• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Bùi Vân đi mua thực phẩm trở về, cái tên nuôi heo làm giàu không được lòng người đã rời đi, trong phòng bệnh, Cố Cảnh Hàm đang cùng hai đứa nhỏ chơi cờ cá ngựa, có lẽ lúc bước vào bước chân của cô rất nhẹ nhàng, ba người cúi đầu chơi cờ nói chuyện nên không để ý đến cô đã về.

Đồ đại vô tâm cùng với hai tiểu vô tâm, bản thân cô thì khổ cực tay xách nách mang đồ ăn, mặt thì sưng lên còn phải nấu ăn, rốt cuộc là vì ai đây? Ba kẻ vô tâm này còn chơi rất hăng say, không thèm tới phụ giúp một tay thì thôi đi, đằng này còn không có một tiếng hỏi han nào.

Bếp là kiểu bếp mở, Hàn Bùi Vân đổ khoai tây vào bồn rửa, cố ý gây ra nhiều tiếng ồn, cô không tin bọn họ lại có thể coi cô như người vô hình.

Kỳ thực Hàn Bùi Vân vừa vào cửa là Cố Cảnh Hàm đã thấy, nhưng vẫn còn cấn vụ hồi sáng, cho nên không chủ động bắt chuyện với Hàn Bùi Vân, không thèm để ý tới cô ấy.

Cố Chỉ Lịch nghe thấy tiếng động liền bò đến cuối giường, thò đầu ra ngoài nhìn về phía bếp: "Dì Hàn về rồi."

Hàn An Ca nhảy ra khỏi giường, nhảy qua: "Mẹ, mẹ cho con xem thử mẹ mua đồ ăn ngon gì thế."

Hàn Bùi Vân đeo tạp dề vào, liếc nhìn Cố Cảnh Hàm rồi quay người lại, thấy người này chơi cờ cá ngựa không khác gì tên ngốc, làm người ta chẳng biết nên nói thế nào.

"An Ca, lại giúp mẹ buộc tạp dề." Hàn Bùi Vân không nhìn cô ấy nữa, càng nhìn càng bực.

Hàn An Ca nắm lấy sợi dây ở hai bên tạp dề, cô nhóc không nhớ phải thắt nơ như thế nào, thử mấy lần nhưng cuối cùng cũng bị rớt ra.

Cố Cảnh Hàm làm bộ chơi cờ, nhưng thực ra thì tâm tư lại dồn về phía Hàn Bùi Vân, thấy An Ca không thắt tạp dề được, thôi thì coi như làm chuyện tốt đi, đi đến sau lưng Hàn Bùi Vân, thắt cho cô một chiếc nơ xinh đẹp.

Khi Hàn Bùi Vân ngửi thấy mùi thơm mát lạnh sau lưng, cô thẳng lưng, không nói gì.

Cô đợi Cố Cảnh Hàm nhận lỗi với cô, trước đó cô đã nói rất rõ, không được phép lái siêu xe đến đón con, người này thì hay rồi, quay đầu thì nghe lời đó như gió thoảng bên tai.

Hai tay Cố Cảnh Hàm vẫn đặt ở sau eo Hàn Bùi Vân, cô chú ý tới vòng eo của Hàn Bùi Vân rất hẹp, nhìn qua cũng không giống người từng sinh con. Cô nhớ hình như có cái câu eo thon một tay ôm trọn, không biết cái đó có thể hình dung Hàn Bùi Vân hay không, thử thì biết thôi.

Giữa bạn bè với nhau, có thể ôm từ phía sau đúng không?

Liễu Dĩ Tư trước đây cũng từng ôm cô như vậy, vậy chắc được, Cố Cảnh Hàm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đặt tay lên eo Hàn Bùi Vân.

Hàn Bùi Vân dừng một chút, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang ôm eo mình: "Cô đang làm gì vậy?"

Cố Cảnh Hàm không cảm thấy động tác của mình có gì không ổn, nhưng nghe Hàn Bùi Vân hỏi lại cảm thấy chột dạ, thế là ôm chặt hơn nữa, hỏi cô ấy: "Đoán xem tôi là ai?"

Hàn An Ca chạy đến chỗ Lịch Lịch, nằm xuống thì thầm vào tai cô bé vài câu, sau đó chớp mắt tò mò nhìn hai bà mẹ.

Hàn Bùi Vân lạnh giọng bắt đầu đếm ngược: "Ba, hai..."

Đếm đến một, Cố Cảnh Hàm hậm hực buông tay ra.

"Cô ấu trĩ à?" Hàn Bùi Vân nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô, hai đứa trẻ trên giường cùng nhau cười lớn.

"Xấu hổ thật, để cho bọn nhỏ xem trò cười." Hàn Bùi Vân nhìn Cố Cảnh Hàm đúng là cản đường chướng mắt, ra lệnh cho cô rửa khoai tây.

Cố Cảnh Hàm tạm thời quên mất mình còn đang dỗi Hàn Bùi Vân, mở vòi nước nhưng lại không khống chế được cường độ, trong phút chốc nước bắn tung tóe khắp nơi.

Nước bắn tung tóe khắp người cô, Cố Cảnh Hàm nhanh chóng lùi lại hai bước, dùng tay xoa xoa bộ quần áo ướt của mình.

Hàn Bùi Vân tắt vòi nước, ném chiếc khăn tay cho cô, thở dài giọng bất lực nói: "Cô chơi với con đi, để tôi một mình nấu cơm."

Cố Cảnh Hàm cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi: "Tôi có thể rửa mà."

Điều chỉnh nước chảy vừa, Cố Cảnh Hàm tập trung rửa từng củ khoai tây một.

Hàn Bùi Vân đứng sang một bên, gọt vỏ khoai tây đã rửa sạch, bình tĩnh hỏi nàng: "Cố Móng Heo, cô không có gì muốn nói với tôi sao?"

Cố Cảnh Hàm cầm lấy một củ khoai tây, dùng sức xoa xoa, thầm nghĩ cô có rất nhiều thứ muốn nói với Khóc Nhè, nhưng lại không biết Khóc Nhè đang hỏi là hỏi cái gì.

"Vậy trước tiên cô nói cho tôi biết tại sao sáng nay cô lại làm hung với tôi?"

Hàn Bùi Vân vô thức đưa ánh mắt sang một bên, liếc nhìn đôi môi Cố Cảnh Hàm, đầu lưỡi hồng hồng đúng lúc lóe lên trong đầu cô.

Cô có chút vội vàng nói: "Tôi không có, cô nghe lầm rồi."

"Không có?" Cố Cảnh Hàm quả quyết không tin, hai lần bảo cô câm miệng.

Hàn Bùi Vân cau mày: "Nhưng mà cô đó, người ta nói chuyện đàng hoàng với cô, sao cô lại có thể nghĩ thành thế?"

Nói chuyện đàng hoàng?



Cố Cảnh Hàm cau mày suy nghĩ một chút, cô ấy có sao?

Hàn Bùi Vân không cho Cố Cảnh Hàm thời gian suy nghĩ, lập tức nói: "Cô nói đi, tôi đã dặn dò rất kỹ với cô là không được lái xe mấy chiếc xe rêu rao đi đón con, cô không biết mấy phụ huynh ở sau bàn tàn đủ điều hả? Sao không chịu nghe lời thế, mấy mẹ con mấy người đúng thật là làm tôi phát sầu."

Cố Cảnh Hàm thật sự không để ý vụ xe cộ, Hàn Bùi Vân nói thế cô cũng thấy áy náy, dù sao thì An Ca cũng thích chiếc xe đó, cô lau khô tay móc chìa khoá xe ra, nhét vào trong túi quần Hàn Bùi Vân.

"Gì đây?"

"Tôi đưa chiếc xe đó cho cô, cô tự lái xe đưa đón An Ca đi, để xem ai còn dám bàn tán nữa?" Cố Cảnh Hàm nghĩ đơn giản, đánh giá thấp khả năng suy đoán của mấy phụ huynh.

Hàn Bùi Vân không hề để ý đến tay mình đang bẩn, móc chìa khoá ra ném lại cho Cố Cảnh Hàm: "Điên à, với địa vị của tôi có thể lái chiếc Ferrari à? Tôi mới lái chiếc BMW thôi đã có người nói tôi bị ông già nào đó bao nuôi, nếu lái Ferrari, vậy thì...."

"Thì sao?"

Hàn Bùi Vân nhanh nhẹn xắt khoai tây: "Tôi thậm chí còn nghi ngờ bản thân đang bị người ta bao nuôi."

"Nếu cô bằng lòng thì tôi sẽ nuôi cô." Cố Cảnh Hàm rửa xong khoai tây, rồi theo hướng dẫn của Hàn Bùi Vân mà nhặt rau cần.

Thấy Hàn Bùi Vân im lặng, cô lại gần nói: "Tôi nghiêm túc đó."

Hàn Bùi Vân buông con dao làm bếp xuống, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cô ấy: "Không phải cô là gái thẳng à?"

"Thì ừ." Cố Cảnh Hàm lập tức gật đầu, giải thích với Hàn Bùi Vân: "Ý tôi là, nếu cô cần gì tôi cũng sẽ chu cấp cho cô, dù sao thì cô cũng một mình nuôi con lại không có việc làm...."

Nghe Cố Cảnh Hàm nói như vậy, Hàn Bùi Vân mới yên tâm, ngắt lời nàng: "Không cần, thật ra tôi..."

"Hả?"

Hàn Bùi Vân thần bí mỉm cười: "Cũng coi như có tiền."

Cố Cảnh Hàm hỏi cô: "Cô lấy tiền ở đâu ra?"

Hàn Bùi Vân nhún nhún vai: "Thì kiếm chứ đâu, chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống à?"

"Cô không đi làm, thì kiếm kiểu gì?"

Hàn Bùi Vân bắt đầu khiêu khích: "Thật ra cũng không dám giấu gì... tôi...."

"Sao?" Cố Cảnh Hàm nghiêm túc nhìn cô.

Hàn Bùi Vân cười khẽ: "Cô lợi hại như vậy, bảo người đi điều tra đi."

Cố Cảnh Hàm trước khi đi gặp Hàn Bùi Vân đã cho người điều tra thông tin của Hàn Bùi Vân, mục nghề nghiệp ghi là không rõ, nếu cô ấy không muốn nói cho cô biết, cái nghề kiếm được tiền này, Cố Cảnh Hàm không dám nghĩ sâu.

Nếu đã không muốn nói thì thôi vậy.

Sau khi cắt khoai tây xong, Hàn Bùi Vân đưa xẻng cho Cố Cảnh Hàm: "Cố Móng Heo, để tôi dạy cô nấu ăn."

"Tại sao tôi phải học nấu ăn?" Cố Cảnh Hàm không hiểu, ở nhà thì có người giúp việc, ra ngoài thì có Hàn Bùi Vân, còn không thì nhà hàng, bắt cô nấu ăn thì thôi thà chịu đói còn hơn.

Thấy Cố Cảnh Hàm không chịu cầm lấy, còn nói nhảm, Hàn Bùi Vân cau mày nói: "Cầm đi."

Cố Cảnh Hàm đành phải cầm lấy, hỏi Hàn Bùi Vân tiếp theo nên làm gì.

"Đổ dầu đi." Hàn Bùi Vân nhìn chằm chằm vào tay Cố Cảnh Hàm, sợ tay cô run lên sẽ đổ nhiều dầu.

"Sau đó thì sao?" Cố Cảnh Hàm đổ dầu, dầu nóng nổi lên những bong bóng nhỏ, cô nhăn mặt nhìn Hàn Bùi Vân: "Cô làm đi."

Hàn Bùi Vân đưa cho cô một đĩa khoai tây thái hạt lựu: "Đổ vào."

Cố Cảnh Hàm không dám lại gần chảo dầu, giơ tay cao nửa mét dừng lại, nhanh chóng đổ cả đĩa khoai tây xuống.

"Thấp xuống! Dầu sẽ bắn!" Hàn Bùi Vân còn chưa nói xong, chảo dầu đã kêu răng rắc, bắn tung tóe.

Cố Cảnh Hàm còn chưa kịp né tránh, nửa cánh tay còn lộ ra ngoài, những giọt dầu nóng hổi bắn vào da thịt, cô cầm chắc xẻng, đảo khoai tây vào nồi hai lần, đáng thương nhìn Hàn Bùi Vân: "Hình như tôi bị bỏng rồi."

"Để tôi xem." Hàn Bùi Vân tắt lửa, cầm lấy cánh tay đang duỗi ra của Cố Cảnh Hàm, trên đó quả nhiên có mấy chấm đỏ nhỏ.



"Đau..." Cố Cảnh Hàm không hiểu nhớ tới ngày hôm qua An Ca hôn chỗ đau trên mặt của Hàn Bùi Vân, nói hôn sẽ không đau.

Cũng không hiểu sao mà lại nghĩ đến cái này.

Hàn Bùi Vân nhẹ nhàng chọc vào chấm đỏ, kéo tay áo Cố Cảnh Hàm xuống, buộc cổ tay áo cho cô: "Không trông cậy được vào cô, để tôi tự làm."

Cô quay lại bếp xào một đĩa rau trong vài phút.

"Lúc mới học nấu ăn, cánh tay của tôi thường xuyên bị bỏng, cũng không sao, mấy ngày vết đỏ sẽ biến mất." Hàn Bùi Vân vừa nấu ăn vừa nói chuyện với Cố Cảnh Hàm, Cố Cảnh Hàm nhìn động tác nấu ăn của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Hàn Bùi Vân nấu xong, liền để Cố Cảnh Hàm mang đi ra ngoài cho cô: "Cố Móng Heo, cô mặc mỗi cái áo sơ mi không sợ cảm lạnh à? Sắp đến mùa đông rồi."

"Cảm lạnh..." Cố Cảnh Hàm cảm thấy cũng không có gì không ổn, đến lúc đó Khóc Nhè lại chăm sóc cho cô thôi.

"Phải chú ý đến bản thân, có cảm lạnh tôi cũng kệ cô." Hàn Bùi Vân không muốn làm mẹ cô ấy nữa, sẵn tiện than phiền về Liễu Dĩ Tư, người này có chút kỳ quái, "Cái người bạn đại gia chăn heo của cô, vừa thấy mặt tôi đã kêu tôi là thảo, thảo của động từ đó? Người này cũng tục quá rồi, thứ gì đâu...."

"Đại gia chăn heo? Cô nói Liễu Dĩ Tư à?" Cố Cảnh Hàm biết Liễu Dĩ Tư không nghiêm túc, không có gì biện hộ dùm, "Cô ấy vốn thế mà."

"Cô cũng chẳng ra gì, người phân theo loài, kẻ tám lạng người nửa cân."

Cố Cảnh Hàm cảm thấy ủy khuất: "Cô không thể nói tôi như vậy."

"Tôi nói cho cô biết, người bạn kia của cô không đáng tin cậy, cô kể chuyện chúng ta cho cô ấy nghe, cô ấy xém chút nữa nhanh miệng nói cho Lịch Lịch rồi, cô hiểu chưa?"

Cố Cảnh Hàm nghĩ thôi cũng thấy sợ: "Để tôi nói chuyện lại với cô ấy."

Lúc này Hàn Bùi Vân nhớ tới chuyện buổi chiều định hỏi cô ấy: "Cô đã gọi điện cho ba mẹ tôi chưa?"

Cố Cảnh Hàm đang thúc giục hai đứa nhỏ đi ăn cơm, mỗi tay nắm một đứa dẫn đến bàn ăn, vừa ngồi xuống liền nghe thấy Hàn Bùi Vân hỏi.

Cô gật đầu: "Gọi rồi."

Hàn Bùi Vân nhìn An Ca cùng Lịch Lịch, bình tĩnh lại: "Bọn họ... nói gì?"

Cố Cảnh Hàm gắp một miếng khoai tây muối tiêu nếm thử, đó là hương vị cô yêu thích nhất, hương vị mà chỉ Hàn Bùi Vân mới có thể làm ra.

"Họ cứ khăng khăng nói hai chúng ta có quan hệ kia, không muốn nói nhiều với tôi."

Hàn Bùi Vân vốn cũng không có nhiều kỳ vọng, nhưng tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng: "Cô chưa giải thích à?"

An Ca và Lịch Lịch không hiểu hai bà mẹ đang nói gì, hai đứa vừa ăn vừa nói về nội dung phim hoạt hình.

Cố Cảnh Hàm gắp một miếng khoai tây khác, vốn là cho mình, nhưng sau khi Hàn Bùi Vân hỏi xong liền bỏ vào chén cơm của cô.

"Có giải thích vài câu, mà mẹ cô không chịu nghe, còn mắng tôi nữa."

"Nói... có quá đáng không?" Giọng của Hàn Bùi Vân mang theo có lỗi, cô cảm thấy có lỗi vì đã kéo Cố Cảnh Hàm vào chuyện riêng của mình.

"Ừ... nói đến mức làm tôi bực mình." Cố Cảnh Hàm không định nói với Hàn Bùi Vân nhưng cuối cùng cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Mẹ cô ấy thật sự rất vô lý, ở trong phòng bệnh thì đánh Khóc Nhè, ở trong điện thoại thì chửi hai người các cô làm ra chuyện như thế, đúng là không biết xấu hổ.

Làm chuyện như thế là chuyện gì chứ?

Cố Cảnh Hàm nghĩ thầm, cô còn chưa làm cái gì hết mà?


Cô gọi điện với thái độ giải quyết vấn đề, thái độ rất tốt, rất lễ phép, cuối cùng cô chịu không nổi nữa, không muốn ôm cái cục tức này, Khóc Nhè cũng chẳng cần phải thế.


"Thôi bỏ đi, sao cũng được." Hàn Bùi Vân không có kỳ vọng gì với ba mẹ mình, đợi có kết quả xét nghiệm rồi tính tiếp.


Cố Cảnh Hàm cúi đầu tao nhã ăn cơm, cô cũng không có giải thích rõ ràng với mẹ của Hàn Bùi Vân chuyện các cô, dù sao thì bà ấy cũng đã nhận định như thế, có giải thích thì ngược lại tạo cảm giác che đậy.


Bà ấy lặp đi lặp lại hỏi Cố Cảnh Hàm có biết liêm sỉ là gì không, có thể nào thương xót buông tha cho Hàn Bùi Vân không.


Cố Cảnh Hàm lúc đó khó ở, tức giận la lên với Hàn Bùi Vân: "Tôi sẽ không!"


Ngay sau đó, cô cúp điện thoại luôn.


Khi bình tĩnh và suy nghĩ lại, nói thế thì ba mẹ Khóc Nhè có muốn không hiểu lầm cũng không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK