Lại nói cái tên Weibo này là Phi Vân Ca, bản thân mấy trăm năm chưa lên Weibo lần nào, làm sao biết cái người tên này?
"Người này là ai?" Cố Cảnh Hàm thản nhiên trả lại điện thoại cho cô ấy, "Nói đưa bạn đi cấp cứu, mà tôi đâu phải bạn người ta."
Từ lúc Liễu Dĩ Tư hô lên cái tên Phi Đại, Hàn Bùi Vân vẫn không lên tiếng, cô đoán Liễu Dĩ Tư đang nói người khác, dù sao các cô chỉ gặp nhau mới một lần, làm sao có thể biết được danh tính trên mạng của cô, mà cô cũng đã che giấu rất kỹ rồi.
Nhưng đăng lên Weibo nói bạn ngất xỉu đưa đi cấp cứu, hơn nữa còn gọi là Phi Đại, thì hình như có mỗi mình cô ở trên Weibo mới như thế.
Hàn Bùi Vân ôm chặt An Ca, cậu nhóc nép vào lòng mẹ, nghe thấy tim mẹ đập nhanh.
Cô giáo nói chỉ có những người sợ hãi hoặc căng thẳng mới có nhịp tim nhanh hơn, Hàn An Ca ngẩng mặt lên, tò mò nhìn mẹ mình, trong phòng này không có quái vật, mẹ cô nhóc sợ cái gì?
"Cái kia Phi Vân Ca... " Có lẽ càng lớn trí nhớ càng kém đi, Cố Cảnh Hàm nghĩ lại, cảm thấy cái tên này nhìn quen mắt.
Tim Hàn Bùi Vân đập thình thịch, cô cư nhiên bị vạch trần! Viết truyện hơn 10 năm thế nhưng cuối cùng bị vị đại gia chăn heo kéo ngã?
Cố Cảnh Hàm nhìn Hàn Bùi Vân, thản nhiên hỏi: "Hình như là một tác giả mà cô thích phải không?"
Đúng rồi, chính là cái tác giả xinh đẹp thế hệ mới xinh, nhà Khóc Nhè còn có một hàng truyện tiểu thuyết trên giá sách.
Hàn Bùi Vân tự an ủi mình, quan hệ của cô với Cố Cảnh Hàm đã đến mức này, hiện tại có nói cho cô ấy biết thân phận khác của mình cũng không sao cả.
Cô sẵn lòng nói cho Cố Cảnh Hàm biết, nhưng Liễu Dĩ Tư sao lại thế này chứ?
"Phi... Phi Đại." Cổ họng của Liễu Dĩ Tư nghẹn lại khi nhìn thấy Hàn Bùi Vân nhìn cô hai lần, tay cô bắt đầu lục lọi trong túi xách của mình.
Hàn Bùi Vân sợ hãi trốn tránh, trên mạng cô luôn thấy người ta gọi mình là Phi Đại, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy ngoài đời có người gọi mình là Phi Đại, cô không quen được, nhất là người gọi cô chỉ mới gặp một lần, là cái đại gia chăn heo không có ấn tượng tốt.
"Cô là Phi Vân Ca sao?" Cố Cảnh Hàm chỉ là kinh ngạc một lát, sau đó cười đùa, những tiểu thuyết ngôn tình lừa gạt mấy cô gái trẻ thế mà lại do cô ấy viết.... Nhưng mà vẫn không đúng.
Một người 30 tuổi mà còn được gọi là tác giả xinh đẹp thế hệ mới à? Này không phải lừa dối người đọc sao?
"Sao biểu cảm của cô thế này hả? Biết tôi viết truyện lạ lắm à?" Hàn Bùi Vân u ám phàn nàn, lúc này Liễu Dĩ Tư cung kính đưa ra cuốn tiểu thuyết , được xuất bản mấy năm trước.
"Phi Đại, tôi rất thích tác phẩm của cô, đây là tác phẩm tôi thích nhất, từ lúc xuất bản đến giờ tôi đã đọc năm lần!"
Hàn Bùi Vân nghi hoặc cầm lấy, lật qua lật lại hai lần, tờ giấy bên trong hơi nhăn nheo, hình như đã đọc nhiều lần.
Độc giả của cô đều dưới hai mươi tuổi, đại gia chăn heo này đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, thế mà còn đọc loại tiểu thuyết thiếu dinh dưỡng này?
Người này tới từng tuổi này, mà còn rảnh rỗi, cũng ghê gớm thật đó.
"Có tin nhắn của tôi dưới bài viết của cô, bạn có nhớ không? Tôi là lá liễu mong manh nè!" Liễu Dĩ Tư bước tới nắm tay Hàn Bùi Vân.
Hàn Bùi Vân đã được Cố Cảnh Hàm dạy, có thể nắm tay với gái thẳng, cho nên cố gắng khắc chế sự thôi thúc hất tay Liễu Dĩ Tư ra, lắc đầu với khuôn mặt tái nhợt.
Dưới mỗi bài viết của cô ít nhất có hàng trăm nghìn bình luận, bình luận mới sẽ bị xóa trước khi có thời gian đọc, làm sao có thể nhớ được một độc giả?
"Tôi đã bỏ phiếu cho cô với hàng chục ngàn phiếu bầu bá chủ!" Liễu Dĩ Tư nhớ có một khoảng thời gian Phi Đại nhà cô đều là bá chủ, Phi Đại còn rất tri kỷ nhắn cô đừng lại bỏ phiếu bá chủ nữa, tiết kiệm tiền để sinh sống nữa.
Sau đó cô rất cảm động, thế là lại quất 10 ngàn phiếu bá chủ nữa.
Hiện tại Hàn Bùi Vân có chút ấn tượng, vội vàng gật đầu: "Tôi nhớ rõ!"
Chuyện xảy ra mấy năm trước, Liễu Dĩ Tư cùng một độc giả khác tranh giành vị trí đầu tiên trong Cuộc bình chọn bá vương, mỗi ngày họ bình chọn hàng trăm thậm chí hàng nghìn, trong đó người chơi trội nhất là 10 ngàn phiếu một lần, Hàn Bùi Vân lúc đó liền nghĩ, không biết người nào sẵn sàng trả nhiều tiền như vậy cho một tác giả chưa từng gặp mặt lần nào.
Giờ thì hiểu rồi, không hổ là đại gia chăn heo, chăn heo làm giàu đương nhiên không thiếu chút tiền đó.
Cố Cảnh Hàm nhìn chằm chằm tay Liễu Dĩ Tư hồi lâu, vốn tưởng nắm một lát là được, nào ngờ đâu nắm quài không chịu buông, nghiện rồi à?
Cô hất tay Liễu Dĩ Tư ra, cầm cuốn tiểu thuyết lật qua vài trang, vẫn chưa hiểu rõ cốt truyện, nhưng ba trong năm câu đối thoại giữa nam chính và nữ chính rất hấp dẫn.
Ví dụ, câu này thực sự giống với những gì Khóc Nhè đã nói với chính cô trước đây.
Nữ chính và nam chính đang cãi nhau, cô ta kí đầu nam chính nói đầu đầy nước à?
Nam chính hỏi: "Em biết bơi không?
Nữ chính nói: "Không"
Nam chính lại hỏi: "Vậy tại sao em cứ bơi lội trong đầu anh suốt ngày thế?"
Sau đó nữ chính nín khóc mỉm cười, rồi làm hòa với nam chính.
Cố Cảnh Hàm cảm thấy những lời yêu đương này có chút tiến bộ, ban đầu cô không hiểu, chỉ đến khi cuốn truyện bị Liễu Dĩ Tư giật đi, cô mới nhận ra đây là nam chính tỏ tình với nữ chính, ý nói trong đâu anh ta luôn nghĩ về cô.
Khóc Nhè có thể viết ra lời thả thính cao cấp thế này, cũng dám nói ra, Cố Cảnh Hàm càng thêm bội phục, cũng hâm mộ, nếu bản thân cô học được kỹ năng này thì tốt biết mấy.
"Phi Đại, ký tên cho tôi đi." Liễu Dĩ Tư đưa cây bút ký mà cô đã chuẩn bị ra.
"À..." Hàn Bùi Vân lướt nhanh trên trang bìa vài nét, trước đây mỗi lần cô ra mắt truyện sách, biên tập viên đều muốn lôi cô ra ngoài ký tặng sách, nhưng cô lại không muốn tiết lộ thân phận thật của mình, cho nên chưa từng làm chuyện này. Đây là lần đầu tiên cô ký tên tặng cho đọc giả của mình.
"Nói xem... làm sao cô biết tôi là Phi Vân Ca?"
Liễu Dĩ Tư dùng hai tay cầm lấy cuốn sách có chữ ký của Hàn Bùi Vân, cất lại vào trong túi như bảo bối: "Tối qua tôi nghe buổi phát thanh trực tiếp, nghe thấy giọng nói của Lão Cố, giọng của cô tôi có thể nghe lầm, nhưng giọng của cô ấy có hoá thành tro tôi cũng không lầm được."
Hàn Bùi Vân theo bản năng chuyên nghiệp sửa lại: "Âm thanh vô hình, không thể hóa thành tro."
"Này," Liễu Dĩ Tư ngay lập tức trả lời như một học sinh ngoan, "Phi Đại nói sao cũng đúng hết."
Hàn Bùi Vân càng hoảng loạn hơn khi nghe người này liên tục gọi Phi Đại, hiện thực cùng với thế giới ảo đang xen thật đáng sợ, trên mặt nụ cười giả tạo: "Cô với Cố Cảnh Hàm cùng tuổi phải không? Gọi tôi là Tiểu Hàn là được."
"Được nha!" Liễu Dĩ Tư hưng phấn cực độ, cô đã không còn là độc giả bình thường nữa!
"Vậy Phi Đại... Tiểu Hàn, tôi gọi Cố Cảnh Hàm là Lão Cố, thế cô gọi tôi là Lão Liễu đi."
"Được." Hàn Bùi Vân gật đầu, được rồi, đại gia chăn heo.
An Ca và Lịch Lịch thấy người lớn nói chuyện, rất tự giác mà ngồi xem phim hoạt hình không nói lời nào, thỉnh thoảng lơ đãng nghe được vài câu nói của người lớn, không thể hiểu được nhiều, không bằng quay lại xem Peppa Pig cho rồi.
Liễu Dĩ Tư nhìn thời gian, giờ nghỉ trưa đã sắp kết thúc, cô cũng đã nhìn thấy Phi Đại yêu dấu của mình, sau này thời gian gặp nhau còn nhiều, lúc này vội vàng về lại công ty kẻo trễ giờ.
Trước khi rời đi, cô thần thần bí bí gọi Cố Cảnh Hàm ra ngoài.
"Hàm Hàm...." Liễu Dĩ Tư trìu mến ôm cánh tay cô, giọng điệu e thẹn.
"Có chuyện gì thì cứ nói." Cố Cảnh Hàm không thích thế này, da gà da vịt nổi lên.
"Lão cố." Liễu Dĩ Tư hắng giọng, tinh nghịch liếc nhìn phòng bệnh, "Tiểu Hàn chưa kết hôn phải không?"
Cố Cảnh Hàm không đồng tình hỏi: "Không phải mình đã nói với cậu rồi sao?"
"Mình muốn xác nhận lại lần nữa thôi, cô ấy vẫn còn độc thân phải không?" Trước kia Liễu Dĩ Tư không nghiê" túc nghe, nhưng hiện tại là chuyện rất quan trọng, cô phải hỏi rõ ràng.
"Ừm."
"Ngon." Liễu Dĩ Tư làm một động tác cổ vũ.
Cố Cảnh Hàm hoang mang: "Cậu làm gì thế?"
Hai mắt Liễu Dĩ Tư hừng hực, vô cùng hưng phấn: "Mình muốn đuổi theo cô ấy."
"Hả?" Cố Cảnh Hàm càng thêm hoang mang, hỏi cô: "Không phải cậu thẳng à?"
"Đầu óc cậu mù mờ thế vậy hả?"
Liễu Dĩ Tư từ trong túi một sợi dây cáp sạc điện thoại, kéo thẳng ra trước mặt Cố Cảnh Hàm: "Cậu nhìn đi, kéo căng là thẳng đúng không."
Cô vừa buông tay ra, sợi dây đã uốn thành hình vòng cung, Liễu Dĩ Tư kéo kéo, sợi dây cáp cuốn thành từng vòng tròn, làm mẫu cho Cố Cảnh Hàm xem: "Đây không phải là cong rồi sao?"
Biểu cảm của Cố Cảnh Hàm cũng căng chặt theo sợi dây cáp, nghiêm túc rồi lại thả lỏng sau đó lại cau mày: "Còn có thể như vậy à?"
Liễu Dĩ Tư chê cười sự cứng nhắc của cô: "Hướng tính không có giá trị tuyệt đối, chỉ có thật lòng muốn yêu một người."
Cô buộc sợi dây điện thoại lại, sau đó đắc ý: "Mình đây có thể thẳng cũng có thể cong vòng."
Cố Cảnh Hàm lông mày đồng thời nhíu chặt, lạnh giọng nói: "Cậu không thể theo đuổi cô ấy."
Liễu Dĩ Tư không phục cãi lại: "Không phải Tiểu Hàn không có đối tượng à? Điều kiện của mình tốt mà, sao không thể chứ?"
"Cô ấy là mẹ của con mình, cậu không được theo đuổi cô ấy." Mỗi khi Cố Cảnh Hàm nghiêm túc lên thì rất nghiêm, thực ra bây giờ cô đã có chút tức giận.
"Cậu...." Liễu Dĩ Tư nhìn Cố Cảnh Hàm mấy lần, bất mãn nhưng không khỏi khách khí nói: "Vô lý thật đó, người ta sinh con cho cậu thì thôi đi, còn không cho người ta bắt đầu tình yêu mới."
Cố Cảnh Hàm không buông tha: "Không cho."
"Rốt cuộc cậu thẳng hay cong?"
"Thẳng!"
Liễu Dĩ Tư cuối cùng cũng hiểu ra, nói đúng hơn là đã hiểu từ lần trước: "Cố Cảnh Hàm, đời này cậu chưa thích đàn ông nào hết, về mặt thẳng cậu còn không bằng mình đâu, cậu thẳng cái quần."
Cố Cảnh Hàm tựa hồ bị đâm vào chỗ đau, vội vàng phản bác: "Mình cũng không thích phụ nữ."
"Khỉ gió." Phỉ nhổ cái tên vờ làm gái thẳng này, Liễu Dĩ Tư đi thẳng vào vấn đề luôn: "Cậu vuốt ngực, dám nói không thích Tiểu Hàn không?"
Cố Cảnh Hàm sờ ngực, thấy hơi chột dạ, vội vàng chắp hai tay sau lưng.
Liễu Y Ti liếc nhìn đã nhìn thấu tiểu tâm tư Cố Cảnh Hàm, cố ý khiêu khích: "Kệ cậu, mình quyết định theo đuổi Phi Đại rồi, ahihi."
Nói xong cô nhanh chóng bỏ chạy, Cố Cảnh Hàm đuổi theo hai bước nhưng không đuổi kịp, lòng nặng trĩu quay về phòng bệnh.
Bây giờ tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là sợi cáp điện thoại mà Liễu Dĩ Tư quấn, nó tự cong khi không dùng lực kéo thẳng, cong rất tự nhiên, giống như chưa từng thẳng vậy.
Liễu Dĩ Tư từng có mấy người bạn trai, theo lý mà nói thì thẳng hơn cô vô số lần, nhưng bây giờ Cố Cảnh Hàm rất hoang mang, là do đời sống tình cảm của Liễu Dĩ Tư quá tuỳ ý, hay bởi vì xu hướng tính dục của cô ấy chỉ vì gặp một người mà thay đổi?
"Cố Móng Heo, mau vào ăn." Hàn Bùi Vân giúp dì Vương bày đồ ăn, hai đứa trẻ ngồi sang một bên, cô vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh, bảo Cố Cảnh Hàm ngồi ở đó.
Cố Cảnh Hàm cầm chiếc đũa trên bàn lên, thử dùng tay bẻ cong, nó có thể uốn cong một chút, cô muốn dùng hiện tượng này để hỏi Hàn Bùi Vân, phải chăng xu hướng tính dục của con người thật sự có thể thay đổi.
Dì Vương vẫn đang bận rộn trong bếp, Cố Cảnh Hàm nghĩ rằng bọn trẻ có thể không hiểu chủ đề này nên mạnh dạn gọi Hàn Bùi Vân: "Khóc Nhè, tôi cho cô xem một thứ."
"Gì thế?" Hàn Bùi Vân nhìn sang, chỉ thấy trong tay Cố Cảnh Hàm chỉ có một chiếc đũa.
"Nhìn nha."
Dưới cái nhìn của Hàn Bùi Vân, Cố Cảnh Hàm biểu diễn cho cô xem quá trình uốn đũa từ thẳng thành cong, tuy nhiên cô có chút khẩn trương, khi uốn cong tay cô run rẩy, sau đó dùng lực quá mạnh.
Với một tiếng "bốp", chiếc đũa tách gãy thành hai.