Từ lúc Kiều Tinh túm lấy Ngụy Vô Tiện lôi ra cửa, Lam Hi Thần liền có cảm giác là đại sự không ổn. Mỗi lần Ngụy công tử ra cửa dường như chắc chắn sẽ sinh chuyện. Ngày hôm nay thật đẹp trời, nhưng mà đối diện với Vong Cơ đang âm thầm nấu một bụng bực, Lam Hi Thần cảm thấy đầu đau muốn không chịu nổi.
Mấy ngày qua gặp Lam Vong Cơ năm lần bảy lượt buồn bực, không vui, Lam Hi Thần vốn nhạy bén tâm tình đệ đệ nhà mình mới phát hiện, đệ đệ hắn có cái máu ghen to cỡ nào --
Thấy Ngụy Vô Tiện nói chuyện với bé gái, không vui. Thấy Ngụy Vô Tiện cười với người khác, không vui. Thấy Ngụy Vô Tiện kết giao thân mật với người khác... vẫn là không vui...
Đương nhiên, Vong Cơ không vui cũng chỉ có hắn nhìn ra. Trong mắt người khác thì Lam Vong Cơ vẫn là Hàm Quang Quân đoan chính, quy phạm, ít nói, không cười.
Lam Hi Thần:...
Mấy ngày nay số lần tâm sự với đệ đệ tăng lên tới mức bạo động. Lam Hi Thần cảm thấy chính mình quá khó khăn!
Dự cảm không ổn của Lam Hi Thần chính xác. Lúc Ngụy Vô Tiện theo Kiều Tinh bước vào bên trong cửa hàng, hắn rốt cuộc hiểu ra mấy ngày trước Ngụy Vô Tiện hết thay vào, rồi lại thay ra bao nhiêu bộ quần áo, rồi chụp chụp, quay quay đó là để làm gì. Cũng ngay lúc đó hắn ngênh đón gió xuân từ Bắc Cực phả ra từ vị đệ đệ nhà hắn...
Trong tiệm nơi nào cũng là hình ảnh của Ngụy công tử. In trên giấy, chiếu trên TV treo tường, còn có dựng thành hình người đứng ngay cửa...
Người của Hành Tinh Xanh thật lợi hại. Mấy thứ "ảnh chụp", "video" đó giống người thật như đúc. Lam Hi Thần còn thiếu chút nữa mà hoảng hốt nghi ngờ Ngụy công tử luyện thành phân thân thuật.
Mà trong tiệm quần áo chợt nhìn thì không có gì đặc biệt lắm, nhưng nhìn kỹ ra thì có thể phát hiện là dường như quần áo toàn bộ là cùng kiểu với quần áo Ngụy công tử mặc...
Đến nỗi mấy người khách trong tiệm... Lam Hi Thần cảm thấy... các nàng không phải vào mua quần áo... Các nàng là muốn mua người mặc áo đem về nhà!
Thân thể Lam Vong Cơ cứng đờ. Da đầu Lam Hi Thần tê dại.
Nghĩ ngợi một phen, Lam Hi Thân chọn đề tài an toàn mà mở miệng: "Vong Cơ, trên đời này có nhiều người mặc quần áo giống nhau. Ngươi xem đệ tử nhà ta, ai cũng mặc giống nhau!" Cho nên... cái này không có gì ghê gớm. Hơn nữa, đồ các nàng mua cũng không phải là mấy cái Ngụy công tử mặc qua nha!
Lam Vong Cơ: "Ừm, đệ biết."
Ngươi biết sao còn giận? Lam Hi Thần nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn thủy kính trong bầu trời, tức khắc bị dọa tới thần sắc đại biến.
Hôn... hôn kìa!!
Cái lập bài vừa cao vừa sinh động như người thật, hai mặt in hình Ngụy công tử giống như đúc, được dựng ngay ngoài cửa hàng... giờ phút này trên má người trong hình đã in mấy cái dấu môi hồng hồng, đỏ đỏ! Tiếp nữa! Cái dấu môi thứ hai, thứ ba, thứ tư, bao nhiêu cái nữa bị mấy cô nương ăn mặc lộng lẫy từng người, từng người khúc khích cười mà ấn lên.
Một cỗ gió lốc linh lực mạnh đến bạo phát bùng lên, trong nháy mắt, quăng quật, cuốn hết hoa cỏ trong viện thành một mớ hỗn độn. Tim Lam Hi Thần cũng chạy theo loạn thành một đoàn.
"Vong Cơ! Mấy cái đó cùng lắm chỉ là giấy thôi! Không phải là thân thể thực sự của Ngụy công tử!"
"Đệ nhìn xem! Ngụy công tử cũng không thích loại hành vi này. Hắn tránh qua một bên kìa. Nhìn qua hắn cũng đang bị dọa sợ!"
"Ta đã nói, mấy cái lời đồn đãi phong lưu vận sự của Ngụy công tử bên ngoài đều là giả. Vong Cơ, đệ nhìn xem biểu tình trên mặt Ngụy công tử kìa! Khẳng định là hắn chưa bao giờ quá thân mật với người khác!"
"Vong Cơ? Vong Cơ, đệ đi đâu?"
Lam Vong Cơ nghiến răng mà nói: "Đệ đi ra sau núi cho thỏ ăn."
Lam Hi Thận nhìn đệ đệ nhà mình nện bước trầm trọng mà bỏ đi, ngưng mi suy tư, trong chốc lát thì mắt sáng. Trong nhà Ngụy công tử có mấy con gấu bông. Cộng thêm hôm nay hắn nhìn thấy cái lập bài in hình Ngụy công tử. Hai thứ này ở trong đầu hắn hòa làm một. Ý tưởng lóe lên. Hắn chạy nhanh qua phòng may mặc tìm tú nương hỏi han có thể làm một con thú bông hình Ngụy công tử không. Nếu có thể, Vong Cơ nhất định sẽ thích!
Lam Vong Cơ còn chưa biết huynh trưởng hắn bị kích thích quá mức đến nỗi nghĩ ra tuyệt chiêu mới dỗ đệ đệ. Hắn đi qua phòng bếp, lấy một sọt cà rốt cùng lá cải trắng, ngồi xổm trên thảm cỏ xanh sau núi, nhìn mấy con thỏ phì phì tròn quay như quả cầu tuyết đang tung tăng nhảy nhót, lăn lê, bò lết. Nhìn nhìn, rồi lại nhớ tới câu nói của huynh trưởng "Khẳng định là hắn chưa bao giờ quá thân mật với người khác." Một dải đỏ ửng từ từ bò lên trên hai tai.
Hắn ôm con thỏ nháo quậy nhất đó vào ngực, đứng lên. Bên trong thủy kính, mấy hình ành làm cho hắn tâm phiền ý loạn cũng đã biến mất. Hắn nhìn Ngụy Anh quẹo vào một cửa hành mua một con mèo lông trắng xinh đẹp.
Ngụy Anh thích mèo sao? Mèo lông trắng như tuyết, mắt màu lưu li, thích quấn người?
Lam Vong Cơ nhìn con mèo con trong lồng ngực Ngụy Anh, tâm tình giống như Hệ Thống, không vui tí nào, nhưng lúc hắn nghe Ngụy Anh nói "Ta thích mắt màu lưu li", tay hắn không cấm mà run run, đánh rơi thỏ xuống đất.
...