Cô còn nhớ rất rõ biểu từng biểu cảm trên cơ mặt của hắn lúc hắn lấy lại chiếc nhẫn, đại não cô bây giờ vẫn còn văng vẳng câu nói của hắn
“càng không có tư cách là Hàn phu nhân, lại càng không phải là chủ nhân của chiếc nhẫn này”.
Hơ, ngày hôm trước hắn còn mắng cô, nói cô không có tư cách mang chiếc nhẫn này, bây giờ lại đưa nó cho cô.Hắn là đang ý gì?
“Chiếc nhẫn này là của Đường tiểu thư-Hàn thiếu phu nhân quá cô của anh, Giang Thanh Hân tôi không đủ tư cách mang chiếc nhẫn này. Tôi chỉ là nô lệ của anh mà thôi. Hôm nay là lễ tang của ông tôi, sẽ không có ai quan tâm tay tôi có đeo nhẫn hay không đeo nhẫn. Nên chiếc nhẫn này tôi xin phép trả lại anh.”
Cô định đưa tay trả lại hộp nhẫn cho hắn. Gương mặt hắn tối đen, mắt vẫn đang tập trung lái xe, mở miệng ngắn gọn nói một câu
“Cho cô 3 giây để đeo nó vào”
Hắn đang rất tức giận, bây giờ nếu cô phản kháng, làm trái ý hắn, không biết chốc nữa hắn lại nổi điên thì chỉ khiến bản thân cô càng mệt mỏi.
Không chừng hắn sẽ bỏ cô giữa đường cao tốc cũng nên. Không thể làm trái ý hắn, nhanh tay mở hộp đeo chiếc nhẫn vào.
Thấy cô ngoan ngoãn như thế, gương mặt tối sàm lức nãy của hắn cũng đã dẽ chịu hơn.
Sau đó bầu không khí trên xe lại rơi vào trạng thái im lặng ngột ngạt cho đến chỗ tang lễ.
Vừa bước chân xuống xe, một đám phóng viên không biết đã trực chờ cô từ lúc nào, vừa thấy cô liền chạy đến hỏi những câu
“Hàn thiếu phu nhân cô có biết nguyên nhân cái của vụ ám sát của Giang tổng,liệu Giang tổng đã đắt tội với ai?”
“Hàn phu nhân nghĩ ai sẽ là người kế thừa tập đoàn Giang Thành trị giá ngàn tỷ này”,…
Hôm nay là lễ tang, là lễ viếng thăm ông cô, vốn dĩ tâm tình cô không được tốt, lại bị bọn họ hỏi những câu vô nghĩa đấy, hai tay cô nắm chặt đến nỗi chảy máu, nhắm mắt làm ngơ đi qua đám phóng viên, vào thẳng bên trong.
Vừa bước vào cửa, đập vào mắt cô là di ảnh trên bàn. Trong ảnh, ông cô vẫn nở nụ cười hiền dịu như thế, hai mắt ông thấm đượm chút buồn của tuổi già.
Nhìn bức ảnh ông lúc này, nước mắt mà cô đang cố kiềm nén lại tuôn ra, cô nắm chặt chiếc túi xách trên tay như không tin đây là sự thật, nhích từng nước về phía trước.
Bước chân chậm chạp, từng nước, từng bước đi đến chỗ ông cô đang nằm, ông cô vẫn nằm đấy, hai mắt nhắm như đang ngủ
“Ông, Tiểu Hân của ông đã về rồi đây này. Ông dậy nói chuyện với cháu một chút đi. Chẳng phải lúc trước ông bảo với cháu là khi nào về thì ông sẽ cho cháu xem các mẫu thiết kế lúc còn trẻ của ông hay sao. Ông còn bảo là khi nào cháu và Trạch Âu về chơi, chính tay ông sẽ làm nhiều món ngon để đãi hay sao. Những lời ông nói sao bây giờ ông lại thất hứa. Ông là người xấu, ông lại gạt Tiểu Hân”
Nghe những lời trách của cô, ai nấy đều không kiềm được lòng mà bật khóc.
“Đừng khóc như thế. Nếu có linh thiên, ông ở trên đấy cũng không mong cháu đau khổ như thế. Ngay lúc này cháu cần phải bình tĩnh xử lí mọi việc thay cho Giang Long-anh cháu đang bận công tác bên ngoài nên không thể về viếng ông được, không thể tận mắt nhìn ông lần cuối. giờ chỉ còn mình cháu, cháu lúc này cần phải bình tĩnh.Cháu của cô ngoan, nín đi”
Cô của cô nói phải, bây giờ trong nhà chỉ còn mình cô là có đủ tư cách nhất để lo hậu sự cho ông với tư cách là cháu ruột.
“Khóc lóc mèo vờn chuột. Ông cô mất thì chẳng phải cô được kế thừa gia sản kết xù của Giang gia hay sao”
Giọng nói ỏng ẹo, khó nghe đó là của Giang Ly Ly- cô em họ, con gái nuôi của bác cô, Giang gia nhà cô chỉ có mình cô Giang ThanhHân là cháu gái ruột duy nhất có cùng huyết thống. Có lẽ là vì lí do đó mà từ trước đến giờ cô ta luôn đố kỵ với cô
“Không phải ai cũng có lòng tham không đáy như cô. Câu nói đó là cô nên tự dành cho chính bản thân mình thì sẽ hợp lí hơn.”
“mày..mày đang nói ai lòng tham không đáy hả đồ con mù kia, đồ con mù, đồ sao chổi khắc tinh Giang gia. Nếu không phải tại mày thì ba mẹ mày cũng đâu đến nổi tai nạn mà chết. Mày khắc chết cha mẹ mày, biết đâu mày cũng đã khắc mệnh ông nội”
Giang Thanh Hân, mặt cô lúc này rất đỏ. Phải, cô đang rất là tức giận. Cô tức giận không phải vì cô ta sĩ nhục cô, chửi cô là đồ khắc tinh mà cô đang tức giận bản thân mình trong quá khứ, tại sao lúc nhỏ cô lại ấu trĩ như thế, nếu hôm đó cô ngoan ngõan thì ba mẹ cô lúc đó đã không xảy ra chuyện, ông cô cũng không bị Hàn Trạch Âu hại chết.
Răng cô cắn chặt lấy đôi môi, đau đến nổi rỉ máu, nhưng hôm nay cũng may là cô dung màu son đậm nên không ai nhận ra, nước mắt cô lăng dài hai bên má. Thấy cô không nói, Giang Ly Ly cô ta thừa dịp lấn tới
“Nói không chừng, sau này cô lại khắc chết Đại thiếu gia Hàn Trạch Âu. Con quạ đen như cô tại sao lại được mọi người coi trọng? Tại sao ông lúc nào cũng luôn đối xử bất công với tôi, tại sao cô lại được gả cho đại tổng tài quyền lực, còn tôi lại bị gả cho tên tàn phế….”
“Giang Ly Ly, cái tên rất đẹp nhưng nết của cô lại không đẹp như tên”
Một giọng nói trầm ấm nam tính nhưng cũng mang đầy quyền lực chậm rãi phát ra từ người đàn ông đang dựa lung vào cửa quan sát từ nãy đến giờ.Sau đó, người đàn ông đó nhanh chóng bước lại gần Thanh Hân cô, nở một nụ cười dịu dàng, đầy ấm áp và cưng chiều.