệt đọc được rất nhiều thứ, tự nhiên có chút đau lòng nói:
"Không cần phải xin lỗi. Em không sao."
Cậu không biết, mình nói ra lời này càng làm hắn áy náy hơn.
Tần Liệt tiến lên một bước, bất ngờ hôn lên trán Trịnh Bân, thì thầm:
"Tiểu Hi, anh cũng thích em."
Câu trả lời mà cậu ấy chờ đợi, ngày hôm nay đã biến thành hiện thực.
***Hề hề.... ヘ( ̄ω ̄ヘ***)