• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dãy núi phía đông bắc Thiên Phiến Phong, trời đã sáng từ lâu, bầu trời vẫn duy trì màu xám xịt u ám, từng cơn mưa bụi lất phất bay, vạn vật vì vậy vẫn duy trì ẩm ướt.

Cơm Trắng lúc này đang ngồi thu mình, vắt vẻo trên một cành cây lớn, vẫn còn đang say giấc nồng, mặc hơi ẩm phả vào người. Đêm qua là một đêm dài với hài tử, đến gần sáng, cảm giác quân địch không còn đuổi tới, hắn mới dám dừng lại nghỉ ngơi. Do lo lắng trong lúc mình ngủ say sẽ bị thú dữ tha đi, hài tử đánh liều trèo lên một tán cây lớn, mệt mỏi nhắm mắt.

Tiểu Ô không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Cơm Trắng, đêm hôm qua trong lúc hỗn loạn, Cơm Trắng tưởng như đã lạc mất vị bằng hữu nhỏ này, dù sao quạ cũng không phải là loài chim hoạt động về đêm đấy.

Tiểu điểu không ngừng gõ gõ cái mỏ lên khuôn mặt trắng bệch của Cơm Trắng. Da mặt của Cơm Trắng đã tê tái vì lạnh, chút lực lượng nhỏ nhoi của Tiểu Ô không thể làm hắn tỉnh giấc, cơ hồ sống chết đã không rõ.

Cảm giác việc lấy mỏ đánh thức Cơm Trắng không có tác dụng, Tiểu Ô vỗ cánh bay đi. Một lúc sau, trong mỏ nó ngậm lấy một loại quả màu đỏ, vỏ ngoài tua tủa gai, nhỏ như lông tơ. Tiểu điểu bay lên trên đỉnh đầu Cơm Trắng một khoảng nhỏ, đình chỉ ngầm cuống quả, thả rơi xuống đầu Cơm Trắng.

Một tiếng " bụp" nhẹ vang lên, sau đó quả lạ lăn qua mặt của Cơm Trắng, những chiếc gai nhỏ từ từ lướt trên làn da khuôn mặt tiểu hài tử, tạo cảm giác đau rát. Bị đánh thức, Cơm Trắng từ từ mở ra đôi mắt, dáng vẻ mệt mỏi vô lực. Bàn tay hắn mở rộng, đưa về phía trước đỡ lấy đôi tiểu túc của Tiểu Ô, ánh mắt u sầu, thăm thẳm như vực sâu không đáy.

" Ngươi vậy mà vẫn tìm được ta."


Thu Tiểu Ô vào trong ngực, Cơm Trắng buồn bã thở dài. Hắn cảm giác bản thân mình như vừa trải qua một đại ác mộng. Chỉ một đêm, những người quan tâm hắn đều đã rời xa, sau này hắn sẽ trở thành một kẻ tứ cố vô thân, lưu lạc nhân gian. Cơm Trắng luôn cảm thấy mình là một kẻ đem vận xui đến cho mọi người, luôn cảm thấy những người thân thiết với hắn đều gặp tai họa, không chết thì sẽ mất tích vô định.

Ngẫm lại thấy buồn, Cơm Trắng ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, tự tát vào mặt mình hai cái để lấy lại tỉnh táo, hắn lẩm bẩm trong mồm: " Mọi người hi sinh để ta sống sót! Chả nhẽ lại ta lại dễ dàng từ bỏ nhân gian sao. Cha mẹ, Tiểu Trùng, Tạ lão, Phạm tướng quân, chị Tiểu Á! Mọi người yên tâm, Cơm Trắng sẽ sống thật tốt đấy."

Không ngốc người quá lâu, Cơm Trắng lập tức rời khỏi cành cây, cẩn thận tìm đường đi ra khỏi khu rừng rậm. Tuy vừa trải qua một đêm dài cật lực chạy trốn, giấc ngủ lại ngắn ngủi vội vàng nhưng Cơm Trắng không hề cảm thấy quá mỏi mệt. Những ngày tháng vừa lao động, vừa luyện quyền ở mục trường đã giúp cho tiểu hài tử có một thể lực cực kỳ dẻo dai. Từng bước chân của hài tử cẩn thận, ánh mắt đảo xung quanh, tay hắn còn cầm một cây tiểu đao do Tiểu Á đưa cho, lúc nào cũng lăm lăm chĩa về bốn phía.

Rừng rậm sâu thẳm, hổ báo sài lang cùng rắn rết nhiều vô kể, chỉ hơi không cẩn thận là có thể mất mạng. Cơm Trắng dẫu mệt mỏi nhưng cũng không dám lơ là nửa khắc, hắn không hề có kĩ năng đi rừng, chỉ có thể cố gắng tập trung để ý xung quanh, tránh sơ sẩy ngoài ý muốn...

Vất vả nửa ngày trời, tiểu hài tử vẫn không thể tìm được đường ra khu rừng. Rừng sâu không có đường, hắn hết đi ngang rồi lại leo dọc, không có bất kỳ phương hướng cố định. Rừng cây tán rộng, tầm mắt bị che khuất, Cơm Trắng chẳng biết mình rốt cuộc là muốn đi về đâu.

Nửa ngày đi lại vô định, mệt mỏi, lại đói khát, vài quả dại bỏ vào mồm không đủ lấp cái bụng xẹp lép của hắn. Cơm Trắng tuyệt vọng ngã xuống đất, chua xót vô cùng.

" Chẳng nhẽ ông trời muốn tuyệt đường sống của ta. Ta chỉ là một tiểu hài tử, tại sao hết lần này tới lần khác muốn lấy mạng của ta a."

" Không được! mọi người hi sinh vì ta, làm sao ta có thể chết dễ dàng như vậy."

Cơm Trắng cắn chặt răng, nhãn thần kiên định, hắn chống tay đứng dậy, tiếp tục tìm đường xuống thoát khỏi sơn lâm.

Đi được một đoạn dài, Cơm Trắng nhìn thấy một loại cây quen thuộc, thân cây gầy guộc chỉ tầm hai đốt ngón tay, vỏ ngoài sần sùi màu xám, lá cây hình thái tựa như tay người, rất rộng, bẽ gãy sẽ tiết ra rất nhiều nhựa, trắng đục như sữa dê. Cơm Trắng mắt sáng, mừng rỡ trong lòng khi nhận ra lai lịch của cây lạ trước mặt.

" Là khoai mì! Ha ha. Có cái ăn rồi."

Nói rồi tiểu hài tử tiến về phía trước, lấy hết sức lực còn lại nhổ bật rễ cây lên. Từng củ khoai đủ bám đầy đất ẩm lộ ra, đủ loại kích thước, có củ to bằng bắp tay Cơm Trắng, có củ to hơn hai ngón tay. Cơm Trắng mừng rỡ gõ gõ mấy củ khoai vào nhau để loại bỏ bớt đi đất bùn.

Khoai mì không phải là món ăn xa lạ với Cơm Trắng. Thuở trước, những ngày đói kém, cha hắn thường trồng một ít cạnh bờ suối rìa thôn để kiếm chút lương thực cải thiện cho gia đình. Khoai mì dễ trồng, dễ phát triển nên chẳng cần nhiều công sức chăm sóc, mỗi lần thu hoạch lại được rất nhiều củ.

Cơm Trắng ngày xưa vốn chẳng khoái loại củ ruột trắng này cho lắm do loại củ này có vị rất nhạt, ít nhất so với chúng thì khoai lang ăn ngọt hơn nhiều. Thế nhưng giờ phút này có thứ bỏ vào bụng đã vô cùng quý giá, Cơm Trắng cũng chẳng dám kén cá chọn canh.

Vui mừng chẳng được lâu, Cơm Trắng lại lộ vẻ lo lắng. Trời mưa đất ướt, mọi thứ đều ẩm, Cơm Trắng không thể tạo ra lửa để nhóm bếp nướng khoai. Loay hoay mãi vẫn không đánh được lửa, lại bị cơn đối cồn cào thúc giục, tiểu hài tử đành đánh liều lấy dao cậy bỏ lớp vỏ ngoài củ, cứ thế ăn sống củ khoai.

Từng miếng khoai sống sượng được Cơm Trắng quyết đoán bỏ vào miệng, âm thanh lạo xạo trong khoang miệng không ngừng vang lên. Tiểu hài tử nhăn mặt, không ngờ ăn khoai sống lại khó nuốt như vậy.

Quá đói, Cơm Trắng không đủ kiên nhẫn lấy dao cắt thành từng miếng khoai nữa, hắn liền cầm luôn cả củ lên, nhắm mắt nhắm mũi vừa gặm vừa nhồm nhoàm ăn. Cơm Trắng tự nhủ trong lòng rằng chỉ cần nuốt thật nhanh thì sẽ không phải chịu đựng vị chát của nhựa củ nữa.

Sau một hồi đánh chén, Cơm Trắng bất chợt trợn mắt nhăn mặt, bụng hắn đau đớn dữ dội, cảm giác khó chịu nôn nao. Cơm Trắng ôm bụng lăn lộn trên mặt đất ẩm khiến Tiểu Ô bên cạnh hoảng sợ bay loạn. Được một lúc, tiểu hài tử sùi bọt mép, cả người lịm đi, bất tỉnh. Từng hạt mưa lách tách trên tán lá, rơi xuống thân thể gầy guộc của thiếu niên, khiến hắn giống như một cái người chết bờ chết bụi, không còn sự sống...

Tiếng sơn phong thét gào, mưa xuân đã bắt đầu nặng hạt, rừng già như đắm chìm trong làn sương khói, mờ mờ ảo ảo. Chim muông đình chỉ bay nhảy, co ro rúc vào ổ. Mặc kệ nhân gian loạn, rừng xuân vẫn tĩnh mịch, đón làn nước tẩy trần mát lạnh. Mặc kệ máu tuôn huyết hải, thiên địa vẫn từ tốn vận hành.

Hôm nay có thiếu niên nằm giữa rừng, màn trời chiếu đất, lấy nước mưa làm chăn, lấy đá sỏi làm gối, làn da đã tái tê vì lạnh, đôi mắt đã nhắm kín, khí tức yếu ớt, sống chết chỉ cách nhau một đường.

Một con sói già đói khát lang thang trong rừng, thân thể nó gầy guộc, khắp người ghẻ lở. Sói già vô dụng, bị đàn bỏ rơi, chỉ có thể lang thang vô định, kiếm mồi sống qua ngày. Ngửi thấy mùi sinh cơ giữa làn nước mưa, nó từ từ tiến gần về phía Cơm Trắng nằm. Truyện Quan Trường

Tiểu Ô vốn đang co rụt cổ lại, đứng đậu giữa bụng Cơm Trắng, cam chịu mưa lạnh, lúc này bỗng giật mình khi thấy con sói già tiến lại gần. Tiểu điểu vội vàng dang cánh, miệng kêu " quạ quạ" không ngừng, nó rất muốn đe dọa con sói rời đi.

Sói già vô cùng đói khát, mặc kệ con chim đen làm phiền, nó từ từ tiến về Cơm Trắng. Miếng ăn từ trên trời rơi xuống tận mồm, nó nào có thể dễ dàng từ bỏ. Cảm giác miếng mồi nằm im trước mặt, nó mừng rỡ, chẳng thèm khịt mũi đánh hơi, sói đói lập tức há miệng đỏ lòm, muốn cắn một miếng thịt thật lớn từ cánh tay Cơm Trắng.

Đúng lúc này, một viên đá từ đâu bay tới, đập mạnh vào ót con sói khiến nó bay sang một bên, giãy đành đành một lúc rồi chết tươi. Tiểu Ô vội quay đầu quạ về phương hướng hòn đá vọt ra, đứng đó một lão giả khuôn mặt già nua nhăn nheo, râu dài ngả bạc, ánh mắt như trải qua tuế nguyệt vô tình, nhìn thấu hồng trần, dáng vẻ tang thương. Lão giả đội nón rộng vành, mặc một thân áo bào xám cũ kỹ, ẩn sau chiếc áo tơi xỉn màu nâu của lá khô. Trên tay lão nhân một cây gậy trúc đi rừng, sau lưng lão khoác một cái sọt đan bằng trúc đã được lấp đầy bởi thảo dược.

Lão nhân cước bộ từ từ tiến về phía Cơm Trắng. Nhìn thấy Tiểu Ô dang cánh giữ nguyên trạng thái đề phòng, lão nhân cười hiền từ nói: " Ta đến cứu chủ nhân của ngươi chứ không phải làm hại hắn."

Tiểu Ô như hiểu tiếng người, thu lại bộ dáng đe dọa, né sang một bên. Lão nhân thu lại dáng cười, thấy Cơm Trắng vẫn còn khí tức yếu ớt, lão nhân cho là vẫn kịp cứu chữa. Nhìn nhận đám khoai mì tươi xung quanh, ngay lão lập tức hiểu ra vấn đề.

" Ngu ngốc! Đã đói lại hốc khoai mì tươi. Đây là ngại sống quá lâu a."

Dứt lời, lão nhân tháo chiếc sọt trúc sau lưng xuống, hơi bới đám thảo dược tươi một lúc, sau đó lấy ra một cây thảo dược lá kim. Lão từ từ vo viên lại cây dược thảo, lập tức bóp miệng Cơm Trắng nhét vào. Lão nhân dùng một vài thủ đoạn tay chân, đánh chỉ tay vào các huyệt đạo dọc từ cổ xuống đan điền, lập tức khiến cho Cơm Trắng nuốt vào cây thảo dược.

Sau một khắc, Cơm Trắng sinh cơ lại có biến chuyển, miệng ho khù khụ sau đó nôn thốc nôn tháo. Từng đám bột nhão nhày nhụa từ miệng thiếu niên ào ra, mang theo mùi tanh khó ngửi.

Sau khi nôn hết, Cơm Trắng dần dần mở mắt, lờ mờ nhìn thấy lão giả bên cạnh. Thấy Cơm Trắng còn yếu, lão giả lập tức đặt một tay vào bụng Cơm Trắng. Một luồng khí ấm áp xuyên qua lớp áo ẩm, lan tỏa khắp đan điền hài tử, kinh mạch hắn như được tắm một dòng nước ấm, cơ thể trở nên vô cùng khoan khoái.

Lão nhân không ngại thân thể bẩn thỉu của Cơm Trắng, từ từ đỡ Cơm Trắng ngồi dậy, nhoẻn miệng cười nói: " Ngươi đúng là vận số lớn, nếu không phải ta vô tình đi qua thì cho dù không chết vì nuốt khoai mì tươi thì cũng chết vì hổ báo sài lang."

Cơm Trắng mệt mỏi, không còn hơi sức nói chuyện, ánh mắt hữu tâm vô lực mang lời cảm ơn nhìn về phía lão nhân. Lão nhân không nhìn nhiều, nhận ra Cơm Trắng còn đang lả người vì mất nước lẫn đói, lão lấy trong người một viên đan dược màu nâu to hơn ngón chân cái, từ từ nhét vào miệng Cơm Trắng.

" Nuốt nó vào! Nó giúp ngươi hồi lại chút sức lực."

Cơm Trắng không có chút nào bài trừ ân cần từ lão nhân, từ từ nuốt viên đan dược vào bụng. Điều diệu kỳ lập tức xảy ra, viên đan dược vào đến dạ dày lập tức tỏa ra một luồng khí man mát, khoan khoái. Tuy không thể giúp Cơm Trắng mất cảm giác đói bụng song luồng khí lại giúp hắn át đi cơn đau bụng, đồng thời mang lại cho hắn một chút sức lực đủ để vận động nhẹ.

" Đa… Đa tạ tiền bối."- Cơm Trắng lắp bắp, nói lời cảm kích.

Lão nhân chỉ cười, nói: " Lão phu cả đời giết người, chưa từng đưa tay ra cứu bất kỳ kẻ nào! Ngươi là người thứ nhất ta cứu."


Cơm Trắng nghe vậy cũng chỉ biết im lặng, mối hơi nhếch cười trừ. Thiếu niên không suy nghĩ nhiều về nhân tính của lão giả, hắn chỉ biết rằng lão nhân này vừa cứu hắn từ quỷ môn quan trở về, điều đó cũng đủ khiến hắn cảm kích, từ đáy lòng kính trọng.


" Đứng dậy đi thôi! Viên đan vừa rồi là ' Phục Lực Đan', đợi một lúc tiêu hóa hết thì ngươi sẽ bớt cảm giác yếu nhược, nhưng mà bây giờ chắc vẫn đủ sức để đi theo ta. Đã thương thì thương cho trót, cố gắng theo kịp cước bộ ta xuống núi."


Lão nhân dứt lời, vứt cho Cơm Trắng cây gậy trúc, sau đó quay người xuống núi. Cơm Trắng vẫn còn hơi yếu, thế nhưng vẫn đủ sức để đi tiếp. Hai tay cầm chặt gậy trúc, vừa đi vừa khom người như một cụ già, bước chân từ từ men theo phương hướng của lão giả mà đi.


Lão nhân dường như biết Cơm Trắng thể lực còn chưa có hoàn toàn bình phục, vì vậy thả chậm bước chân, vừa đi vừa đợi thiếu niên. Thấy vậy, Cơm Trắng trong lòng vừa cảm kích lại vừa có cảm giác khó tả. Đã rất nhiều lần hắn được cứu từ cửa tử trở về, tại những giây phút tưởng như tuyệt vọng nhất lại có người dang tay ra cứu hắn. Thiếu niên vừa đi vừa thở dài, khí vận của hắn thật sự quá vi diệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK