• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được một hồi răn dạy, Trần Bạch Hoàng ngồi lặng người, không hỏi thêm gì nữa. Không gian trở nên trầm mặc, chỉ còn lại tiếng Tiểu Ô rỉa lông cánh, tiếng mưa rơi lách tách trên những tấm ngói cũ, tiếng sấm rền vang tại thiên khung.

Cảm thấy buồn chán, Trần Bạch Hoàng lôi ra cây tiêu trúc được Lê Lục Giang tặng thuở trước, từ từ thổi một khúc nhạc. Mặc dù bản thân luôn bận rộn nhưng mỗi khi có thì giờ rảnh rỗi, thiếu niên đều tập tành thổi một đoạn nhạc. Hồi đầu tập thổi, âm thanh nghe loạn, không tuân theo quy tắc âm luật, nghe rất phiền tai. Thuở còn lao động tại mục trường, may mắn nhờ có sự hướng dẫn của Tạ lão nên tiếng tiêu của Trần Bạch Hoàng đã trở nên trong và trầm hơn, sau này Dương lão đầu lại chỉ dạy cách giữ hơi, nuốt khí, tiếng tiêu vì vậy càng ngày càng trở nên thanh thoát, trầm bổng, nghe rất êm tai.

" Ngộ tính của tiểu tử ngươi khiến vi sư rất khâm phục. Cùng lão phu năm đó so sánh, ngươi hơn rất nhiều."- Dương lão đầu chậm rãi nhìn Trần Bạch Hoàng thổi sáo, bình luận một câu.

Dương lão đầu nói lời không ngoa, quả thật ngộ tính của Trần Bạch Hoàng khiến cho người đối diện cảm thấy kinh ngạc. Phải biết ' Ma Trảo Long Thánh' Dương Vân Châu là bậc nào kiêu ngạo, trước giờ hiếm khi chịu thua kẻ khác bất kỳ điều gì, thế nhưng trước ngộ tính học hỏi siêu phàm của Trần Bạch Hoàng, lão nhân cũng chỉ có thể thở dài thán phục.

Chỉ riêng việc học âm luật, điều tức hơi thở trong thổi tiêu sáo đã là một việc vô cùng phức tạp với nhiều người, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn học hỏi, Trần Bạch Hoàng đã có thể thông thuộc điều khiển các nốt âm, điều hòa hơi thở. Dương lão đầu tự xác nhận tiếng trúc địch của ái đồ chắc chắn ăn đứt nhiều danh sư sử dụng tiêu sáo đương thời.

Lại nói đến việc học quyền, học bộ pháp, Dương lão đầu cho rằng bản thân Trần Bạch Hoàng đã không kém bản thân năm đó bao nhiêu. Lão nhân biết thiếu niên họ Trần bắt đầu con đường võ tu còn chưa tới một năm thời gian, thế nhưng đã có thể luyện được một thân võ lực rất khá, tùy thời có thể nhập nhị lưu cao thủ bất kì lúc nào. Nếu để cho lứa trẻ cùng tuổi biết được thiên phú của thiếu niên chắc chắn sẽ gây ra một hồi oanh động. Phải biết rằng thể chất cùng xương cốt ban đầu của thiếu niên không có nhiều lợi thế trong việc học võ, thế nhưng bằng vào ngộ tính cao, sự kiên nhẫn và dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Dương lão đầu, thiếu niên đã có thể vượt qua khuyết điểm của bản thân, từ từ vững chắc bước chân trên còn đường trở thành một võ học tông sư.

Lão sư phụ phong khinh vân đạm, nhàn nhạt nói: " Ngộ tính cùng sự kiên trì mạnh mẽ như vậy, không phải một người bình thường có thể có được. Tuy nói thiên phú của ngươi rất tốt, nhưng chỉ là một phần. Chắc chắn những thứ đó còn là sản phẩm được sinh ra từ sức mạnh ý chí của ngươi."

" Vi sư chưa từng hỏi qua ngươi vì sao chấp niệm với việc học võ lại lớn đến vậy. Có lẽ ban đầu là do vi sư quá tùy ý, cao hứng thu người làm đồ đệ nên không để tâm. Thế nhưng quan sát ngươi tập luyện một hồi lâu khiến lòng ta tò mò."


Trần Bạch Hoàng tuy vẫn đang nhập tâm thổi tiêu, nhưng những lời nói của lão sư vẫn truyền vào trong tai hắn. Được một lúc, khúc nhạc đến hồi thoái trào, thiếu niên đình chỉ tiếng tiêu, thở dài lấy hơi, ánh mắt sâu xa nhìn về đầm nước, nói: " Đồ nhi cũng không rõ bản thân mình là vì cái gì."

Được một nhịp im lặng, thiếu niên lại nói tiếp: " Ban đầu có lẽ là do hận ý với đám người đã giết hại gia đình, lại thêm cảnh bị đám con cháu nhà thế gia cậy quyền cậy thế ức hiếp liền thôi thúc ý muốn trở nên cường đại để bảo vệ bản thân đồng thời trả mối thù năm xưa. Về sau, chứng kiến thực lực của các cao thủ hàng đầu như Khúc Long Vương, Thiết Thủ Chân Nhân càng khiến bản thân hướng đến một ngày có thể đạt được cảnh giới như họ. Thế nhưng khi thấy những thân bằng hữu nằm xuống nơi xa trường, lúc đó chỉ còn lại ý niệm mong muốn sống sót thật tốt."

Làn khói thuốc mờ ảo bay quanh Dương lão đầu, giống như một làn sương u ám, che giấu đi biểu tình trên khuôn mặt già nua của lão. Lão nhân nói: " Kỳ thực sống vì chính mình là điều tốt nhất. Thù hận, ân oán có thể buông xuống, miễn trong lòng ngươi thấy thanh thản là được. Cha mẹ ngươi ở Bờ Bên Kia cũng không hi vọng ngươi liều mạng chịu chết vì họ."

" Đương nhiên không phải bởi vì ngươi bất lực không có khả năng đánh trả kẻ thù cường đại, chỉ đơn giản là bởi vì cõi lòng ngươi có thực sự cảm thấy thoải mái sau khi đã trả thù hay không, có khỏa lấp được sự mất mát ngày đó hay không."

"Còn dục vọng thì ai cũng có, nhưng biết bao nhiêu cho đủ. Ngươi chỉ cần cầu bản thân ngươi hôm nay mạnh mẽ hơn ngày hôm qua, ngày mai sẽ lại tốt hơn ngày hôm nay, thế là đủ. Cần gì phải so sánh người với người."

" Còn nữa! Nếu chỉ đơn giản là ý nguyện trở thành cao thủ, thế thì quá tầm thường. Đã mất công ước, sao không ước một ngày có thể thành một Mạc Chủ Mạc Kiến Thành thứ hai, thậm chí siêu việt hắn."

Trần Bạch Hoàng cười trừ, hắn biết bản thân mình dài ngắn ra sao, còn chưa sinh ra ý nghĩ điên rồ đó. Thiếu niên đề tỉnh bản thân sau lời nói của sư phụ, lẩm bẩm: " Thì ra trước giờ bản thân đồ nhi vẫn đi lại vô hướng."

" Nguyện cảnh của bản thân ta là gì a?"

Dương lão đầu nhếch mép cười khẩy: " Ngốc cái gì ngốc? Ngươi mới bao nhiêu tuổi, lão phu lại bao nhiêu tuổi. Sau này ngươi sẽ tự tìm được ý nghĩa sống của mình, đừng cưỡng ép bản thân."

" Vi sư chỉ muốn nhắc nhở, đề tỉnh tâm trí ngươi nhận ra bản ngã ban đầu của mình. "

" Ai da! Trách ngươi đen đủi. Phải ở cạnh một lão già thích nói dông dài."

Trần Bạch Hoàng từ chối cho ý kiến, chỉ cười trừ. Hắn không cho rằng sư phụ mình nói lời thừa. Tất cả những kinh nghiệm sống của lão luôn đáng giá với con đường lăn lộn sau này của hắn.

Nghĩ một lát, cảm thấy nói chủ đề này quá mông lung. Thiếu niên bèn đổi chủ đề, mong muốn lão sư giải đáp thắc mắc trong lòng: " Chuyện học quyền, dù đã ở cạnh người đã lâu, nhưng con chưa thấy sư phụ dạy con sử dụng binh khí, hay tuyệt kỹ của người."

Kỳ thực trong lòng thiếu niên cảm thấy những bài quyền cước hàng ngày luyện tập còn chưa đủ thỏa mãn khả năng của hắn, thiếu niên cảm thấy mình có thể học được nhiều hơn từ sư phụ.

Dương lão đầu cười nhạt, trả lời: " Binh khí thì chưa thể! Ngộ tính ngươi rất tốt, ta muốn người trước hết làm một cái thuần túy vũ phu, tích lũy thật nhiều nội lực bản thân, sau này ngươi sẽ tự tay chọn một thanh binh khí phù hợp với bản thân, tự tìm kiếm một tuyệt học thiên hạ để tu luyện, hoặc nếu xuất sắc hơn nữa, có thể tự ngộ ra công pháp bản thân."

" Không sợ muộn! Cao nhân vẫn phải học cả đời, chỉ cần ngươi cố gắng, không bỏ cuộc ắt sẽ thành tài."

" Vi sư ngược lại không có gì để dạy ngươi cả! Vi sư nói rồi, sở học của ta là ma đạo tuyệt kỹ, không thể dạy ngươi trong một sớm một chiều được. Hơn nữa, những công pháp đó đều xuất phát từ Nghị Ma Đường, ngươi nếu theo đuổi nó sẽ dính líu rất sâu đến chúng. Vi sư xuất thân từ Nghị Ma Đường, biết nơi đó hay dở, không muốn ngươi bị liên lụy."

" Trước hết ngươi cứ kiên nhẫn đánh chắc nền móng bản thân. Vi sư muốn ngươi là một cái mảnh đất, tích lũy thật nhiều dinh dưỡng. Những binh khí, tuyệt kĩ kia giống như những hạt giống gieo trồng. Nền đất càng màu mỡ, hạt giống nảy mầm càng tốt, cây cối càng vươn cao, đơm hoa và kết trái. Đến lúc đó, mặc người muốn làm một kiếm khách, quyền vương, hay thương thánh, hàng ngũ cao thủ thiên hạ chắc chắn có một chỗ cho ngươi."

Trần Bạch Hoàng gật đầu tiếp nhận câu trả lời giải đáp thắc mắc trong lòng mình. Thiếu niên tuy vẫn tò mò trước tuyệt kỹ của lão sư, nhưng có vẻ Dương lão đầu còn chưa muốn để hắn biết, hắn cũng chỉ đành thôi.

Dương lão tự nhiên nhìn ra Trần Bạch Hoàng chưa thực sự thỏa mãn với câu trả lời vừa rồi, lão nói: " Đợi vi sư khỏe hơn một chút, vi sư sẽ cho ngươi kiến thức đệ nhất nhân ma đạo một thời. Lần trước ở khu chợ làng lão phu còn chưa thể hiện hết."

Trần Bạch Hoàng trợn tròn mắt, chưa tin những gì lão sư nói: " Đệ... đệ nhất nhân?"

Dương lão đầu nhướng mày, tỏ ý khó chịu trước thái độ thất thố của tiểu đồ đệ, lão nhân hừ lạnh nói: " Hừ! Ngươi không tin? Lão phu từng là cao thủ ma đạo gần như vô địch cả Đông Thành chứ đừng nói là chín xứ Cửu Địa này. Nhớ lại năm đó, mỗi lần nhân sĩ võ lâm giang hồ nhắc đến kỳ danh ' Ma Trảo Long Thánh' ai nấy đều sợ mất mật."

Trần Bạch Hoàng khuôn mặt nửa tin nửa ngờ, nói: " Không có khoa trương như vậy đi."

Lão sư đỏ mặt, toàn thân kích động, bỏ hết mặt mũi tông sư, quên sạch dáng vẻ đạo mạo ban nãy, cả giận văng tục: " Con mẹ nó! Trần Bạch Hoàng, ngươi không tin lão phu? Năm đó chỉ một đôi Ma Long Thiết Trảo lão phu tung hoành ngang dọc. Hừ! Tại cùng thế hệ ở cái đất Đông Thành này, lão phu chưa từng ngán ai. Coi như là Khúc lão thất phu đến đây cũng chưa chắc có thể đánh bại ta. Nếu đại ca hắn còn sống may ra khiến ta kiêng kỵ e dè đôi chút."

Trần Bạch Hoàng hơi sửng sốt trước thái độ tức giận của Dương lão đầu, nhanh chóng cười giả lả, xoa dịu lão nhân: " Sư phụ hạ hỏa, hạ hỏa a! Đồ nhi biết sai rồi."

Dương lão đầu thấy bản thân có hơi chút thất thố, lập tức bình tĩnh ngồi lại ghế, nhắm mắt hạ giọng nói: " Vi sư nói là như thế, nhưng khi ngươi chưa đủ thực lực thì đừng có lấy tên ta ra dọa người. Có nhiều thứ không phải tiểu tử ngươi có thể dính vào."

Trần Bạch Hoàng gật đầu bừa dù trong lòng hắn chưa biết lý do Dương lão đầu nói vậy.

Vuốt ve Tiểu Ô ở bên cạnh, thiếu niên ngốc người nhìn về phía bầu trời, từng cơn gió thổi mạnh vào hiên nhà, mạng lại cảm giác se lạnh. Nhìn thấy từng luồng khí đó khiến Trần Bạch Hoàng nhớ ra điều gì, lại quay lại hỏi Dương lão đầu: " Sư phụ! Có thể hay không dậy con bắn kình phong như người?"

Dương lão đầu vẫn đang nhắm mắt hưởng thụ khói thuốc, nhếch mép, nói: " Cái này thì được. Ngươi đã đánh vững quyền cước cơ bản, mười hai kinh mạch đã từ từ mở ra, bắt đầu học nội công là có thể thu thả kình lực tùy ý."

Trần Bạch Hoàng nghe vậy như mở cở trong bụng: " Có phải học nội công thì con có thể sử dụng khinh công nữa đúng không sư phụ?"

" Ừm! Nhưng đừng mừng vội! Khinh công cần thể lực cùng sức bật mạnh mẽ. Nội công giúp ngươi tạo ra thể lực cùng hỗ trợ ngươi có sức bật và giữ thăng bằng, nhưng không thể duy trì quá lâu."- Dương lão đầu đôi mắt vẫn nhắm, nói.

Trần Bạch Hoàng như hiểu ra cái gì: " Đó có phải là lý do mà các cao thủ dù khinh công trác tuyệt nhưng vẫn hay dùng ngựa để đi lại?"

" Đúng vậy."- Lão sư trả lời.

" Vậy muốn học nội công con cần làm những gì?"

Rốt cục nghe được câu hỏi đúng trọng tâm chủ đề, Dương lão đầu chầm chậm mở ra đôi mắt. Ánh mắt lão nhân chằm chằm nhìn về thiếu niên, nhàn nhạt nói: " Ngươi luôn duy trì cách thổ nạp ta dậy ngươi, lâu như vậy ắt hẳn cũng đã mở ra đan điền, có thể tu nội công được rồi."

Trần Bạch Hoàng tò mò, hai mắt mở to nhìn về phía bụng mình, lẩm bẩm: " Mở ra đan điền?"

" Chính xác là hạ đan điền, là khoang tụ khí nằm dưới rốn ngươi một chút. Đan điền càng rộng mở, lượng chân khí tích tụ càng lớn, từ đó kinh lạc toàn thân càng được tiếp nhiều lực lượng, nội công càng thâm hậu."- Dương lão từ tốn giải thích.

" Thì ra là vậy."- Trần Bạch Hoàng gật gù, điều này cũng là lần đầu hắn mới biết. Trước giờ dựa vào kinh nghiệm tập luyện, thiếu niên chỉ nghĩ đơn giản là mình ra đòn càng nhanh thì tạo ra kình phong càng lớn, hóa ra đều là cần vào công lực bên trong mới có thể gia tăng sức mạnh của kình phong.

" Thực ra võ tu có hai loại, hoặc tu võ cùng lúc với tu nội công, hoặc chỉ luyện võ kỹ cùng thể lực đơn thuần. Ta muốn ngươi trước hết là một cái thuần túy vũ phu, vì vậy trước hết chỉ cần luyện quyền cước căn bản đến lô hỏa thuần thanh cùng với rèn luyện thể lực cùng ý chí, sau cùng mới cho tu nội công. Như vậy bản thân ngươi sẽ dễ dàng tiếp cận hơn với nội lực bản thân, giống như tờ giấy trắng, viết cái gì cũng dễ nhìn dễ đọc."- Lão sư lại nói tiếp.

Trần Bạch Hoàng hiểu ra vấn đề, lại hỏi: " Vậy giờ con cần làm gì để tu luyện nội công như sư phụ."

Dương lão đầu ngữ khí lạnh nhạt, nói: " Tiếp tục tập luyện! Hô hấp thổ nạp giống như ta đã dạy, nhưng với cường độ nặng hơn."

Thiếu niên tò mò: " Giảng như thế nào?"

Lão nhân cũng không thừa nước đục thả câu, ánh mắt nhìn về phía đầm nước: " Ngoại trừ vừa gánh nước vừa chạy qua lại trên núi, ngươi đến cửa đầm Di Trạch vào lúc sáng sớm, ngồi dưới thác nước thiền định, luyện sự tập trung cùng hô hấp thổ nạp, cố gắng điều khí xuôi về đan điền. Hơi lạnh cùng sức nước sẽ giúp ngươi điều hòa chân khí trong cơ thể để giữ cho toàn thân ổn định, đan điền cũng từ từ mở rộng, nội công từ đó mạnh mẽ hơn."

" Giữa trưa hãy chui xuống đầm nước luyện quyền, vừa giúp ngươi rèn luyện khả năng điều khiển chân khí trong đan điền, vừa tăng lên sức mạnh của quyền chiêu. Cứ tập luyện đến bao giờ cảm thấy ngươi có thể nhịn thở trong một phần ba tuần hương, đồng thời quyền chiêu có thể tùy ý thu thả dưới lực cản của nước giống như ở trên bờ."

" Đêm về tích cực nhập tâm thiền định. Lão phu cũng sẽ tranh thủ giúp ngươi truyền công, nắn bóp huyệt đạo để đả thông kinh lạc cho ngươi."


" Lúc đó chân khí của ngươi đã tinh luyện cực kỳ, nội công cũng khá đáng kể. Sau này võ đạo càng dễ dàng hơn."


Trần Bạch Hoàng gật đầu với cách luyện tập của Dương lão đầu, tuy nhiên trong lòng vẫn cho rằng sư phụ keo kiệt, lại quá đề cao khí vận của bản thân hắn, cho là tuyệt thế bí kíp giống như rau cải trắng ngoài đường, tùy tiện vơ một lần là có mấy cái. Thế nhưng nghĩ đến bản thân có thể một ngày bay nhảy như Tiểu Ô, thiếu niên vô cùng háo hức, thậm chí muốn lập tức đội mưa nhảy xuống đầm nước luyện quyền.


...............................................


Những thứ tu luyện võ đạo trên đều là tại hạ lấy kinh nghiệm xem phim cũng như đọc truyện để chém gió. Mong chư vị huynh đài không tưởng đó là thật mà tu luyện, hậu quả tiểu đệ không chịu trách nhiệm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK