………………………..
Ngày chôn cất cô, hắn không đến, mọi người đều nghĩ hắn vô tình, lạnh nhạt trước cái chết của cô, đâu ai biết trái tim hắn đã vụn đi thành từng mãnh, không thể chống cự nổi nữa rồi…hắn chỉ còn cách lao đầu vào luyện tập như một kẻ điên…mỗi nắm đấm hắn tung ra đều dùng hết sức, mỗi nắm đấm ấy đều chất chứa bao nỗi thất bại, hắn muốn trút hết nổi thất bại tại đây…
Không biết hắn đã tập ở đây bao lâu mà khi đám người Dư Sinh đến, họ chỉ thấy bao cát rách tả tơi nằm dưới nền mà hắn lúc này như một con sói hoang có thể cắn bất cứ ai lúc này…
“Bọn tôi đã thay mặt anh tiễn cô ấy đoạn đường cuối…”
Hắn không nói câu nào, cầm lấy áo sơ mi trắng treo ở trên tường đi thẳng ra ngoài, lái xe thể thao phóng thẳng ra ngoài mặc cho Nhã Tịnh và bọn Dư Sinh can ngăn.
“Hàn Trạch Âu, anh ta ngày càng ngông cuồng, tôi không biết anh ấy đã ăn phải thuốc súng gì nữa, ngày càng không hiểu nổi anh ta”
Nhã Tịnh lào bào quở trách, thấy Nhã Tịnh như thế, Lưu Khiết cũng không quan tâm lên tiếng vào chủ đề chính
“Anh ta tự có suy nghĩ của mình không cần chúng ta quan tâm chuyện tư của anh ấy, chuyện bây giờ là tìm cách đột nhập vào Long bang. Ngày hôm đấy tôi đã nhìn thấy một người đàn ông rất lạ mặt, nhưng khi tôi đến hắn đã đi mất, hắn có vẻ biết rất rõ vị trí nào là góc khuất của camera..”
“Không thể nào hắn có thể biết chính xác tránh được góc khuất, trừ phi…” Dư Sinh trầm ngâm đoán, sau đó nói tiếp
“Có hai khả năng. Một là hắn là người ở đây, đã quá quen thuộc từng ngóc ngách nơi đây…Hai là hắn đã được thông báo chính xác vị trí camera ẩn.”
“Liệu là Đường Nhược Vân, có khi nào cô ta đã thông báo vị trí camera ẩn cho người ở Long bang biết. Mấy hôm nay vì chuyện của Giang Thanh Hân mà chúng ta đã lơ là cô ta” Nhã Tịnh phỏng đoán
“Tôi đã điều tra rất kĩ, không phải cô ta…hôm lão đại về cũng là hôm anh ta đã bắt đưa cô ta đến Tân Kỳ. Căn bản cô ta không ở đây, với lại chuyện lắp camera ẩn chỉ có mỗi chúng ta biết, sao kẻ đó có thể né hay đến chính xác như thế được?” Trạch Phong lên tiếng
“Mọi chuyện ngày càng phức tạp, chúng ta không thể đoán bừa được…” Trác bằng nghiêm túc lên tiếng
“Tôi đến giờ vẫn không hiểu nổi lí do tại sao lão đại lại giết chết Giang Thanh Hân, nếu Giang lão gia mà biết chẳng phải là lão đại anh ta đã đắt tội với Giang lão gia hay sao, như thế chnẳng khác nào đối đầu với Giang Thanh bang sao? ” sau hôm chứng kiến Thanh Hân mất, cô cũng đã bình tĩnh lại suy xét kĩ vấn đề
“Thật ra là Giang Thanh Hân cô ấy chưa chết” Trác Bằng thở dài lên tiếng giải thích, anh thật sự không thể giấu mọi chuyện thêm được nữa
Nghe Trác Bằng nói như thế, đám Dư Sinh trố mắt nhìn nhau. Trạch Phong ngơ người lên tiếng
“Rõ là hôm đấy tôi thấy chị dâu tắt thở cơ mà. Hôm khâm liệm rõ ràng là chị ấy…sao…sao lại chưa chết được”
“Nhã Tịnh cô có còn nhớ, sau khi phẫu thuật lấy giác mạc cho Thanh Hân, anh ta đã kêu cô đem đến phòng nghiên cứu không”
Nhã Tịnh gật đầu đáp “đúng vậy”
“Thật ra là sau khi Nhã Tịnh rời khỏi phòng giam, lão đại cũng đã đuổi bọn bác sĩ kia đi khỏi. Chính tay anh ấy đã phẫu thuật mắt lần 2 cho Giang tiểu thư”
Hoàng Khâu chau mày khó hiểu “Phẫu thuật lần 2?”
“Đúng! Lão đại trong suốt 1 năm qua đã ở suốt trong phòng nghiên cứu làm giác mạc nhân tạo cho Thanh Hân đến nổi một ngày chỉ ngủ 3 tiếng đồng hồ, vừa nghiên cứu vừa điều hành công ty lại còn quản chuyện ở bang đến nổi dạ dày ngày càng nghiêm trong…thật ra lão đại yêu thương Giang tiểu thư nhiều hơn mọi người nghĩ đấy”
“Tại sao anh ta không thể hiện tình cảm trực tiếp với Giang Thanh Hân” Nhã Tịnh càng lúc càng khó hiểu
“Cô nghĩ với tình hình bây giờ, nếu để Long bang biết được Giang tiểu thư là bảo bối của lão đại, cô có nghĩ lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên thế nào hay không. Giang tiểu thư là trái tim của lão đại nhưng đồng thời cũng là điểm yếu của lão đại. Cách duy nhất để bảo vệ cô ấy là lão đại phải giả vờ lạnh nhạt với cô ấy, khiến người trong gia tộc nghĩ rằng lão đại thật sự không yêu thương gì cô ấy, chỉ có cách đó, Long bang mới không nhòm ngó đến cô ấy. Chuyện hôm đấy cô thấy Giang tiểu thư chết thật ra là do lão đại đã tiêm thuốc chết giả tạm thời cho cô ấy. Trong vòng 75 giờ đồng hồ, tim sẽ rơi vào trạng thái chết giả, các tế bào trên cơ thể vẫn hoạt động trao đổi chất bình thường, tim vẫn đập nhưng yếu nên máy không đo ra được, máu vẫn lưu thông bình thường trong cơ thể nhưng với tốc độ chậm, năng lượng được tạo ra tương đối ít nên khiến cô ấy không thể cử động trong thời gian chết giả đấy. Chỉ có như thế Long bang mới không thể đụng đến Giang Thanh Hân thêm nữa. Hôm nay mọi người tới tiễn cô ấy, xin lỗi làm mọi người thất vọng rồi, thật ra cô ấy đã được lão đại âm thầm đưa lên máy bay đến Giang Đông rồi…có lẽ bây giờ cô ấy cũng đã đến nơi”