Suốt nửa tháng sau đó, Thượng Quan Dao vẫn hết sức bình thường hoạt động ở quân khu 3.
Sáng dậy sớm tự huấn luyện, trưa và chiều tối thì đi kiểm tra từng lớp học của các giáo quan. Nhìn thấy cô bình thường như vậy, Thượng Quan Dực thật càng cảm thấy rất lạ lùng. Tính cách của nó sẽ không chịu để qua chuyện một cách dễ dàng như thế hoặc cũng có thể là do ông đã làm quá vấn đề lên. Nhưng cũng chỉ có nó mới biết bản thân mình đang làm gì, đề phòng con nhóc này vẫn hơn.
“Này, lão hồ ly. Ngày mốt để cháu dẫn binh lính ra ngoài huấn luyện dã ngoại.” – Cô ngồi khoanh tay trên ghế quan sát Tiền Phong đang cặm cụi làm việc. Nhìn thôi cũng biết lão cha nhà mình đã rút "tai mắt" về rồi.
“Này, từ khi có cháu binh lính của chú suốt ngày cứ cuốn gói đến rừng ở là thế nào. Nhìn xem, bọn chúng mới chỉ về tuần trước, tuần này lại bắt chuẩn bị hành trang lên đường nữa. Cháu định bóc lột sức chịu đựng của loài người à?” - Mở mồm ra là mắng chửi.
“Như thế chú mới có thể tự hào với người ta chứ?” – Nói trúng "tim đen" làm cho lão ta phải cứng họng, chỉ có thể thỏa hiệp.
“Được rồi, nhưng lần này chỉ được phép đi ba ngày thôi. Lần trước đã ở ngoài tận bảy ngày, thân thể bọn chúng cũng cần phải được lấy lại năng lượng chứ." - Lườm cô một cái, xem như là đã nhường một bước.
“Được.” – Nói rồi đứng lên xoay gót đi ra ngoài.
Tiền Phong đâu thể thấy được khuôn mặt khi quay lưng về phía ông, có bao nhiêu ranh mãnh cùng tính toán.
...
Cô vừa đi một vòng xem quá trình dạy binh lính cách ngắm mục tiêu, tư thế vác súng, chỉ dẫn các loại hình của Dạ Kiêu mà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Bản thân Thượng Quan Dao cô từng là một lính bắn tỉa ở đội dự bị đi ra nên có thể nhìn thấy cách thức hướng dẫn của Dạ Kiêu là hoàn toàn sai. Hầu như lần nào cô quan sát cũng đều thấy anh ta mắc phải những lỗi cơ bản này.
Nhưng nếu có thể, Thượng Quan Dao muốn để cho Dạ Kiêu tự chính bản thân mình nhận ra. Nên mới luôn đứng một bên xem biểu hiện, mà hiện tại lại khác, cô sắp rời khỏi đây rồi, phải chỉ rõ cho anh ta biết mà khắc phục. Mặc dù chuyên môn tốt thì sao, cách thức truyền đạt lại non nớt thì cũng chỉ là một “bình hoa di động".
“Mắng chửi người khác hời hợt, bản thân mình trong khi đó cũng như vậy. Anh nên học lại định nghĩa của bốn từ ‘giáo quan huấn luyện' là gì?” - Cô lạnh lùng phả ra từng chữ như mũi nhọn sắc lạnh đâm vào lòng người.
Thấy cô đi đến, bọn binh lính đang uể oải, mệt mỏi vác súng liền thẳng lưng lưng không dám ho he hạ xuống.
“Có chỗ nào không đúng xin chỉ bảo.” - Dạ Kiêu không tức giận vì câu nói xem thường của người mình tôn sùng mà cúi đầu đáp.
“Anh nói xem, khi trước bản thân được huấn luyện dùng súng đã trải qua những đợt huấn luyện như thế nào?” – Cô khoanh tay híp mắt nhìn bọn người vẫn duy trì tư thế đứng thẳng lưng vác cây súng nặng gần bốn ki - lô - gam trên người mà đầu đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Huấn luyện tháo lắp súng, kiên trì, nhẫn nại, bền bỉ, tằm ngắm chuẩn xác, tư thể chuẩn.” - Dạ Kiêu trả lời gọn gàng một mạch không vấp một từ.
“Thế anh đã huấn luyện cho họ được những gì rồi?” – Cô nhếch môi lia mắt sang nhìn anh ta.
“Tất cả.” - Trả lời không do dự.
“Ồ, thử nhìn xem. Những ai vác cây súng chỉ gần bốn ki - lô - gam từ nãy đến giờ mà sắc mặt vẫn không thay đổi, thì chỉ ra đây.” – Cô ồ một tiếng kéo dài, rồi hất mặt về những tên lính mặt vừa trắng, vừa xanh nhăn nhó.
Nhìn thấy cảnh này mà Dạ Kiêu mới chợt nhận ra, xấu hổ cúi đầu xuống không nói một lời.
“Đã là giáo quan thì phải đứng thẳng người, không được quy phục cúi đầu né tránh vấn đề, trước người có phẩm cấp thấp hơn mình.” – Cô lớn tiếng, đây chính là phong thái của một kẻ lãnh đạo tài năng.
“Huấn luyện tính kiên trì, nhẫn nại quá hời hợt nên mới sinh ra hệ lụy sau này.” – Anh ta nói lên điểm sai của mình.
“Còn một điều nữa, chính là anh vẫn chưa đặt hoàn toàn tâm huyết của mình vào đây.” - Để lại cho anh ta một câu rồi cô quay sang nói lớn.
“Thông báo, ngày mốt các người sẽ có một cuộc huấn luyện dã ngoại tiếp tục. Nhưng lần này sẽ do đích thân tôi chỉ huy dẫn dắt, nếu ai dám làm trái quy tắc, trở về tôi nhất định sẽ không tha cho kẻ đó."
“Rõ.” – Bên dưới dù miệng đã muốn phản đối đến cùng nhưng vẫn là không ai dám lên tiếng, cắn răng đáp.
“Hai ngày còn lại này, các người lo mà huấn luyện chuẩn bị thật tốt cho tôi, đừng đến lúc đó lại kéo chân người khác. Còn bây giờ, vác súng chạy năm vòng quanh núi, những ai thiếu một vòng cứ thế nhân mười, lần hai còn thiếu thì số mười dùng để nhân đó bình phương lên cho tôi.” – Cô lại uy nghiêm nói lớn, buộc người khác không được từ chối.
“Rõ.” - Những kẻ phía dưới đã sớm run sợ mà chạy chứ chẳng ai có thể phản kháng, bà cô này khó đối phó thế nào ai mà chẳng rõ.
“Anh cùng Tiêu Lãng cũng chuẩn bị một chút, đi theo tiện thể cùng huấn luyện.” – Nói rồi cô xoay người đi mất.
Dạ Kiêu nhìn theo bóng lưng của cô mà có chút mơ hồ, người con gái mà anh ta thầm thương trộm nhớ hình như là lại cách xa thêm một bậc nữa rồi.
***
Hai ngày sau.
Thượng Quan Dao đeo kính mát, lưng đeo ba lô rằn ri từ trên trực thăng dẫn đầu bước xuống dưới. Tiếp đó là Dạ Kiêu cùng Tiêu Lãng, Vương Thiên và hai binh lính khác nhảy xuống. Năm chiếc trực thăng chở 69 tên lính còn lại cũng dần hạ cánh xuống, tập hợp đầy đủ.
Bọn họ nhìn hòn đảo “khỉ ho cò gáy” trước mắt mà không khỏi bần thần, rồi lại nhìn sang cô vẫn đeo kính mát lưng tựa lên một cái cây to gần đấy “hóng mát”. Đúng là người thành công luôn chọn cho mình một lối đi riêng. Cô đây mới chính là muốn cho bọn họ khai thác thực tiễn đây mà.
“Đã điểm danh đầy đủ, tiếp theo chờ nhiệm vụ cô giao.” – Tiêu Lãng nhanh chóng tập hợp đội ngũ điểm danh rồi báo cáo với cô.
Nghe thấy vậy, Thượng Quan Dao quả thật muốn đánh cho Dạ Kiêu cùng Tiêu Lãng một trận. Những lần huấn luyện dã ngoại trước bọn họ cũng ngớ ngẩn như vậy sao.
Cô bước lên trên đứng đối diện binh lính xếp thành từng hàng thẳng tắp phía dưới, trên người bọn họ đều khoát bộ quần áo rằn ri cùng ba lô đồng dạng.
“Tất cả chia làm hai đội, một đội theo tôi, đội còn lại thì theo Dạ Kiêu, Tiêu Lãng. Mỗi người đều chỉ được mang một chai nước suối, bánh mì theo. Những thứ đồ ăn vặt tạp nham lập tức vứt lại cho tôi. Các người là đàn ông, con trai thì cho ra dáng một tí. Đừng để ngay cả một nguòi phụ nữ như tôi cũng thua.” – Quát thẳng vào mặt mấy kẻ lúc trước cứ thấy cô là khinh bỉ hiện tại chỉ biết co rúm mà nghe lời.
“Rõ.” – Bên dưới những tên binh cũ lúc trước khi nghe cô nói được chính cô dẫn dắt đi huấn luyện thì rất háo hức, năng nổ. Vì đã có kinh nghiệm nên đương nhiên họ chỉ chuẩn bị đúng theo yêu cầu mà cô đặt ra, còn binh mới thì có nhắc cũng chẳng nghe, cái lũ chả hiểu việc đời gì cả.
“Tôi đã nói rồi mà các người không nghe, hiện tại thấy rồi đấy. Đến cả một mẫu bánh mỳ nhỏ cũng không có mà mang theo.” - Một binh lính cũ trề môi khinh bỉ, vì nhắc nhở bọn chúng mà xém tí nữa hai bên đã xảy ra xô xát, nên hiện tại đương nhiên là phải nhân cơ hội móc mỉa binh mới rồi.
“Cũng phải thôi, bọn lính mới như chúng tôi làm sao có thể ‘cừ' như lính cũ đã năm năm rồi mà vẫn chưa được xuất ngũ.” – Binh mới đương nhiên cũng sẽ không để mình chịu thiệt thòi mà đáp trả.
“Mày nói cái gì?” - Người kia ngang nhiên bị chạm vào vẩy ngược nên tức giận đến quên luôn mình đang ở trong hoàn cảnh nào đứng ra mắng.
Sáng dậy sớm tự huấn luyện, trưa và chiều tối thì đi kiểm tra từng lớp học của các giáo quan. Nhìn thấy cô bình thường như vậy, Thượng Quan Dực thật càng cảm thấy rất lạ lùng. Tính cách của nó sẽ không chịu để qua chuyện một cách dễ dàng như thế hoặc cũng có thể là do ông đã làm quá vấn đề lên. Nhưng cũng chỉ có nó mới biết bản thân mình đang làm gì, đề phòng con nhóc này vẫn hơn.
“Này, lão hồ ly. Ngày mốt để cháu dẫn binh lính ra ngoài huấn luyện dã ngoại.” – Cô ngồi khoanh tay trên ghế quan sát Tiền Phong đang cặm cụi làm việc. Nhìn thôi cũng biết lão cha nhà mình đã rút "tai mắt" về rồi.
“Này, từ khi có cháu binh lính của chú suốt ngày cứ cuốn gói đến rừng ở là thế nào. Nhìn xem, bọn chúng mới chỉ về tuần trước, tuần này lại bắt chuẩn bị hành trang lên đường nữa. Cháu định bóc lột sức chịu đựng của loài người à?” - Mở mồm ra là mắng chửi.
“Như thế chú mới có thể tự hào với người ta chứ?” – Nói trúng "tim đen" làm cho lão ta phải cứng họng, chỉ có thể thỏa hiệp.
“Được rồi, nhưng lần này chỉ được phép đi ba ngày thôi. Lần trước đã ở ngoài tận bảy ngày, thân thể bọn chúng cũng cần phải được lấy lại năng lượng chứ." - Lườm cô một cái, xem như là đã nhường một bước.
“Được.” – Nói rồi đứng lên xoay gót đi ra ngoài.
Tiền Phong đâu thể thấy được khuôn mặt khi quay lưng về phía ông, có bao nhiêu ranh mãnh cùng tính toán.
...
Cô vừa đi một vòng xem quá trình dạy binh lính cách ngắm mục tiêu, tư thế vác súng, chỉ dẫn các loại hình của Dạ Kiêu mà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Bản thân Thượng Quan Dao cô từng là một lính bắn tỉa ở đội dự bị đi ra nên có thể nhìn thấy cách thức hướng dẫn của Dạ Kiêu là hoàn toàn sai. Hầu như lần nào cô quan sát cũng đều thấy anh ta mắc phải những lỗi cơ bản này.
Nhưng nếu có thể, Thượng Quan Dao muốn để cho Dạ Kiêu tự chính bản thân mình nhận ra. Nên mới luôn đứng một bên xem biểu hiện, mà hiện tại lại khác, cô sắp rời khỏi đây rồi, phải chỉ rõ cho anh ta biết mà khắc phục. Mặc dù chuyên môn tốt thì sao, cách thức truyền đạt lại non nớt thì cũng chỉ là một “bình hoa di động".
“Mắng chửi người khác hời hợt, bản thân mình trong khi đó cũng như vậy. Anh nên học lại định nghĩa của bốn từ ‘giáo quan huấn luyện' là gì?” - Cô lạnh lùng phả ra từng chữ như mũi nhọn sắc lạnh đâm vào lòng người.
Thấy cô đi đến, bọn binh lính đang uể oải, mệt mỏi vác súng liền thẳng lưng lưng không dám ho he hạ xuống.
“Có chỗ nào không đúng xin chỉ bảo.” - Dạ Kiêu không tức giận vì câu nói xem thường của người mình tôn sùng mà cúi đầu đáp.
“Anh nói xem, khi trước bản thân được huấn luyện dùng súng đã trải qua những đợt huấn luyện như thế nào?” – Cô khoanh tay híp mắt nhìn bọn người vẫn duy trì tư thế đứng thẳng lưng vác cây súng nặng gần bốn ki - lô - gam trên người mà đầu đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Huấn luyện tháo lắp súng, kiên trì, nhẫn nại, bền bỉ, tằm ngắm chuẩn xác, tư thể chuẩn.” - Dạ Kiêu trả lời gọn gàng một mạch không vấp một từ.
“Thế anh đã huấn luyện cho họ được những gì rồi?” – Cô nhếch môi lia mắt sang nhìn anh ta.
“Tất cả.” - Trả lời không do dự.
“Ồ, thử nhìn xem. Những ai vác cây súng chỉ gần bốn ki - lô - gam từ nãy đến giờ mà sắc mặt vẫn không thay đổi, thì chỉ ra đây.” – Cô ồ một tiếng kéo dài, rồi hất mặt về những tên lính mặt vừa trắng, vừa xanh nhăn nhó.
Nhìn thấy cảnh này mà Dạ Kiêu mới chợt nhận ra, xấu hổ cúi đầu xuống không nói một lời.
“Đã là giáo quan thì phải đứng thẳng người, không được quy phục cúi đầu né tránh vấn đề, trước người có phẩm cấp thấp hơn mình.” – Cô lớn tiếng, đây chính là phong thái của một kẻ lãnh đạo tài năng.
“Huấn luyện tính kiên trì, nhẫn nại quá hời hợt nên mới sinh ra hệ lụy sau này.” – Anh ta nói lên điểm sai của mình.
“Còn một điều nữa, chính là anh vẫn chưa đặt hoàn toàn tâm huyết của mình vào đây.” - Để lại cho anh ta một câu rồi cô quay sang nói lớn.
“Thông báo, ngày mốt các người sẽ có một cuộc huấn luyện dã ngoại tiếp tục. Nhưng lần này sẽ do đích thân tôi chỉ huy dẫn dắt, nếu ai dám làm trái quy tắc, trở về tôi nhất định sẽ không tha cho kẻ đó."
“Rõ.” – Bên dưới dù miệng đã muốn phản đối đến cùng nhưng vẫn là không ai dám lên tiếng, cắn răng đáp.
“Hai ngày còn lại này, các người lo mà huấn luyện chuẩn bị thật tốt cho tôi, đừng đến lúc đó lại kéo chân người khác. Còn bây giờ, vác súng chạy năm vòng quanh núi, những ai thiếu một vòng cứ thế nhân mười, lần hai còn thiếu thì số mười dùng để nhân đó bình phương lên cho tôi.” – Cô lại uy nghiêm nói lớn, buộc người khác không được từ chối.
“Rõ.” - Những kẻ phía dưới đã sớm run sợ mà chạy chứ chẳng ai có thể phản kháng, bà cô này khó đối phó thế nào ai mà chẳng rõ.
“Anh cùng Tiêu Lãng cũng chuẩn bị một chút, đi theo tiện thể cùng huấn luyện.” – Nói rồi cô xoay người đi mất.
Dạ Kiêu nhìn theo bóng lưng của cô mà có chút mơ hồ, người con gái mà anh ta thầm thương trộm nhớ hình như là lại cách xa thêm một bậc nữa rồi.
***
Hai ngày sau.
Thượng Quan Dao đeo kính mát, lưng đeo ba lô rằn ri từ trên trực thăng dẫn đầu bước xuống dưới. Tiếp đó là Dạ Kiêu cùng Tiêu Lãng, Vương Thiên và hai binh lính khác nhảy xuống. Năm chiếc trực thăng chở 69 tên lính còn lại cũng dần hạ cánh xuống, tập hợp đầy đủ.
Bọn họ nhìn hòn đảo “khỉ ho cò gáy” trước mắt mà không khỏi bần thần, rồi lại nhìn sang cô vẫn đeo kính mát lưng tựa lên một cái cây to gần đấy “hóng mát”. Đúng là người thành công luôn chọn cho mình một lối đi riêng. Cô đây mới chính là muốn cho bọn họ khai thác thực tiễn đây mà.
“Đã điểm danh đầy đủ, tiếp theo chờ nhiệm vụ cô giao.” – Tiêu Lãng nhanh chóng tập hợp đội ngũ điểm danh rồi báo cáo với cô.
Nghe thấy vậy, Thượng Quan Dao quả thật muốn đánh cho Dạ Kiêu cùng Tiêu Lãng một trận. Những lần huấn luyện dã ngoại trước bọn họ cũng ngớ ngẩn như vậy sao.
Cô bước lên trên đứng đối diện binh lính xếp thành từng hàng thẳng tắp phía dưới, trên người bọn họ đều khoát bộ quần áo rằn ri cùng ba lô đồng dạng.
“Tất cả chia làm hai đội, một đội theo tôi, đội còn lại thì theo Dạ Kiêu, Tiêu Lãng. Mỗi người đều chỉ được mang một chai nước suối, bánh mì theo. Những thứ đồ ăn vặt tạp nham lập tức vứt lại cho tôi. Các người là đàn ông, con trai thì cho ra dáng một tí. Đừng để ngay cả một nguòi phụ nữ như tôi cũng thua.” – Quát thẳng vào mặt mấy kẻ lúc trước cứ thấy cô là khinh bỉ hiện tại chỉ biết co rúm mà nghe lời.
“Rõ.” – Bên dưới những tên binh cũ lúc trước khi nghe cô nói được chính cô dẫn dắt đi huấn luyện thì rất háo hức, năng nổ. Vì đã có kinh nghiệm nên đương nhiên họ chỉ chuẩn bị đúng theo yêu cầu mà cô đặt ra, còn binh mới thì có nhắc cũng chẳng nghe, cái lũ chả hiểu việc đời gì cả.
“Tôi đã nói rồi mà các người không nghe, hiện tại thấy rồi đấy. Đến cả một mẫu bánh mỳ nhỏ cũng không có mà mang theo.” - Một binh lính cũ trề môi khinh bỉ, vì nhắc nhở bọn chúng mà xém tí nữa hai bên đã xảy ra xô xát, nên hiện tại đương nhiên là phải nhân cơ hội móc mỉa binh mới rồi.
“Cũng phải thôi, bọn lính mới như chúng tôi làm sao có thể ‘cừ' như lính cũ đã năm năm rồi mà vẫn chưa được xuất ngũ.” – Binh mới đương nhiên cũng sẽ không để mình chịu thiệt thòi mà đáp trả.
“Mày nói cái gì?” - Người kia ngang nhiên bị chạm vào vẩy ngược nên tức giận đến quên luôn mình đang ở trong hoàn cảnh nào đứng ra mắng.