Hồng Nương khẽ gật đầu, lại quay sang nói với người đứng sau mình:
"A Sương, đừng làm rộn. Tôi còn chưa tính sổ xong với bà đâu. Bà giải thích cho tôi một chút, người rõ ràng đang ở Quân Đô Đệ Nhất sao lại có thể xuất hiện ngoài bầu khí quyển của Lạc Xuyên?"
"À..." Trần Sương gãi mũi, không biết bắt đầu giải thích từ đâu.
Quay lại thời điểm khi Trần Sương còn ở sân bay không quân bắt gặp Tần Liệt và Mạnh Dật Hiên, Đại quản gia bất ngờ đưa ra đề nghị đồng hành tới Lạc Xuyên.
Đúng như bà linh cảm, hai người họ cũng biết về tung tích của học trò, vừa biết có cách di chuyển nhanh hơn thì vội hỏi thăm cặn kẽ.
Nói tới cách mà Trần Sương định dùng, thật ra liên quan đến một dự án mà bà nghiên cứu gần đây.
Các thiết bị cơ giới hiện nay đã rất tân tiến, nhưng còn bị hạn chế bởi thời gian di chuyển giữa các hành tinh.
Trần Sương lợi dụng nguyên lý bước nhảy không gian, mong muốn có thể sử dụng nó vào thực tế.
Không uổng công mong đợi, dự án của bà đã có khởi sắc. Trần Sương tạo ra một thiết bị có thể kết nối với phi thuyền nhằm tạo điều kiện đủ để thực hiện được bước nhảy không gian.
Tuy nhiên, thiết bị này trước đó chưa được thử nghiệm một cách chính thức, nên việc họ định sử dụng luôn sẽ mang lại nguy cơ nhất định.
Trần Sương xét thấy chỉ có phi thuyền C9A12 cao cấp nhất của quân bộ mới có thể tăng xác suất chịu sức ép của bước nhảy không gian, nhưng để mượn được nó cần sự đồng ý của tầng cấp cao quân bộ.
Vừa hay, Tần Liệt đáp ứng được yêu cầu này. Không riêng vì hắn là thiếu tướng trẻ nhất tinh hệ, mà còn vì cha của hắn đang nắm giữ chức vụ lớn nhất tại Quân Đô Đệ Nhất.
(Đôi lời muốn chia sẻ của Y: Mấy cái thuyết trên Y bịa thôi chứ chả biết gì đâu, mọi người đọc giải trí thôi nhé đừng ném đá hic hic T^T)
Thế là bốn người bước lên phi thuyền và nhanh chóng bay ra khỏi bầu trời của hành tinh.
Trần Sương luôn xem xét mọi chỉ số tránh xảy ra sai sót, chờ thời cơ vừa đúng thì lập tức khởi động thiết bị, Tần Liệt đứng ở sau bà cũng quan sát phòng biến cố xảy ra.
Cho đến bây giờ, Trần Sương vẫn còn cảm giác choáng váng sau bước nhảy đó, nhưng việc khiến bà giật mình hơn là, khi mình quay đầu báo tin thành công với ba người còn lại, thì họ đã biến mất rồi.
Sau đó, Trần Sương cùng phi thuyền của mình đụng phải phi thuyền của quân đoàn Ảnh Lang, thành ra mới xuất hiện cuộc hội ngộ đầy bất đắc dĩ này.
"A Sương, bà điên rồi!!" - Hồng Nương nghe sự tình xong chỉ muốn ngất tại chỗ - "Bà dám dùng thiết bị chưa qua thực nghiệm sử dụng vào thực tế? Đây chính là phạm vào quy định của bộ Luật Cơ Giới Từ Á. Không chỉ thế, bà còn khiến một thiếu tướng và một thượng tá mất tích? Bà phải biết, dù bà có là thiết kế sư đỉnh cấp duy nhất đi chẳng nữa, cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu."
Bản thân Hồng Nương cũng là một thiết kế sư tài giỏi, bộ đôi Hắc Bạch Song Sát do bà chế tạo ra chính là một trong những tác phẩm nổi bật nhất, nhưng vì một lòng tập trung vào quân đội, bà không còn chế tạo cơ giáp nữa. Nhưng không vì thế mà bà quên những quy định bất thành văn của một thiết kế và chế tạo sư.
Người dám sử dụng thiết bị cơ giới chưa qua thực nghiệm vào thực tế, tạo ra hậu quả nghiêm trọng sẽ chịu hình phạt theo từng mức độ, nhẹ nhất là tước quyền danh hiệu thiết kế sư, nặng nhất chính là tử hình.
Trần Sương lần này đi quá giới hạn rồi.
Hiện tại chỉ mong mấy người mất tích không gặp chuyện bất trắc.
Cũng may, Trần Sương ý thức được sự việc nghiêm trọng nên kéo Hồng Nương ra chỗ khác nói riêng, chứ để mấy quân nhân khác nghe thấy, không biết sẽ loạn đến mức độ nào.
Hai người lần nữa trở lại phòng giám sát, vừa lúc nghe thấy Cẩn Quân đang đưa ra phương hướng giải quyết dân chúng di tản.
Dự định của Cẩn Quân là: Tập trung dân di tản đến một thành phố cách xa trùng động nhất, sau đó tạo một kết giới tạm thời ngăn chặn sự tấn công của trùng tộc, cho tới khi mối nguy được giải quyết xong.
"Hồng thiếu tướng, ngài thấy ý tưởng này thế nào?"
Cẩn Quân thấy Hồng Nương thì lập tức hỏi bà.
"Cứ làm như vậy đi."
Hồng Nương gật gù, ánh mắt nhìn Cẩn Quân mang theo sự tán thưởng. Xem ra ở quân khu này vẫn có người biết suy nghĩ.
"Thành phố được chọn sẽ là Tây Hạ."
Cẩn Quẩn chỉ một vị trí trên bản đồ, nhưng vẫn còn vấn đề khiến hắn lo lắng:
"Về vấn đề kết giới hành tinh, chúng ta phải nhanh chóng lấy lại được quyền kiểm soát. Vân thiếu úy, chúng ta sẽ mất thời gian bao lâu?"
Vân Mộc hiện tại hoàn toàn dán mắt vào màn hình, tay không ngừng gõ trên bàn phím giả lập, không buồn quay đầu lại đáp:
"Tôi đang cố hết sức, nhưng với tiến độ này, ít nhất cần mười hai tiếng."
"Lâu như vậy sao?"
Cẩn Quân trầm mặc, Hồng Nương ở bên cạnh chợt mở máy thông tin liên hệ với cấp dưới của mình:
"Gọi mấy đứa bên đội bốn sang phòng giám sát đi."
["Rõ!"]
Hồng Nương vừa tắt máy chưa bao lâu đã có một đội gồm bảy người nhanh chóng chạy tới.
Cẩn Quân không biết mấy người này tới với mục đích gì, vừa định hỏi Hồng Nương thì bà đã trả lời trước.
"Đây là đội lập trình kết giới giỏi nhất của Ảnh Lang, mong họ có thể giúp được gì đó cho các cậu."
Trần Sương cũng muốn góp sức:
"Về nguyên lý kết giới tôi cũng có nghiên cứu, dù sao cũng liên quan đến thiết bị cơ giới."
Cẩn Quân vui mừng, đáp: "Thế thì tốt quá! Thật sự cảm ơn các vị!"
"Đứng ở đây nói ơn nghĩa cái gì? Chúng ta là quân nhân, trách nhiệm trên mình bảo vệ an nguy của toàn bộ người dân thuộc Quân Đô, tôi càng không thể trơ mắt nhìn nơi này biến thành hành tinh chết được. Vậy đi, ta còn phải xử lý con boss đang lẩn trốn trong trùng động nữa, cậu tiếp tục ở đây theo dõi tiến độ của bọn họ."
Nhắc đến con trùng cấp tám kia, Cẩn Quân cũng thấy đau đầu. Trùng tộc cao cấp trở lên thông thường bản tính rất kiêu ngạo, chỉ cần xuất hiện sẽ lập tức nhảy ra đồ sát những sinh linh nó căm ghét.
Nhưng con trùng này thiệt hại nhiều thuộc hạ thế rồi vẫn chưa chịu xuất đầu lộ diện, vừa nhìn đã thấy có gì đó không thích hợp.
Khi Hồng Nương chuẩn bị rời đi, Trần Sương nhớ ra cái gì vội kéo tay bà lại, sử dụng âm lượng đủ để hai người nghe thấy:
"Bà giúp tôi lưu ý tin tức của Tiểu Hi, nếu có thông tin, nhất định phải bảo cho tôi đấy!"
Trần Sương rất muốn tự mình đi tìm học trò, nhưng khả năng bản thân có hạn, vì thế đành phó thác niềm tin vào người bạn già này..
Lúc Hồng Nương nghe bà bạn giải thích đã biết nguyên nhân đối phương mạo hiểm mọi cách tới đây.
Không ngờ, vị thiếu gia mất tích bảy năm nhà họ Trịnh vẫn còn sống.
Tuy Hồng Nương chưa từng gặp chính thức Trịnh Bân, nhưng rất thưởng thức tài năng và sự cố gắng của cậu.
"Đúng rồi, mấy người Tần Liệt cũng phải tìm. Tôi nhớ ra trước khi xuất phát có đưa con chip đặc biệt cho họ. Màn hình hiện thị cho thấy họ đang ở Lạc Xuyên, nhưng vị trí cụ thể đã bị thứ gì đó gây nhiễu."
Hồng Nương trừng mắt: "Chuyện quan trọng như thế mà giờ bà mới nói? A Sương, bà đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời."
Từ ngày xưa vị này đã thích gây rắc rối rồi.
"Thế mà tên Thạch Sâm đó còn trầm mê bà được, định lực của hắn thật tốt!"
Lời này như chọc phải mấu chốt của Trần Sương, bà hừ mắng:
"Nói linh tinh cái gì đó! Bà mau đi đi, đứng tiếp ở đây chỉ mất thời gian!"
Đổi lại chính là tiếng cười đắc thắng và bóng lưng của nữ thiếu tướng sau khi rời đi.
Trịnh Bân lái Ám Vân bay đến gần trùng động. Cơ giáp càng tiếp cận gần, hơi thở thuộc về con trùng cấp tám kia đè nặng lên cậu càng sâu.
Trong cả quá trình, những trùng tộc bay ra giống như đều bỏ qua cậu mà tấn công những mục tiêu khác.
Có lẽ, con trùng kia đã nhìn ra được hành động của cậu, hận không thể khiến cậu đến gần nó càng sớm càng tốt, nên mới khống chế những con trùng khác tránh đi.
Như đã nói từ trước, việc tiến vào trùng động là một quyết định mạo hiểm.
Chuyện người cha ruột của nguyên thân hay chính Tần Liệt của bảy năm trước là kinh niệm xương máu Trịnh Bân không thể quên.
Khổ nỗi, cứ kéo dài thời gian như vậy chỉ khiến phe con người thiệt hại nhiều hơn. Trịnh Bân cũng muốn nhanh chóng xử lý nó, vì thế mới làm liều bay vào trùng động.
Cơ giáp đen tuyền xuyên qua mặt cắt của không gian, đập vào mắt là chi chít trùng tộc đang lăm le nhìn Trịnh Bân chằm chặp.
Nhưng thứ mà cậu để ý là con trùng có thân hình to nhất trong tất cả bọn chúng, đồng thời đem tới áp lực tinh thần đã từng cảm nhận.
Con trùng cấp tám nhất định là nó.
Cùng lúc, trong đầu Trịnh Bân truyền đến một thanh âm:
"Tộc Huyễn Ảnh, suốt một ngàn năm qua, cuối cùng các ngươi cũng chịu xuất hiện!"
Trịnh Bân giật mình. Tiếng nói từ đâu tới? Tộc Huyễn Ảnh, chẳng phải là tên gọi của những Huyễn Hình Sư của một ngàn năm trước sao?
Cậu lập tức nhớ đến lời cảnh báo trước kia của Tiểu Bảo Bối, trong lòng khẽ rùng mình.
Đừng đùa chứ? Bản thân vừa lộ ra chút thực lực đã kéo thiên địch tới rồi?
"Thật đáng tiếc, người đó yêu cầu ta phải giữ tính mạng của ngươi. Chậc, cơ hội đột phá lên cấp chín cứ thế mà bỏ lỡ."
Giọng nói lại vang lên lần nữa. Bây giờ Trịnh Bân có thể xác định, nơi phát ra thanh âm chính là con trùng cấp tám kia.
Người được con trùng nhắc tới là ai?
"Được rồi. Màn chào hỏi đến đây là kết thúc. Mấy đứa, vây bắt gã tộc Huyễn Ảnh đó lại."
Mệnh lệnh con trùng cấp tám vừa xuống, hàng trăm, hàng ngàn lập tức phóng tới hòng vây lấy Ám Vân.
"Ám Vân, kích hoạt 'Liên Hoàn Sát'!"
Cấu hình cơ giáp thay đổi trong tích tắc. Từ sau vai, hai cánh tay, dưới cẳng chân mở ra những nòng súng lớn, mỗi con trùng có ý đồ lại gần liền khai hỏa bắn nát thành thịt vụn.
Một đợt 'Liên Hoàn Sát' này tạo ra thương vong không hề nhỏ cho đám trùng tộc, không gian tăm tối trong trùng động chẳng mấy chốc mà trống vắng đi một nửa.
Sự phản kháng của Trịnh Bân đã chọc giận con boss. Lần này nó muốn tự ra mặt tấn công.
Một tia sáng được nhả ra từ miệng con trùng nhắm tới vị trí của Trịnh Bân.
Bản năng nhạy cảm với nguy hiểm khiến cậu biết tia sáng đó rất nguy hiểm, thời điểm tia sáng sắp chạm tới thì lách cơ giáp tránh đi khiến lần tấn công này không thành công.
Con trùng không từ bỏ, tiếp tục nhả tia sáng. Trịnh Bân hết tránh lại né, không quên phản kích lại.
Nhưng lớp giáp của con trùng thật sự quá cứng, súng năng lượng của Ám Vân chẳng đủ để gãi ngứa cho nó, ngược lại còn chọc giận thêm.
Xem ra, cậu vẫn phải sử dụng đến huyễn hình thú của mình.
Ảnh Lang, Thiết Trượng Sư và Bạch Vân Hồ lần lượt xuất hiện.
Nếu là dị thú bình thường, chúng tuyệt đối không thể tồn tại ngoài không gian.
Nhưng thú huyễn hình thì khác. Đây cũng là một trong những mặt lợi hại mà những năng lực giả khác không thể làm được.
Có sự giúp sức của ba con huyễn thú, trận chiến dần đảo ngược về phía Trịnh Bân.
Đặc biệt là Bạch Vân Hồ, nhờ phỏng chế lại được kỹ năng đặc biệt 'Mị Hoặc Chúng Sinh', những con trùng cấp thấp hơn nó đều bị khống chế, tạo thành tràng cảnh nội bộ đấu đá vô cùng thú vị.
Đổi lại, tinh thần lực của Trịnh Bân cũng tiêu hao sắp hết.
Cậu phải dồn hết sức đánh ra chiêu cuối cùng.
"Ám Vân, kích hoạt 'Pháo Ánh Sao Tuyệt Vọng'!"
Những nòng súng được Ám Vân thu lại, đổi thành một nóng pháo cực lớn mọc lên từ sau lưng.
Một pháo này, tích hợp hai phần ba năng lượng của toàn bộ cơ giáp, nên Trịnh Bân chỉ có một cơ hội duy nhất.
"Bắn!"
Một tia sáng còn kinh khủng hơn tia sáng của con boss lao tới với tốc độ cực nhanh khiến nó không thể tránh né.
Tia sáng này trực tiếp xuyên qua lớp giáp của cơ thể con trùng, tạo thành chấn động xung kích mọi thứ xung quanh trong bán kính ngàn mét.
Trịnh Bân không tránh được bị ảnh hưởng tới. Ám Vân lúc này đã gần như cạn kiệt năng lượng.
Cậu đã chạy đi nhanh nhất có thể nhưng chấn động lao tới khiến một phần động cơ dưới không sử dụng được nữa.
Cậu thầm cắn chặt răng, nhịn xuống phần máu tanh ngọt trực tràn trong cổ họng.
Xung kích của vụ nổ thật sự quá đáng sợ. Những con trùng khác đều bay màu cả rồi, riêng con boss bị ăn trực tiếp càng khó mà sống nổi.
Thần kì là, nó thế mà chưa chết.
Tiếng gào thét vang vọng truyền tới não Trịnh Bân khiến cậu cực kì khó chịu. Phát pháo vừa rồi vậy mà chỉ bay một nửa thân thể của nó. Quả nhiên, khả năng sinh tồn của đám trùng tộc này quá dọa người rồi.
[Lưu ý! Lưu ý! Trùng thú chuẩn bị kích phát cuồng nộ trong mười giây nữa! Ký chủ cần nhanh chóng rời khỏi, nếu không nhất định sẽ chết!]
Trịnh Bân bất lực cười khổ.
Chạy? Cậu chạy kiểu gì đây? Xác suất 50%, kết quả đúng là 50% thật. Nhưng lần này, cậu thất bại rồi.
["Rẹt..rẹtttt...."]
Màn hình điều khiển trí năng bỗng nhiên sáng lên. Trên màn hình, một gương mặt quen thuộc hiện ra. Giây phút Trịnh Bân trông thấy đối phương, dường như trong lòng có gì đó chợt vỡ òa.
"Liệt..."
***Mèn đét ơi, gõ chương này dài xỉu ಥ‿ಥ***