Cuộc biểu tình này trong có vẻ kéo dài. Nhưng người tinh tế cũng sẽ phát hiện, trong phong trào phản Nhật lần này, không hề có sự ủng hộ phía sau thương hội, có lẽ là vì thiếu soái đã mở họp khẩn mấy lần, cuối cùng lệnh các thương nhân trong nước khuất phục, tóm lại không có thương nhân tham gia kháng nghị, thì tựa như lửa lan thảo nguyên*, tuy thế tới lớn nhưng không có thế sau.
(Ji: *thế lực mạnh mẽ không thể ngăn cản)
Hôm nay Diệp Giai Chính về đến nhà, có chút men say, nghe thấy Văn Hinh đang tán dọc chuyện trên trường với nhũ mẫu. Mấy ngày nay, nghỉ học dần giảm đi, sinh viên lục tục về trường học. Lớp của Văn Hinh vừa vào học, xem như học sinh mới, chịu ảnh hưởng không lớn, tuần trước đã nhập học.
"... Mụ không biết mấy học sinh kia đều đang mắng anh Hai đâu."
Diệp Giai Chính mới bước vào cửa một nửa, nghe câu nói này, tiếp lời: "Tiểu Tứ, em sẽ không cãi nhau với người khác vì anh Hai đấy chứ?"
Văn Hinh bị dọa nhảy cẫng lên, lúng túng đứng lên nói: "Anh Hai, anh về rồi à?"
Người giúp việc tiến lên, đưa chiếc khăn lông ấm, Diệp Giai Chính lấy xoa tay: "Nói thử xem, bọn học sinh đang nói gì về anh?"
"À... cũng không nói gì."
Diệp Giai Chính buồn cười nhìn em gái, hàng mày thẳng dày mở rộng: "Em thấy anh Hai không nghe nổi mấy câu mắng chửi hay sao?"
Văn Hinh cười ôm lấy cánh tay anh nói: "Đúng vậy. Anh Hai của em là quân phiệt, giận lên liền bắn chết các bạn học của em thì làm sao đây?"
Tiêu Thành vừa nghe lời này, đang định đưa mắt ra hiệu với Tứ tiểu thư, nhưng Diệp Giai Chính lại không giận, chỉ tay lên trán cô: "Đi ăn chút gì đó cùng anh Hai, ăn trong tiệc rượu bên ngoài không thoải mái."
Người giúp việc nhanh chóng dọn một chén mì gà rau xanh, hỏi: "Tứ tiểu thư có muốn ăn một chén không?"
"Không cần đâu. Nhưng mà, anh Hai, em có thể nói chuyện với anh một lát."
Tuy Diệp Giai Chính trẻ tuổi, nhưng phong cách lại không hào hoa phong nhã như quý ông phương Tây, nói thẳng: "Em đang lúc phát triển chiều cao, đừng học ăn kiêng theo mấy tiểu thư kia."
"Không phải." Văn Hinh cười hì hì nói, "Chị Liêu đã nói, ăn bữa tối quá muộn không tốt, tạo gánh nặng cho dạ dày. Anh Hai cũng ăn ít một chút."
Diệp Giai Chính hơi sửng sốt: "Chị Liêu?"
"Là một đàn chị ở trường. Ơ, chính là nữ bác sĩ lần trước em nhắc tới." Văn Hinh nghiêng người, nói với Tiêu Thành, "Anh Tiêu có nhớ không? Thấy được tấm hình chụp chị ấy ở văn phòng. Chị ấy rất giỏi, thành tích tốt, lại xinh đẹp."
Tiêu Thành hơi trầm mặc, âm thầm gật đầu với Diệp Giai Chính.
Diệp Giai Chính đã hiểu, không chút để ý nói tiếp: "Bạn mới quen ở trường sao?" Anh hiểu cô em này của mình, tính tình hoạt bát, thường bắt chuyện được với người lạ chỉ bằng dăm ba câu, xem ra là con bé đã chủ động kết bạn với Tinh Ý.
"Em ở nhà ăn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra chị ấy, nên chạy tới ngồi chung một bàn." Văn Hinh chép miệng nói, "Đáng tiếc chị ấy sắp tốt nghiệp, lần này chỉ tới trường lấy vài giấy tờ, sau này không tới nữa, để chuẩn bị cho kỳ thi năm sau."
"Cô ấy đã mắng anh sao?"
Văn Hinh cảnh giác nhìn anh một cái, lắc đầu nói: "Không phải. Em nói muốn học hỏi chút kinh nghiệm học tập của chị Liêu, chị ấy còn cho em một cuốn sổ tiếng Anh này."
"Cho anh xem một chút."
Diệp Giai Chính nhận cuốn sổ bìa cứng, mở ra liền thấy, các chữ tiếng Anh bên trong được ghi chép dựa theo ngày tháng rất cẩn thận, chữ viết cũng rất đẹp. Ba chữ Liêu Tinh Ý trên mặt bìa rất có khí khái, cứng cáp tựa như chữ của đàn ông.
"Cuốn sổ ghi chép của người ta dày thế này, sao lại nói đưa liền đưa cho em được?" Đầu ngón tay Diệp Giai Chính vuốt ve trên ba chữ, suy ngẫm nói, "Em lấy gì cảm ơn người ta đây?"
"Chị Liêu nói không dùng nữa." Văn Hinh đáp, "Em còn hỏi chị ấy, không phải còn phải ôn tập sao? Thi trường Y Bác Hòa chẳng phải rất khó sao? Chị ấy liền nói khó thì cũng phải thi thử một lần, hơn nữa Trung Quốc lớn như vậy, cũng đâu phải chỉ có một trường Y, thi xong Bác Hòa chị ấy sẽ đến thi ở Bắc Bình, thế nào cũng sẽ trúng tuyển."
Tay trái vô tình vung qua chén mì gà, bắn ra mấy giọt nước canh, Diệp Giai Chính hoàn toàn không nhận ra, chỉ lặp lại câu nói: "Cô ấy nói muốn đến Bắc Bình đi học sao?"
"Này, anh Hai sao thế?" Cuối cùng Văn Hinh đã nhận ra sự khác thường, "Anh không biết Bác Hòa rất khó đậu sao? Những sinh viên lớp dự bị Đại học đều có sự chuẩn bị như thế."
Cô còn chưa nói xong, Diệp Giai Chính đã đứng lên, sắc mặt hơi tái, không nói không rằng đi lên thư phòng ở lầu hai.
Văn Hinh hơi sợ hãi, ngơ ngác không lên tiếng, sau một lúc lâu mới nhìn Tiêu Thành: "Em đã nói sai gì sao?"
Tiêu Thành dừng bước, mỉm cười an ủi, thấp giọng nói: "Tứ tiểu thư đừng lo lắng, không phải Đốc quân giận cô. Mấy ngày nay... áp lực bên ngoài quá lớn." Nói xong anh liền theo chỉ huy vào thư phòng, khép cửa lại.
Diệp Giai Chính hiển nhiên còn tức giận, duỗi tay cởi nút áo, cúi đầu lật văn kiện, trầm giọng nói: "Nghe thấy Tiểu Tứ nói không?"
"Đã nghe." Tiêu Thành sải bước nhanh lên trước nửa bước, cười nói, "Đốc quân, đây cũng đâu phải chuyện lớn gì? Liêu tiểu thư muốn thi Bác Hòa, dù thi đậu hay không, thì ngài để cô ấy thi đậu chẳng phải là được rồi sao?"
Diệp Giai Chính nghe xong, hơi ngẩn người sau đó bật cười: "Thằng nhóc câu cũng học được mánh khóe này."
"Những di vật mà Đại soái để lại lần trước, không phải ngài đã cho người quyên một ít vào trường học ở Dĩnh Thành sao? Bác Hòa cũng có không ít." Tiêu Thành sờ mũi, "Một cuộc điện thoại thôi mà. Ngài không cần lo lắng."
"Trái lại tôi không lo lắng cô ấy sẽ thi không đậu." Diệp Giai Chính nhẹ thở dài, "Chỉ sợ thành kiến của cô ấy đối với tôi quá sâu, đến cả trường ở Lưỡng Giang cũng không muốn thi."
Tiêu Thành cười thầm: "Ngài đây là... quan tâm tắc loạn sao?"
Diệp Giai Chính ngẩng đầu.
"Thứ nhất, anh trai Liêu tiểu thư sắp về, năm nay Liêu gia sẽ sống ở Dĩnh Thành, lão gia tử tới sao có thể để cô ấy làm bậy chứ. Thứ hai, chuyện kia cũng sắp qua đi rồi."
Sao anh lại không biết chuyện kia sắp cho qua chứ, nhưng trù tính lâu như vậy, cũng nuốt giận lâu như vậy, anh thực sự hơi mất kiên nhẫn. Thật ra sau gặp mặt lần đó, anh còn gặp lại Tinh Ý một lần nữa. Lúc ấy sinh viên lại ngồi trước cửa Toà thị chính, xe của anh chạy qua con đường các cảnh vệ đang tập hợp, vừa nhìn đã thấy cô ở ngồi giữa các bạn học, trời lạnh như vậy, mặc đồ lại mỏng manh. Anh chậm rãi kéo cửa kính xuống, trong cái chớp mắt kia cũng tin chắc cô đã nhìn thấy mình. Nhưng ánh mắt này lại lạnh đến tận xương, như thể một con dao đâm thẳng tới, rồi rút ra, hoàn toàn không có nhiệt độ. Lúc ấy anh đã biết, đây mới là người xa lạ thật sự.
Xa lạ đã lâu, anh có chút không chắc chắn. Hôm nay nghe Văn Hinh nói, càng sợ hãi hơn. Diệp Giai Chính xoa thái dương chẳng nói gì, ra hiệu để mình một mình một lúc.
Tiêu Thành lặng lẽ đóng cửa lại, thư phòng to lớn chỉ còn lại một mình Diệp Giai Chính. Thư phòng này để lại từ thời Đại soái. Khi đó Diệp gia vừa bắt đầu phất lên, nên vô cùng hào phóng, ngay cả cửa kính cũng vận chuyển từ nước Đức. Diệp Giai Chính nghe phó quan của cha nói, thuyền chuyển tới 10 khối thủy tinh thủ công, chỉ có một khối nguyên vẹn có thể sử dụng. Cứ như vậy, cả phủ soái này không phải đều xây tường bằng kính sao? Lão cha của anh là một người thô tục một chữ bẻ đôi cũng không biết, xưa nay phong cách vô cùng thẳng thắn. Năm ấy ông tới đón anh, biết được mẹ thường được Liêu gia giúp đỡ, cũng hào hứng muốn tới tặng quà, còn ồn ào muốn mời Liêu gia lão gia tử làm thầy cho anh. May mà mẹ đã ngăn cản ông, Liêu gia có truyền thống gì, tổ tiên là dòng dõi thư hương có mấy vị tiến sĩ, nếu thật sự mặc cho lão cha làm bậy, lão gia tử Liêu gia còn xem trọng mình sao?
Diệp Giai Chính đứng lên, nhìn qua cửa kính, lính canh khoác áo dày vẫn đứng thẳng trên đình gác. Nếu lão cha của anh nhìn thấy được Tinh Ý, chỉ sợ sẽ cười không khép nổi miệng. Ông không có học thức, cả đời hành quân đánh giặc, thích người đọc sách, rất nhiều lần đã nói: "Con trai, tương lai cưới vợ phải tìm một người biết đọc sách. Tri thư đạt lý một chút. Đừng giống cha già cưới kia mấy người chỉ vì chuyện đánh bài mà cũng cãi nhau nửa ngày." Nếu để ông biết biết con dâu mình muốn cưới không chỉ biết đọc sách, tương lai còn sẽ là bác sĩ, không chừng cười đến toét miệng.
Diệp Giai Chính lại xoa thái dương, tối nay uống hơi nhiều, lúc này vẫn chưa tỉnh táo, mới suy nghĩ nhiều chuyện lung tung như vậy. Anh mở hé cửa sổ ra một chút, gió lạnh thổi vào, lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đing ling đinh ling.
Điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
Bình thường, trừ phi là chuyện quan trọng vô cùng khẩn cấp, vào thời điểm này, tổng đài sẽ không chuyển cuộc gọi vào. Diệp Giai Chính hồi thần lại, tiếp nhận là giọng của tiếp tuyến viên: "Đốc quân, điện báo của Hiyagami tiên sinh ở đại sứ quán Nhật Bản chuyển đến cho ngài."
...
Liêu gia sáng hôm sau, Hoàng mụ đang lấy chổi lông gà quét bụi khắp nhà. Tinh Ý ra khỏi phòng ngủ, thấy bà đang nhón chân đứng trên ghế nhỏ, không khỏi nói: "Mỗ mụ làm gì thế? Nguy hiểm quá!"
"Hôm nay lão gia tử sẽ tới, hai ngày nữa thiếu gia cũng sẽ về, không phải mụ đang nhanh chóng dọn nhà sạch sẽ sao?" Hoàng mụ lẩm bẩm, "Tiểu thư, trường của cô cũng nghỉ học rồi, đừng chạy loạn đấy. Giống như lần trước lén ra ngoài, mỗ mụ thật sự suýt bị hù chết. May mà Triệu tiên sinh..."
"Mỗ mụ! Anh ta không phải họ Triệu! Anh ta là Diệp Giai Chính!" Tinh Ý nhíu mày, nghĩ tới chuyện này, ngọn lửa trong lòng lại bập bùng lên.
Bạn trong lớp nói đúng, Diệp Giai Chính là một tân quân phiệt, tác phong làm việc có gì khác với cha anh ta chứ? Uổng công anh ta còn trơ mặt nói với mình nhất định sẽ cứu Vương Niệm ra, kết quả thì sao? Vương Niệm không trải qua bất kỳ thủ tục tư pháp nào, nháy mắt đã bị phán 5 năm. Tinh Ý nghĩ đến đây, lại bất giác thất vọng về bản thân, cô không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không thừa nhận, vào ngày tuyết lớn đó, lúc anh hứa với mình, cô lại mơ hồ có chút tin tưởng.
"Ồ phải, cậu ấy chính là tư lệnh mà." Hoàng mụ bước xuống ghế, "Ngày đó còn không phải do con trốn ra ngoài, may mà tư lệnh cho xe tới đón mụ mới tìm được con về được."
Chẳng lẽ Tinh Ý không nhớ ngày hôm đó sao? Cô và các bạn học đang ngồi thì nhìn thấy xe của anh chạy vào Toà thị chính. Kết quả không đến nửa giờ, mỗ mụ nhón đôi chân bó chạy tới, khóc lóc gọi cô về nhà. Các bạn học đều nhìn chằm chằm, cô chỉ đành đưa mỗ mụ về trước. Đi đến góc đường, thấy một chiếc xe hơi nhỏ đang đỗ. Cô liền biết nhất định là Diệp Giai Chính đã mời mỗ mụ đến. Chuyện đã đến nước này, mỗ mụ lại khóc sướt mướt, cô chỉ đành gọi một chiếc xe kéo khác để về nhà. Từ ngày đó, mỗ mụ trông chừng cô càng chặt, ngay cả đến trường lấy tài liệu cũng phải đi theo, mãi cho đến kỳ nghỉ đông.
Vừa vào xuân chính là kỳ thi vào trường Y Bác Hòa, cô đã chuẩn bị gần hai năm cho lần thi này. Nhưng hiện tại, cô có chút bối rối. Vẫn muốn ở lại đây sao? Hơn nữa cô và Diệp Giai Chính chẳng qua chỉ là mối giao tình ngoài ý muốn sai lầm của hai bên, nhưng ở nơi này, tất cả những gì anh làm đều trái ngược với sự tiến bộ, có lẽ cô nên đến một nơi tiến bộ hơn.
Giữa trưa, lão gia tử thực sự đã tới. Bởi vì dự định ở lại Dĩnh Thành ăn Tết, mang theo hai xe đồ đạc đầy ắp. Nhà cửa lập tức trở nên rộn ràng. Lão gia tử vừa ngồi xuống, còn chưa uống được một ngụm trà, liền vội vàng phân phó: "Có mang bánh tổ hoa quế mà con thích ăn từ nhỏ nữa, tối hôm qua ông nhìn bọn mợ Phương làm đấy, rất tươi ngon, bảo Hoàng mụ nấu một phần cho con trước."
Hoàng mụ đã bắc chảo dầu lên, cắt bánh tổ ra, chiên đến khi vàng giòn, cuối cùng rải đường cát trắng rồi bưng lên. Tinh Ý trực tiếp lấy tay cầm một miếng, cả ngón tay dính bột đường. Lão gia tử ngồi nhìn một bên, hào hứng hỏi: "Đăng ký dự thi rồi sao?"
Động tác của Tinh Ý hơi dừng một chút, úp úp mở mở "Vâng" một tiếng.
Lão gia tử rất biết xem mặt đoán ý, lập tức ngừng cười, đứng dậy nói: "Con vào đây với ông."
Vừa vào trong, lão gia tử còn chưa ngồi xuống, Tinh Ý đã quỳ bụp xuống.
Lão gia tử hoảng sợ, ông nhìn ra đứa cháu gái nhỏ có chút không thích hợp, tuy rất vui mừng vì mình tới đây, nhưng vẻ mặt có chút sai sai. Ông còn nghĩ rằng do áp lực từ việc học quá lớn, chẳng ngờ lại trực tiếp quỳ xuống như vậy.
"Ông nội, con sai rồi. Con không nên tự ý đưa người không quen biết về nhà. Chuyện Triệu Thanh Vũ lần trước, suýt nữa đã hại cả nhà..." Chuyện này lẩn quẩn trong lòng Tinh Ý đã lâu, mỗi khi nhớ tới, cô đều không khỏi hoảng sợ. Đêm đó, những binh lính vũ khí sẵn sàng mà tiến vào. Nếu không phải vì nhầm lẫn mà che giấu được, chỉ sợ người nhà sẽ có nạn đổ máu.