“Anh Thiệu?” – Tôn Triệu Mẫn kêu lên.
“Ừ, em cứ trở về đi. Anh sẽ điều động người đi kiếm anh cả về.” – Tôn Thiệu mỉm cười, vẻ đẹp muốn yêu nghiệt, sắc sảo muốn ấm áp, gió xuân như thế nào cũng được. Thật khiến người khác bị thu hút, nhưng mỗi người có một cái nhìn riêng. Dù anh có đẹp, có tài giỏi như thế nào nhưng đối với phụ nữ họ đương nhiên sẽ chọn nguòi họ thích chứ không phải chỉ có bấy nhiêu đây.
“Nhưng mà anh...” – Cô ta còn chưa nói hết đã bị anh ta cắt ngang.
“Em vừa mới nhận giao dịch thay cho anh ấy, trở về nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi. Anh cả sẽ không sao đâu, em biết anh ấy tài giỏi như thế nào mà.” – Tiến tới xoa đầu Tôn Triệu Mẫn.
“Thôi, được rồi. Có tin tức nhớ báo cho em đấy.” - Cuối cùng vẫn là thoả hiệp, nếu cứ đối diện với vẻ yêu nghiệt của người đàn ông này, không biết đến chừng có thể bị ngạt thở mà chết.
Nhìn theo hướng cô ta đi vào thang máy, Tôn Thiệu đút tay vào túi quần. Vẻ mặt ấm áp vừa rồi thay đổi, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, nham hiểm khiến người khác phải sợ hãi.
Trong Tôn gia có lẽ người không đơn giản nhất không phải Tôn Bách mà là tên Tôn Thiệu này. Hắn ta được nhận nuôi còn lâu hơn cả anh mười năm. Nhưng không ai biết vì sao hắn bị đưa đến nước W sống, bây giờ lại được đón trở về. Thật khiến người ta phải suy ngẫm.
Cạch.
Cánh cửa phòng khách sạn của Tôn Thành Thắng mở ra. Ông ta quấn độc một cái khăn tắm đi ra ngoài, đứng đối diện nhìn Tôn Thiệu không vui.
“Con bé vừa đến sao?” – Trong giọng nói có pha chút tức giận, đối với con gái cưng ông ta không dám nặng lời nhưng đối với vài thằng con trai nuôi này, ông ta chả cần gì phải kiêng dè cả.
“Vâng ạ, nhị tiểu thư vừa trở về nghỉ ngơi rồi.” – Anh ta rất lễ phép đứng cúi đầu.
“Vậy thì được, có con thật tốt. Chả như Bách, nó còn không quan tâm ta ở đâu làm gì, nói chi là đến chặn cửa cho ta như thế này.” - Nhắc đến ông ta anh chỉ biết thở dài.
Đứa con nuôi này, chắc hẳn xác của nó bây giờ đã bị cá rỉa nát. Nói đi cũng phải nói lại, tuy không được như Tôn Thiệu biết nhìn ngó sắc mặt của ông ta, nhưng Tôn Bách lại giỏi về phần làm ăn, buôn bán. Cũng nhờ có anh mà Tôn thị phát triển không ít trong hơn một năm nay. Giờ mất đi nguồn lợi, ai lại không thấy tiếc.
***
“Thiếu Phàm, mau dậy đi.” – Trong bóng đêm, Thượng Quan Dao lay lay người Lăng Thiếu Phàm mà gọi.
“Hừm...” – Anh mệt mỏi mắt nhắm mắt mở, đang ngủ ngon bị đánh thức trong lòng rất tức giận nhưng nhận ra đó là cô thì lại không có phản ứng gì.
“Còn năm mươi mét nữa là cập bến, mau dậy đi ngay trong đêm luôn đi.” – Cô nói, trong lòng thấp thỏm.
Cả hai cùng đeo chiếc mặt nạ da nguòi của mình trước đó lên, trở lại với thân phận cũ mà nhảy xuống biển bơi một mạch về đất liền trước.
Cũng may, ven bờ còn có một đội nhỏ vệ sĩ do chính tay anh đào tạo bí mật ở Tôn gia, cũng được coi là "bán quân nhân". Vì sau khi anh vào Tôn gia mới tìm được bọn họ, cho họ biết thân phận thật của mình. Đặt mọi niềm tin lên họ, thế cho nên họ mới đối với anh trung thành mà xin gia nhập, đầu quân. Lại không tiện để bọn họ xuất hiện tên trong danh sách binh lính quân đội, sẽ dễ bị Mộ Dung Đức phát hiện, nên mới chỉ nói miệng thôi.
“Boss, Tôn Thiệu đã trở về.” – A Tử, người đứng đầu trong nhóm bảy người của anh lên tiếng báo cáo tình hình.
“Mộ Dung Đức đã ra tay rồi?” – Cô đứng một bên nhếch mép, đúng là lão cáo già. Thà giết nhầm còn hơn bỏ xót, cũng may lần này là cô cùng anh, nếu đổi lại là một người khác thì liệu có sống nổi không cơ chứ.
“Vâng, phu nhân Boss.” – A Tử vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nhìn cô. Cô dù chưa từng gặp bọn họ, nhưng những người này đều luôn ở trong tối quan sát nhất cử nhất động của anh với cô thì làm sao không biết được người này đặc biệt như thế nào đối với anh chứ.
“Tôi...” – Thượng Quan Dao không vui nhíu mày, còn đang định lên tiếng phản bác thì lại bị anh cắt ngang.
“Được rồi, mau đi thôi.” - Vẻ mặt Lăng Thiếu Phàm rất thoả mãn mà kéo tay cô cùng đi.
Bọn họ mặc dù đã xảy ra quan hệ, nhưng anh biết người phụ nữ của anh vẫn còn đang rất rối rắm. Sống trong môi trường từ nhỏ đã không tin vào tình yêu, bởi chuyện của bố mẹ mình. Nên đối với cô, từ “yêu” này là một thứ rất xa xỉ, khó diễn tả. Anh không muốn để cô phải khó xử, vả lại nhiệm vụ hiện tại của anh cũng không cho phép. Anh vẫn luôn bình ổn trong hai năm này, nhưng gần đây Mộ Dung Đức đã rục rịch, chắc chắn là đã có ai đó thổi gió bên tai lão. Hoặc là lão sắp làm một chuyện gì đó rất lớn, mà kẻ có suy nghĩ, tâm cơ sâu như anh sẽ là người lão tiêu diệt đầu tiên. Nguy hiểm đang rình rập anh mọi lúc mọi nơi.
Nhìn sang người con gái mà mình đã dốc lòng nhớ thương bao năm nay cau chặt mày, bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại của cô khẽ siết chặt.
‘Dao Dao, chị cũng nên trở về rồi. Chỗ thầy đã có em gánh vác...’
“Sao thế?” – Đúng lúc này cô lại quay sang nhùn anh hỏi, khiến anh giật mình.
“À, không có gì. Chỉ là đang suy nghĩ xem, trở về nên bảo phòng bếp làm gì cho chị ăn đấy mà.” – Anh mỉm cười ấm áp.
“Tôi ăn gì cũng được.” – Cô nhún vai không sao cả nói.
...
“Tại sao còn chưa có tin tức, anh ấy nuôi các người để làm kiểng cả sao.” – Cô gái với khuôn mặt dịu dàng, đoan trang nhưng những lời nói ra lại khiến người khác đâm ra sợ hãi.
“La Anh Anh, cô đã đủ chưa hả. Cô không phải Boss, không có quyền sai bảo tất cả bọn tôi, huống chi cô chỉ là một người bổ sung vào đội của chúng tôi. Có nghĩ muốn dẫm lên đầu bọn tôi, thì cũng phải xem lại địa vị của mình là nằm ở đâu.” – A Hành, người đứng đầu tiểu đội xếp sau A Tử vừa ra ngoài nghe điện thoại thông báo anh đã trở về bước vào mắng.
La Anh Anh này bình thường càn rỡ thì thôi đi, đến bây giờ còn giở tính như vậy. Có còn là một binh lính ưu tú như khi đứng đối diện trước Boss không. Mặc dù là tài giỏi thật nhưng trên nguòi lẫn tính nết đều không có một thứ gì hợp tiêu chuẩn, gọi là "hơi thở" của một quân nhân đáng có, quá càn rỡ.
“Anh đánh lại tôi đi rồi hẳn nói chuyện.” - Vẻ mặt hống hách thật khiến người ta muốn đập cho một trận.
“Tuỳ cô thôi, Phúc Diễn đã bị đưa trả về đơn vị. Hiện tại cô còn như vậy nữa thì kẻ tiếp theo chính là cô đấy, La Anh Anh.” – A Hành không sao cả nhìn cô ta.
“Anh...” - Tức giận đến mức dậm chân.
“Tôi nói này, lúc trước chúng tôi tuy không làm theo những điều cô sai khiến nhưng vẫn rất nể mặt mà không đáp trả lại mỗi lần cô làm càn. Nhưng đã nhiều năm như vậy, một binh nữ ưu tú như cô lại càng tạo nhiều thất vọng cho chúng tôi. Cứ nhìn Dao tiểu thư xem. Khí chất trên người hơn cô tận vài bậc, mặc dù chưa thấy mặt thật bao giờ nhưng nhìn từ tính cách thì chắc chắn hơn gấp trăm, gấp nghìn lần cô.” - Một kẻ đã không thể nhẫn nại được nữa mà đứng lên mắng.
“Cô ta thì có gì chứ, chỉ là một người từ đâu trên trời rơi xuống. Không biết rõ là người như thế nào mà đám đàn ông các anh đã nhận định là hơn tôi?” – Hiển nhiên là Lăng Thiếu Phàm chưa có ý định tiết lộ thân phận thật của cô cho đám người này biết.
Đặc biệt là La Anh Anh này, cô ta rất không thể để người khác đặt niềm tin vào mình. Còn có dấu hiệu thay đổi từ một năm trước, bắt đầu từ lúc vẫn luôn là Bích Cầm không thay đổi diện mạo nữa.
“Ừ, em cứ trở về đi. Anh sẽ điều động người đi kiếm anh cả về.” – Tôn Thiệu mỉm cười, vẻ đẹp muốn yêu nghiệt, sắc sảo muốn ấm áp, gió xuân như thế nào cũng được. Thật khiến người khác bị thu hút, nhưng mỗi người có một cái nhìn riêng. Dù anh có đẹp, có tài giỏi như thế nào nhưng đối với phụ nữ họ đương nhiên sẽ chọn nguòi họ thích chứ không phải chỉ có bấy nhiêu đây.
“Nhưng mà anh...” – Cô ta còn chưa nói hết đã bị anh ta cắt ngang.
“Em vừa mới nhận giao dịch thay cho anh ấy, trở về nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi. Anh cả sẽ không sao đâu, em biết anh ấy tài giỏi như thế nào mà.” – Tiến tới xoa đầu Tôn Triệu Mẫn.
“Thôi, được rồi. Có tin tức nhớ báo cho em đấy.” - Cuối cùng vẫn là thoả hiệp, nếu cứ đối diện với vẻ yêu nghiệt của người đàn ông này, không biết đến chừng có thể bị ngạt thở mà chết.
Nhìn theo hướng cô ta đi vào thang máy, Tôn Thiệu đút tay vào túi quần. Vẻ mặt ấm áp vừa rồi thay đổi, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, nham hiểm khiến người khác phải sợ hãi.
Trong Tôn gia có lẽ người không đơn giản nhất không phải Tôn Bách mà là tên Tôn Thiệu này. Hắn ta được nhận nuôi còn lâu hơn cả anh mười năm. Nhưng không ai biết vì sao hắn bị đưa đến nước W sống, bây giờ lại được đón trở về. Thật khiến người ta phải suy ngẫm.
Cạch.
Cánh cửa phòng khách sạn của Tôn Thành Thắng mở ra. Ông ta quấn độc một cái khăn tắm đi ra ngoài, đứng đối diện nhìn Tôn Thiệu không vui.
“Con bé vừa đến sao?” – Trong giọng nói có pha chút tức giận, đối với con gái cưng ông ta không dám nặng lời nhưng đối với vài thằng con trai nuôi này, ông ta chả cần gì phải kiêng dè cả.
“Vâng ạ, nhị tiểu thư vừa trở về nghỉ ngơi rồi.” – Anh ta rất lễ phép đứng cúi đầu.
“Vậy thì được, có con thật tốt. Chả như Bách, nó còn không quan tâm ta ở đâu làm gì, nói chi là đến chặn cửa cho ta như thế này.” - Nhắc đến ông ta anh chỉ biết thở dài.
Đứa con nuôi này, chắc hẳn xác của nó bây giờ đã bị cá rỉa nát. Nói đi cũng phải nói lại, tuy không được như Tôn Thiệu biết nhìn ngó sắc mặt của ông ta, nhưng Tôn Bách lại giỏi về phần làm ăn, buôn bán. Cũng nhờ có anh mà Tôn thị phát triển không ít trong hơn một năm nay. Giờ mất đi nguồn lợi, ai lại không thấy tiếc.
***
“Thiếu Phàm, mau dậy đi.” – Trong bóng đêm, Thượng Quan Dao lay lay người Lăng Thiếu Phàm mà gọi.
“Hừm...” – Anh mệt mỏi mắt nhắm mắt mở, đang ngủ ngon bị đánh thức trong lòng rất tức giận nhưng nhận ra đó là cô thì lại không có phản ứng gì.
“Còn năm mươi mét nữa là cập bến, mau dậy đi ngay trong đêm luôn đi.” – Cô nói, trong lòng thấp thỏm.
Cả hai cùng đeo chiếc mặt nạ da nguòi của mình trước đó lên, trở lại với thân phận cũ mà nhảy xuống biển bơi một mạch về đất liền trước.
Cũng may, ven bờ còn có một đội nhỏ vệ sĩ do chính tay anh đào tạo bí mật ở Tôn gia, cũng được coi là "bán quân nhân". Vì sau khi anh vào Tôn gia mới tìm được bọn họ, cho họ biết thân phận thật của mình. Đặt mọi niềm tin lên họ, thế cho nên họ mới đối với anh trung thành mà xin gia nhập, đầu quân. Lại không tiện để bọn họ xuất hiện tên trong danh sách binh lính quân đội, sẽ dễ bị Mộ Dung Đức phát hiện, nên mới chỉ nói miệng thôi.
“Boss, Tôn Thiệu đã trở về.” – A Tử, người đứng đầu trong nhóm bảy người của anh lên tiếng báo cáo tình hình.
“Mộ Dung Đức đã ra tay rồi?” – Cô đứng một bên nhếch mép, đúng là lão cáo già. Thà giết nhầm còn hơn bỏ xót, cũng may lần này là cô cùng anh, nếu đổi lại là một người khác thì liệu có sống nổi không cơ chứ.
“Vâng, phu nhân Boss.” – A Tử vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nhìn cô. Cô dù chưa từng gặp bọn họ, nhưng những người này đều luôn ở trong tối quan sát nhất cử nhất động của anh với cô thì làm sao không biết được người này đặc biệt như thế nào đối với anh chứ.
“Tôi...” – Thượng Quan Dao không vui nhíu mày, còn đang định lên tiếng phản bác thì lại bị anh cắt ngang.
“Được rồi, mau đi thôi.” - Vẻ mặt Lăng Thiếu Phàm rất thoả mãn mà kéo tay cô cùng đi.
Bọn họ mặc dù đã xảy ra quan hệ, nhưng anh biết người phụ nữ của anh vẫn còn đang rất rối rắm. Sống trong môi trường từ nhỏ đã không tin vào tình yêu, bởi chuyện của bố mẹ mình. Nên đối với cô, từ “yêu” này là một thứ rất xa xỉ, khó diễn tả. Anh không muốn để cô phải khó xử, vả lại nhiệm vụ hiện tại của anh cũng không cho phép. Anh vẫn luôn bình ổn trong hai năm này, nhưng gần đây Mộ Dung Đức đã rục rịch, chắc chắn là đã có ai đó thổi gió bên tai lão. Hoặc là lão sắp làm một chuyện gì đó rất lớn, mà kẻ có suy nghĩ, tâm cơ sâu như anh sẽ là người lão tiêu diệt đầu tiên. Nguy hiểm đang rình rập anh mọi lúc mọi nơi.
Nhìn sang người con gái mà mình đã dốc lòng nhớ thương bao năm nay cau chặt mày, bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại của cô khẽ siết chặt.
‘Dao Dao, chị cũng nên trở về rồi. Chỗ thầy đã có em gánh vác...’
“Sao thế?” – Đúng lúc này cô lại quay sang nhùn anh hỏi, khiến anh giật mình.
“À, không có gì. Chỉ là đang suy nghĩ xem, trở về nên bảo phòng bếp làm gì cho chị ăn đấy mà.” – Anh mỉm cười ấm áp.
“Tôi ăn gì cũng được.” – Cô nhún vai không sao cả nói.
...
“Tại sao còn chưa có tin tức, anh ấy nuôi các người để làm kiểng cả sao.” – Cô gái với khuôn mặt dịu dàng, đoan trang nhưng những lời nói ra lại khiến người khác đâm ra sợ hãi.
“La Anh Anh, cô đã đủ chưa hả. Cô không phải Boss, không có quyền sai bảo tất cả bọn tôi, huống chi cô chỉ là một người bổ sung vào đội của chúng tôi. Có nghĩ muốn dẫm lên đầu bọn tôi, thì cũng phải xem lại địa vị của mình là nằm ở đâu.” – A Hành, người đứng đầu tiểu đội xếp sau A Tử vừa ra ngoài nghe điện thoại thông báo anh đã trở về bước vào mắng.
La Anh Anh này bình thường càn rỡ thì thôi đi, đến bây giờ còn giở tính như vậy. Có còn là một binh lính ưu tú như khi đứng đối diện trước Boss không. Mặc dù là tài giỏi thật nhưng trên nguòi lẫn tính nết đều không có một thứ gì hợp tiêu chuẩn, gọi là "hơi thở" của một quân nhân đáng có, quá càn rỡ.
“Anh đánh lại tôi đi rồi hẳn nói chuyện.” - Vẻ mặt hống hách thật khiến người ta muốn đập cho một trận.
“Tuỳ cô thôi, Phúc Diễn đã bị đưa trả về đơn vị. Hiện tại cô còn như vậy nữa thì kẻ tiếp theo chính là cô đấy, La Anh Anh.” – A Hành không sao cả nhìn cô ta.
“Anh...” - Tức giận đến mức dậm chân.
“Tôi nói này, lúc trước chúng tôi tuy không làm theo những điều cô sai khiến nhưng vẫn rất nể mặt mà không đáp trả lại mỗi lần cô làm càn. Nhưng đã nhiều năm như vậy, một binh nữ ưu tú như cô lại càng tạo nhiều thất vọng cho chúng tôi. Cứ nhìn Dao tiểu thư xem. Khí chất trên người hơn cô tận vài bậc, mặc dù chưa thấy mặt thật bao giờ nhưng nhìn từ tính cách thì chắc chắn hơn gấp trăm, gấp nghìn lần cô.” - Một kẻ đã không thể nhẫn nại được nữa mà đứng lên mắng.
“Cô ta thì có gì chứ, chỉ là một người từ đâu trên trời rơi xuống. Không biết rõ là người như thế nào mà đám đàn ông các anh đã nhận định là hơn tôi?” – Hiển nhiên là Lăng Thiếu Phàm chưa có ý định tiết lộ thân phận thật của cô cho đám người này biết.
Đặc biệt là La Anh Anh này, cô ta rất không thể để người khác đặt niềm tin vào mình. Còn có dấu hiệu thay đổi từ một năm trước, bắt đầu từ lúc vẫn luôn là Bích Cầm không thay đổi diện mạo nữa.