Kể từ sau khi lớn tiếng đuổi Ôn Thuật Tần rời khỏi Phương gia, Phương Thế Hào cảm thấy khó chịu ở trong lòng. Quả thực, anh vì một người con gái không yêu mình mà đánh mất đi tình cảm anh em vốn có bấy lâu sao? Hơn nữa, Thái Oanh vốn dĩ không hề yêu anh. Cho dù anh có ở bên cạnh cô ấy cũng vẫn không thể thay thế vị trí của Ôn Thuật Tần trong lòng cô ấy được. Chính vì thế, Phương Thế Hào quyết định vứt bỏ cuộc tình đơn phương này mà đi đến nhà riêng của Ôn Thuật Tần, thăm anh dạo này sống ra sao.
Ngay khi nhìn thấy chiếc xe dừng trước cổng, má Phùng cũng đã nhận ra người đến là ai, liền tiến ra mở cửa. Phương Thế Hào cúi đầu chào hỏi, anh nhìn ngó xung quanh không thấy Ôn Thuật Tần ở bên trong, liền hỏi người bên cạnh:
- "Má Phùng, anh Thuật Tần đi làm rồi sao?"
Nghe cậu hỏi, má Phùng chỉ biết lắc đầu, thở dài nói:
- "Không. Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện cho nên Thuật Tần đã trở bệnh. Thằng bé hiện tại đang nằm nghỉ ngơi ở trong phòng."
Phương Thế Hào vẻ mặt buồn bã, có chút ăn năn liền lên tiếng:
- "Là...là chuyện con đuổi anh ấy rời khỏi Phương gia sao?"
Má Phùng không nói gì thêm mà chỉ tay về phía cánh cửa phòng đang đóng kín. Phương Thế Hào chậm rãi bước từng bước lên trên lầu. Ngay khi anh vừa đến cửa thì cũng là lúc Lãnh Thiên Kỳ từ bên trong bước ra. Vừa nhìn thấy người trước mắt, Lãnh Thiên Kỳ không kiềm chế được cơn giận liền lập tức đấm mạnh vào mặt Phương Thế Hào, mắng:
- "Thằng khốn. Cũng tại vì mày là một trong những nguyên nhân khiến Thuật Tần lâm bệnh."
Phương Thế Hào lấy tay lau đi vết máu bám trên miệng, mắt nhìn thẳng người đối diện, nghiêm giọng đáp:
- "Tôi biết chuyện này là lỗi của tôi. Nhưng anh Thuật Tần từ trước vốn là người vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn không vì việc này mà suy sụp đến thế."
- "Phương Thế Hào, cậu biết không, Thuật Tần từ lâu sớm nhận ra cậu có tình cảm với Thái Oanh cho nên anh ấy luôn giữ khoảng cách. Cuối cùng thì sao? Cậu lại vì một người phụ nữ mà lớn tiếng với người anh luôn yêu thương, bảo vệ cho cậu."
Bản thân anh biết Ôn Thuật Tần quan tâm mình như thế nào. Anh vốn dĩ là con một trong gia đình, không có lấy anh chị em để cùng chơi đùa, cho đến khi Ôn Thuật Tần xuất hiện. Người anh trai chịu nhiều thương tổn cho nên luôn là chỗ dựa vững chắc cho đứa em trai mặc dù không cùng chung huyết thống. Từ nhỏ đến lớn, Ôn Thuật Tần luôn chăm chỉ học tập để không phụ lòng người đã nuôi dưỡng anh. Những lúc Phương Thế Hào bị bạn bè ức hiếp, anh luôn xuất hiện kịp thời mà giải vây.
Còn nhớ khi trước, Phương Thế Hào vốn là một cậu thiếu niên ham chơi, háo thắng. Trong lần đến hộp đêm của anh trai uống rượu, anh vô tình gây hấn với đám giang hồ khét tiếng. Trong lúc ẩu đả, Ôn Thuật Tần đã kịp thời đỡ lấy một dao, giúp anh thoát chết trong gang tấc. Mũi dao đâm phải ngực Ôn Thuật Tần, suýt chút nữa đâm trúng vào tim. Đến bây giờ, vết sẹo ấy vẫn còn trên cơ thể vốn chịu nhiều đau đớn của Ôn Thuật Tần.
Hai bàn tay của Phương Thế Hào siết chặt. Càng nghĩ, anh lại càng thương người anh trai này của mình liền sau đó ngẩng mặt nhìn Lãnh Thiên Kỳ, trầm giọng đáp:
- "Đúng, là tôi đã sai cho nên tôi quyết định sẽ bù đắp lại cho anh ấy. Anh Thuật Tần đã chịu quá nhiều thương tổn rồi, tôi không muốn anh ấy chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa."
Vừa nói anh vừa đưa mắt hướng về người đang nằm ngủ mơ màng ở bên trong phòng. Nét mặt của anh vẫn hiện lên sự đơn độc và lạnh lẽo.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...
Ngay khi nhìn thấy chiếc xe dừng trước cổng, má Phùng cũng đã nhận ra người đến là ai, liền tiến ra mở cửa. Phương Thế Hào cúi đầu chào hỏi, anh nhìn ngó xung quanh không thấy Ôn Thuật Tần ở bên trong, liền hỏi người bên cạnh:
- "Má Phùng, anh Thuật Tần đi làm rồi sao?"
Nghe cậu hỏi, má Phùng chỉ biết lắc đầu, thở dài nói:
- "Không. Dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện cho nên Thuật Tần đã trở bệnh. Thằng bé hiện tại đang nằm nghỉ ngơi ở trong phòng."
Phương Thế Hào vẻ mặt buồn bã, có chút ăn năn liền lên tiếng:
- "Là...là chuyện con đuổi anh ấy rời khỏi Phương gia sao?"
Má Phùng không nói gì thêm mà chỉ tay về phía cánh cửa phòng đang đóng kín. Phương Thế Hào chậm rãi bước từng bước lên trên lầu. Ngay khi anh vừa đến cửa thì cũng là lúc Lãnh Thiên Kỳ từ bên trong bước ra. Vừa nhìn thấy người trước mắt, Lãnh Thiên Kỳ không kiềm chế được cơn giận liền lập tức đấm mạnh vào mặt Phương Thế Hào, mắng:
- "Thằng khốn. Cũng tại vì mày là một trong những nguyên nhân khiến Thuật Tần lâm bệnh."
Phương Thế Hào lấy tay lau đi vết máu bám trên miệng, mắt nhìn thẳng người đối diện, nghiêm giọng đáp:
- "Tôi biết chuyện này là lỗi của tôi. Nhưng anh Thuật Tần từ trước vốn là người vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn không vì việc này mà suy sụp đến thế."
- "Phương Thế Hào, cậu biết không, Thuật Tần từ lâu sớm nhận ra cậu có tình cảm với Thái Oanh cho nên anh ấy luôn giữ khoảng cách. Cuối cùng thì sao? Cậu lại vì một người phụ nữ mà lớn tiếng với người anh luôn yêu thương, bảo vệ cho cậu."
Bản thân anh biết Ôn Thuật Tần quan tâm mình như thế nào. Anh vốn dĩ là con một trong gia đình, không có lấy anh chị em để cùng chơi đùa, cho đến khi Ôn Thuật Tần xuất hiện. Người anh trai chịu nhiều thương tổn cho nên luôn là chỗ dựa vững chắc cho đứa em trai mặc dù không cùng chung huyết thống. Từ nhỏ đến lớn, Ôn Thuật Tần luôn chăm chỉ học tập để không phụ lòng người đã nuôi dưỡng anh. Những lúc Phương Thế Hào bị bạn bè ức hiếp, anh luôn xuất hiện kịp thời mà giải vây.
Còn nhớ khi trước, Phương Thế Hào vốn là một cậu thiếu niên ham chơi, háo thắng. Trong lần đến hộp đêm của anh trai uống rượu, anh vô tình gây hấn với đám giang hồ khét tiếng. Trong lúc ẩu đả, Ôn Thuật Tần đã kịp thời đỡ lấy một dao, giúp anh thoát chết trong gang tấc. Mũi dao đâm phải ngực Ôn Thuật Tần, suýt chút nữa đâm trúng vào tim. Đến bây giờ, vết sẹo ấy vẫn còn trên cơ thể vốn chịu nhiều đau đớn của Ôn Thuật Tần.
Hai bàn tay của Phương Thế Hào siết chặt. Càng nghĩ, anh lại càng thương người anh trai này của mình liền sau đó ngẩng mặt nhìn Lãnh Thiên Kỳ, trầm giọng đáp:
- "Đúng, là tôi đã sai cho nên tôi quyết định sẽ bù đắp lại cho anh ấy. Anh Thuật Tần đã chịu quá nhiều thương tổn rồi, tôi không muốn anh ấy chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa."
Vừa nói anh vừa đưa mắt hướng về người đang nằm ngủ mơ màng ở bên trong phòng. Nét mặt của anh vẫn hiện lên sự đơn độc và lạnh lẽo.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...