• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có người nói: "Các cậu gặp bác sĩ Liêu kia chưa? Nghe nói lớp dự bị đại học của cô ta ở trường bọn mình đấy!"

"Không phải là Liêu Tinh Ý đứng đầu kỳ thi vào Bác Hòa đấy chứ?"

Văn Hinh thật sự không nghe nổi nữa, liền đánh gãy lời của bạn học, tức giận nói: "Đến cả toà còn chưa tuyên án, sao các cậu biết đây là lỗi của Phổ Tế Đường?"

Các bạn học ngạc nhiên nhìn cô: "Có phải là lỗi của Phổ Tế Đường hay không có quan trọng gì, trọng điểm là cô ta là bạn gái của Diệp đốc quân, giết người cũng chẳng sao cả."

"Là lỗi của Phổ Tế Đường hay không cực kỳ quan trọng!" Văn Hinh tức giận đến nóng cả mặt, "Nếu bệnh nhân tống tiền thì sao? Như thế sẽ huỷ hoại sự cố gắng và y đức trong sạch của bác sĩ, chẳng lẽ không đáng giận sao?"

"Nhưng mà, nếu một nhà nghèo khó như vậy không phải bị ép buộc, làm sao lại đối nghịch với Diệp Giai Chính chứ!"

Văn Hinh không thể trả lời.

Chỉ cần bọn họ nhận định là đúng, có vẻ như thế giới này không ai quan tâm chân tướng nữa rồi.

Tâm tình của cô cả ngày hôm nay vô cùng tồi tệ, tan học lại bất ngờ phát hiện anh Hai đang ở nhà, cô không dám quấy rầy anh, đành lén lút hỏi thăm tiến triển sự việc từ Tiêu Thành.

Cửa thư phòng bỗng nhiên mở ra, Diệp Giai Chính bước ra, Văn Hinh vội vàng gọi.

Diệp Giai Chính đến gần, vỗ đầu em gái: "Đang nói gì thế?"

Văn Hinh vội vàng liếc sang Tiêu Thành một cái, thấy anh khẽ lắc đầu, đành phải tiu nghỉu nói: "Không có gì."

Diệp Giai Chính cũng không để tâm, nói với Tiêu Thành: "Gần đến giờ rồi, đi thôi."

"Có hơi sớm không?" Tiêu Thành vội vàng nhìn đồng hồ treo tường.

"Đến đón trưởng bối, chờ một chút cũng không sao." Diệp Giai Chính cầm áo khoác trên tay, nói với Văn Hinh, "Chút nữa chị Liêu của em sẽ đến, lúc đó đừng nói mấy chuyện không nên nói khiến cô ấy không vui đấy."

Đã lâu Văn Hinh chưa gặp Tinh Ý, vừa nghe tất nhiên rất vui, ra sức gật đầu nói: "Em sẽ không nói! Em sẽ bảo bếp làm vài món chị ấy thích."



Ngày mai được nghỉ, sinh viên Bác Hòa học xong liền nhao nhao về ký túc xá, vài người muốn dọn đồ về nhà, vài người đi ăn bữa tối, ngày lại tiếp một ngày, dường như học tập không có điểm dừng.

Lúc Tinh Ý vào ký túc xá, cảm thấy ánh mắt như có như không dừng trên người mình. Cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, liền dời tầm mắt, gắng sức điềm tĩnh bước lên bậc thang.

"Liêu Tinh Ý!" Có người lớn tiếng gọi cô, "Sao không đợi tớ thế!"

Bước chân Tinh Ý dừng một chút, cười khổ, xong rồi... mọi ánh mắt còn lại đều dừng trên người mình.

Phó Thư Đình như dẫm trên bánh xe lửa, xông tới từ cửa sảnh, đuổi theo Tinh Ý: "Bút của cậu rơi ở phòng học." Cô nhận lấy, nói một tiếng "Cảm ơn".

"Về nhà sao?" Phó Thư Đình xem dáng vẻ vội vã của cô, không nhịn được mà hỏi.

"Ừm, hôm nay ông nội của tớ tới đây." Tinh Ý mở cánh cửa gỗ của ký túc xá, nhân viên đã quét dọn bên trong sạch sẽ, cũng đã thêm than mới vào bếp lò, vô cùng ấm áp. Tinh Ý thay áo khoác ngoài màu trắng, "Ngày mai còn phải đưa một số tài liệu đến toà án."

Phó Thư Đình ngồi bàn bên cạnh nhìn cô, môi hơi động đậy, cuối cùng chỉ nói: "Cần tớ dọn giúp không?"

"Không cần đâu, tối qua tớ đã dọn xong rồi." Tinh Ý quay đầu lại nhìn cô, khẽ cười, "Cậu không có gì muốn hỏi tớ sao?"

Nội quy trường Bác Hòa nghiêm khắc, nhưng không phải tường đồng vách sắt, tin tức bên ngoài vẫn được truyền vào. Các bạn học rất thân thiện, nhưng không tránh được tò mò. Tinh Ý biết mọi người đang lén lút bàn tán, còn Phó Thư Đình có quan hệ tốt nhất với cô lại có thể nhịn được, không mở miệng hỏi một câu nào, cô cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Tớ, tớ có thể hỏi sao?" Nét mặt Phó Thư Đình có chút bối rối.

"Hỏi đi, không có gì không thể nói." Tinh Ý nhìn đồng hồ còn rất sớm.

"Cậu và Diệp Giai Chính... thật sự có quan hệ đó sao?" Phó Thư Đình cũng biết vấn đề này hơi bất lịch sự, nhưng cô thật sự rất tò mò.

Tinh Ý hỏi lại: "Quan hệ gì?"

"Thì trên báo viết đó..."

Cô lặng lẽ đọc mấy tờ báo mà bạn trong lớp đưa cho cô, đồng thời tự chứng thực với cô. Khi đó cô khinh thường nói: "Sao có thể chứ? Ngày nào tớ cũng ở cùng Tinh Ý, trừ ngày nghỉ cậu ấy sẽ đến chỗ anh trai. Tớ chưa từng nghe nói đến Diệp Giai Chính gì đó." Nhưng hiện tại tin tức loạn xạ quá nhiều, cái gọi là đồn nhiều thành thật, nghe rồi cô cũng cảm thấy hơi nghi hoặc.

Tinh Ý ngồi xuống trước mặt cô, nói cực kỳ thẳng thắn: "Diệp Giai Chính là anh Hai mà tớ thường nhắc tới với cậu."

"......" Phó Thư Đình hít một hơi, "Anh ta là anh Hai của cậu?"

Tinh Ý chưa từng cố ý che giấu sự tồn tại của người "Anh Hai" này. Phó Thư Đình chỉ biết "Anh Hai" là một quân nhân, quen biết Tinh Ý từ lúc còn rất nhỏ, nhưng đến năm ngoái mới gặp lại. Cô cũng từng tò mò hỏi Tinh Ý: "Cậu thích anh ấy sao?" Tinh Ý thẳng thắn đáp một câu "đúng vậy", từng khiến cô vừa hâm mộ vừa ngại ngùng.

Nhưng thì ra anh Hai là... Diệp Giai Chính.

"Trời ạ... vậy tớ đã nói với cậu nhiều câu ngu ngốc đến thế." Phó Thư Đình khẽ nói rầu rĩ.

"Cậu yên tâm..." Tinh Ý mím môi nói, "Thật ra nhiều lần cậu tán dóc chuyện của anh ấy, tớ căn bản không nghe lọt tai."

"......" Phó Thư Đình nhoài người tới nhéo mặt cô, hét lên, "Cậu còn nói à!"

Hai người cười đùa một hồi, Phó Thư Đình chợt nhớ ra: "Vậy lần trước cậu nói bị bắt lúc trèo tường, anh Hai đó..."

"Cũng là anh ấy." Tinh Ý thẳng thắn, rất nhanh bổ sung một câu, "Nhưng khi đó Vương tiên sinh không biết là anh ấy..."



Phó Thư Đình bật cười ha ha.

"Cậu không muốn hỏi chuyện khác sao?" Tinh Ý chủ động nói, "Tớ biết còn có rất nhiều tin đồn."

"Cậu nói mấy lời nhảm nhí gì mà Diệp đốc quân bao che cậu gì đó sao?"Phó Thư Đình còn đang cười, chỉ hơi bớt một chút, "Đương nhiên tớ không tin. Nếu là thật... cậu còn cần cực khổ thức đêm chuẩn bị tài liệu sao?"

Cô dừng một chút, nói tiếp: "Tinh Ý, không chỉ có tớ không tin. Bạn trong lớp chúng ta cũng sẽ không tin. Tuy mọi người đều tò mò, nhưng đã hẹn nhau không nhắc tới trước mặt cậu, tránh quấy rầy cậu chuẩn bị kiện tụng."

Trái tim Tinh Ý ấm áp, khẽ nói: "Cảm ơn."

"Về sau chúng ta đều là bác sĩ. Lúc này không đứng về phía cậu, chẳng lẽ nhìn được sau này mình sẽ bị kẻ vô lại quấn lấy sao? Suy cho cùng y thuật cao siêu hơn nữa cũng không thể đảm bảo sẽ cứu được bệnh nhân." Phó Thư Đình thoải mái nói, "Được rồi, tớ sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay cậu nói với tớ, cậu yên tâm đi."

Cô kéo tay Tinh Ý, tiễn cô đến cổng trường, nhìn cô lên xe kéo. Lúc Tinh Ý lên xe, cô mới nói với âm thanh chỉ có hai người mới nghe được: "Anh ấy sẽ kết hôn với cậu sao?"

Tinh Ý hơi ngạc nhiên nhìn cô, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

"Tuy rằng anh Hai của cậu rất tốt, nhưng anh ấy là Diệp Giai Chính." Phó Thư Đình nói, "Anh là Đốc quân Lưỡng Giang, hơn nữa cũng đã cưới thiếp rồi."

Tinh Ý biết bạn tốt có ý tốt nhắc nhở mình, nhưng cô không có cách nào giải thích, chỉ đành xuống xe ôm bạn tốt thật nhanh, khẽ cười nói: "Cảm ơn cậu."

Phu xe chạy nhanh gió lạnh. Tinh Ý ngồi trên xe, không hề cảm thấy lạnh bao nhiêu, nghĩ tới lời của Phó Thư Đình nói với mình —— anh ấy là anh Hai, cũng là Diệp Giai Chính. Điều có thể giải thích rất nhiều chuyện. Cô không ngốc, vụ kiện lần này ầm ĩ lớn như vậy, e là chuyện giữa bệnh nhân và bác sĩ không liên quan nhiều. Phía sau thúc đẩy, mục tiêu cuối cùng vẫn là Diệp Giai Chính.

Chỉ cần ở bên cạnh anh, dù cho cô nguyện ý hay không, đều sẽ bị cuốn vào rất nhiều chuyện như thế này.

Tinh Ý siết chặt túi xách, ngón tay bởi vì dùng lực nên hơi trắng bệch. Cô từng xem chuyện ở bên anh là chuyện của hai người, nhưng hiện tại cô đã hiểu... Bởi vì anh là Diệp Giai Chính, cho nên bất kỳ chuyện đơn giản nào đều sẽ trở nên phức tạp.

"Liêu tiểu thư!" Ven đường có chiếc xe hơi bóp còi, có người chặn xe kéo.

Tiêu Thành trả tiền cho phu xe, chỉ vào xe hơi: "Đốc quân đang đợi cô."

"Tôi muốn đi đón ông nội..." Tinh Ý do dự một chút rồi nói.

Tiêu Thành cười: "Anh ấy cố ý chờ cô ở đây cùng đến ga tàu đón lão gia tử."

Tinh Ý vừa lên xe, Diệp Giai Chính liền xoa tay cô, nhíu mày nói: "Lạnh thế này mà không đeo găng tay." Anh tự nhiên dùng bàn tay mình xoa ngón tay lạnh đến cứng đờ của cô, Tinh Ý nhìn tài xế và Tiêu Thành ở ghế trước, hơi mất tự nhiên giật tay về.

Diệp Giai Chính biết cô ngại, không làm mấy động tác thân mật như vậy nữa, nhưng vẫn nắm lấy tay cô không buông.

Xe hơi chậm rãi chạy vào ga tàu hỏa Dĩnh Thành, không hề dừng lại. Phòng chờ bên trái đã dọn sạch, xe chạy thẳng đến sân ga, Tiêu Thành nhìn đồng hồ, quay đầu nói: "Khoảng 15 phút nữa đoàn tàu sẽ vào trạm, tôi xuống xem trước một chút."

Tiêu Thành xuống xe cùng tài xế. Gần một tuần Diệp Giai Chính không gặp cô, tuy nói giông tố bên ngoài ngăn cách bởi cổng trường Bác Hòa, nhưng cô không thể hoàn toàn không biết gì. Anh nhìn thử, cảm thấy khuôn mặt cô hơi hốc hác, xem ra cũng chịu không ít áp lực. Trong lòng anh có chút áy náy, nhẹ giọng hỏi: "Tinh Ý, mấy ngày nay... có sợ không?"

Tinh Ý nhìn anh, thẳng thắn nói: "Có một chút."

Anh trầm mặc một lúc, không biết mở miệng giải thích cho cô tất cả nguyên nhân về việc lửa cháy thêm dầu này.

"Anh Hai, em đã nghĩ cẩn thận, nếu không thể ở bên anh, chuyện này cũng sẽ không trở nên tệ hại đến vậy, đúng chứ?" Cô bỗng nhiên nói chuyện với anh bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, ánh mắt trong trẻo sáng ngời.



Diệp Giai Chính hơi căng thẳng, trái tim đập thật mạnh, một lúc lâu sau, gật đầu: "Phải. Là bởi vì tôi."

Cô vẫn nhìn anh chăm chú, đôi mắt trong trẻo lướt qua một tia tình cảm khác thường: "Đến nay đã lâu như vậy, một mình anh có sợ không?"

Anh sững sờ, trong chớp mắt có chút không kịp phản ứng, chợt hiểu ngay ý của cô.

Bởi vì có quyền thế, nên sẽ có người mơ ước; bởi vì đứng trên cao, nên sẽ có âm mưu đâm sau lưng. Bọn họ gặp nhau trong một trận ám sát, cô đang hỏi mình... có sợ không?

Diệp Giai Chính rũ mắt nghĩ một chút: "Bởi vì chỉ có một mình, cảm thấy không có gì có thể mất, cho nên trước kia không hề sợ hãi." Anh lặng lẽ nắm chặt tay cô, thẳng thắn nói với cô từng câu từng chữ: "Nhưng, hiện tại không như thế."

Tinh Ý nhìn ra sự khẩn trương và ngôn ngữ lộn xộn của anh, khóe môi cong lên thành độ cung vô cùng xinh đẹp, đánh gãy lời của anh: "Đốc quân, nên là hiện tại ở bên em, anh sẽ dũng cảm hơn sao?"

Chóp mũi cô hơi nhếch lên, ánh mắt tinh nghịch: "Mấy ngày nay em chuẩn bị tài liệu kiện tụng, chỉ cần nghĩ đến anh liền cảm thấy không còn sợ hãi. Em vốn nghĩ trường hợp xấu nhất thì ngồi tù, nhưng em nghĩ lại, anh là quan chức lớn nhất ở Lưỡng Giang, anh sẽ không trơ mắt nhìn em đi tù nhỉ?"

Anh nghe cô nói đùa chẳng đâu vào đâu, tâm tình từng chút thả lỏng, ôm cô vào ngực, trầm giọng nói: "Đương nhiên, sao tôi nỡ chứ."

Gò má cô vừa khéo áp trên khuy áo sừng bò cứng cáp của anh, có chút lạnh lẽo. Câu nói kia theo cơ thể rắn chắn chậm rãi truyền tới tai cô. Dần dần chiếc khuy áo kia như thể được làm ấm từ nhiệt độ cơ thể. Cô khẽ mỉm cười nói: "Anh Hai, em sẽ không để người ta lấy cớ chuyện anh bao che đâu. Anh yên tâm, bác sĩ Lý và các giảng viên ở trường đã nghiên cứu rồi, bà lão không phải chết vì thao tác của em."


Cô ngẩng đầu lên từ lòng ngực anh, ánh mắt mềm đi rồi lại kiên định: "Nếu quyết định ở bên anh, em tuyệt đối sẽ không liên lụy anh, yên tâm đi."


Diệp Giai Chính nhất thời ngơ ngẩn, dường như qua một lát sau, não mới hoàn toàn tiêu hóa lời của cô.


Ban nãy anh lại cho rằng cô sẽ rời khỏi mình, nghĩ đến điều này, anh có chút hổ thẹn.


Cô gái mà anh yêu nhất, là người trước nay chỉ cần đã nhận định sẽ không chần chờ và do dự nữa. Anh cúi đầu, khẽ hôn lên tóc mai của cô, cảm thấy lúc này không cần bất kỳ một chữ nào, bọn họ cũng có thể tâm ý tương thông hơn bao giờ hết.


Cộc cộc ——


Tiêu Thành gõ cửa xe, dùng khẩu hình nhắc nhở: "Tàu đã vào trạm rồi."


Diệp Giai Chính liền vỗ lên vai Tinh Ý: "Tàu của ông nội tới rồi." Anh chờ cô ngồi dậy, giúp cô chỉnh tóc, cười nói, "Chúng ta phấn chấn lên một chút, đừng để ông nội lo lắng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK