Một người đàn ông đang vui vẻ lái chiếc mui trần màu trắng sang trọng. Bên cạnh anh là một cô gái diện một chiếc váy vô cùng quyến rũ. Cô ta hạnh phúc mà ôm lấy anh, tựa đầu vào vai anh, ngọt ngào nói:
- "Minh Niệm, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được anh đưa đi chơi đến tận thành phố khác."
Minh Niệm nhếch môi, một tay khoác lên vai cô, tay còn lại điều khiển vô lăng, phong lưu đáp:
- "Một khi đã đi chơi thì phải đi thật xa rồi. Khám phá những điều mới mẻ chứ. Anh nói đúng không em yêu?"
Dứt lời, anh hôn lên má của cô gái sau đó cả hai cùng hò hét nhìn về điểm đến phía trước.
Két....
Tiếng thắng xe bất ngờ khiến cô gái ngả người lên phía trước, vẻ mặt lập tức không vui mà nhìn sang người bên cạnh trách móc:
- "Hứa Minh Niệm, anh muốn giết chết em sao? Khi không lại dừng xe đột ngột thế?"
Hai mắt anh vô cùng sửng sốt mà đưa tay chỉ về phía bên kia đường, miệng mấp máy nói:
- "Tiểu Thúy, em...em nhìn kìa. Người bên kia đường có phải là chị Cần Cần không?"
Nghe anh nói, Tiểu Thúy lập thức tháo chiếc kính râm xuống mà hướng mắt cố nhìn về phía tay anh chỉ. Cô trợn tròn mắt ngay khi nhìn thấy người ở phía xa:
- "Đúng rồi. Chị Cần Cần vẫn còn sống."
Cả hai vui mừng liền lập tức đập tay nhau hò hét. Không ngờ chuyến du lịch của họ lại nhận được tin tốt đến như vậy.
- "Khoan đã. Chúng ta phải âm thầm xem người đó có phải là chị Cần Cần không đã rồi sau đó sẽ báo tin vui này cho anh Hạn Quân."
- "Đồng ý."
Cả hai hiểu ý đối phương liền sau đó lái xe âm thầm theo sau. Thoáng chốc, chiếc xe của hai người đã chắn phía trước. Hứa Minh Niệm nhanh nhẹn bước xuống, thân thiện chào hỏi:
- "Chị Cần Cần, cuối cùng bọn em cũng tìm thấy chị. Tại sao chị không trở về nhà mà còn ở đây?"
Bị người lạ bắt chuyện khiến Khả Song vô cùng hoảng sợ mà lùi lại về phía sau. Cô ngơ ngác không hiểu người đàn ông này muốn nói gì. Còn nữa, người con gái tên Cần Cần là ai chứ? Liền lập tức, cô tỏ ra đề phòng mà dõng dạc đáp lại:
- "Xin lỗi. Có lẽ hai người nhận nhầm người rồi. Tôi không phải là Cần Cần gì đó."
Dứt lời, cô nhanh chân rời đi khiến cả Tiểu Thúy và Hứa Minh Niệm sững sờ. Anh nhanh chóng lên xe cố đuổi theo nhưng lại bị mất dấu.
- "Anh chắc chắn cô ấy là chị Cần Cần. Có lẽ chị ấy bị mất trí nên tạm thời không nhớ ra chúng ta mà thôi."
Hứa Minh Niệm sau đó vội lấy điện thoại ra mà báo với người ở bên kia.
- "Cái gì? Em...em nhìn thấy Cần Cần trong lúc đi du lịch sao?"
Hạn Quân đang thẩn thờ nằm trên giường buồn bã liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Ngay khi nghe tin nhìn thấy cô, sắc mặt anh lập tức tươi hẳn lên mà nói rằng:
- "Được rồi. Anh sẽ lập tức đến chỗ đó."
Thế nhưng, giọng nói bên kia liền ngăn anh lại:
- "Không được. Anh vẫn chưa khỏi bệnh. Nếu như anh đến đây có lẽ sẽ ngất trước khi gặp chị ấy mất. Tạm thời cứ giao mọi việc cho bọn em. Em và Tiểu Thúy sẽ sớm theo dõi để xem hiện tại chị ấy đang ở đâu và có phải là chị Cần Cần không."
Hạn Quân gật gật đầu. Chỉ cần có một tia hi vọng, cho dù mỏng manh nhưng anh sẽ không từ bỏ. Liền sau đó, anh nhìn sang khay thức ăn đang đặt trên bàn sớm đã nguội lạnh mà hạnh phúc ăn không ngừng.
- "Cần Cần, anh sẽ sớm bình phục để gặp lại em. Chúng ta rồi cũng sẽ hoàn thành lời ước hẹn đang còn dang dở."
Anh mĩm cười nhìn vào tấm ảnh của cô đang đặt trên bàn, trong lòng không khỏi háo hức chờ đợi ngày gặp lại cô.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...
- "Minh Niệm, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được anh đưa đi chơi đến tận thành phố khác."
Minh Niệm nhếch môi, một tay khoác lên vai cô, tay còn lại điều khiển vô lăng, phong lưu đáp:
- "Một khi đã đi chơi thì phải đi thật xa rồi. Khám phá những điều mới mẻ chứ. Anh nói đúng không em yêu?"
Dứt lời, anh hôn lên má của cô gái sau đó cả hai cùng hò hét nhìn về điểm đến phía trước.
Két....
Tiếng thắng xe bất ngờ khiến cô gái ngả người lên phía trước, vẻ mặt lập tức không vui mà nhìn sang người bên cạnh trách móc:
- "Hứa Minh Niệm, anh muốn giết chết em sao? Khi không lại dừng xe đột ngột thế?"
Hai mắt anh vô cùng sửng sốt mà đưa tay chỉ về phía bên kia đường, miệng mấp máy nói:
- "Tiểu Thúy, em...em nhìn kìa. Người bên kia đường có phải là chị Cần Cần không?"
Nghe anh nói, Tiểu Thúy lập thức tháo chiếc kính râm xuống mà hướng mắt cố nhìn về phía tay anh chỉ. Cô trợn tròn mắt ngay khi nhìn thấy người ở phía xa:
- "Đúng rồi. Chị Cần Cần vẫn còn sống."
Cả hai vui mừng liền lập tức đập tay nhau hò hét. Không ngờ chuyến du lịch của họ lại nhận được tin tốt đến như vậy.
- "Khoan đã. Chúng ta phải âm thầm xem người đó có phải là chị Cần Cần không đã rồi sau đó sẽ báo tin vui này cho anh Hạn Quân."
- "Đồng ý."
Cả hai hiểu ý đối phương liền sau đó lái xe âm thầm theo sau. Thoáng chốc, chiếc xe của hai người đã chắn phía trước. Hứa Minh Niệm nhanh nhẹn bước xuống, thân thiện chào hỏi:
- "Chị Cần Cần, cuối cùng bọn em cũng tìm thấy chị. Tại sao chị không trở về nhà mà còn ở đây?"
Bị người lạ bắt chuyện khiến Khả Song vô cùng hoảng sợ mà lùi lại về phía sau. Cô ngơ ngác không hiểu người đàn ông này muốn nói gì. Còn nữa, người con gái tên Cần Cần là ai chứ? Liền lập tức, cô tỏ ra đề phòng mà dõng dạc đáp lại:
- "Xin lỗi. Có lẽ hai người nhận nhầm người rồi. Tôi không phải là Cần Cần gì đó."
Dứt lời, cô nhanh chân rời đi khiến cả Tiểu Thúy và Hứa Minh Niệm sững sờ. Anh nhanh chóng lên xe cố đuổi theo nhưng lại bị mất dấu.
- "Anh chắc chắn cô ấy là chị Cần Cần. Có lẽ chị ấy bị mất trí nên tạm thời không nhớ ra chúng ta mà thôi."
Hứa Minh Niệm sau đó vội lấy điện thoại ra mà báo với người ở bên kia.
- "Cái gì? Em...em nhìn thấy Cần Cần trong lúc đi du lịch sao?"
Hạn Quân đang thẩn thờ nằm trên giường buồn bã liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Ngay khi nghe tin nhìn thấy cô, sắc mặt anh lập tức tươi hẳn lên mà nói rằng:
- "Được rồi. Anh sẽ lập tức đến chỗ đó."
Thế nhưng, giọng nói bên kia liền ngăn anh lại:
- "Không được. Anh vẫn chưa khỏi bệnh. Nếu như anh đến đây có lẽ sẽ ngất trước khi gặp chị ấy mất. Tạm thời cứ giao mọi việc cho bọn em. Em và Tiểu Thúy sẽ sớm theo dõi để xem hiện tại chị ấy đang ở đâu và có phải là chị Cần Cần không."
Hạn Quân gật gật đầu. Chỉ cần có một tia hi vọng, cho dù mỏng manh nhưng anh sẽ không từ bỏ. Liền sau đó, anh nhìn sang khay thức ăn đang đặt trên bàn sớm đã nguội lạnh mà hạnh phúc ăn không ngừng.
- "Cần Cần, anh sẽ sớm bình phục để gặp lại em. Chúng ta rồi cũng sẽ hoàn thành lời ước hẹn đang còn dang dở."
Anh mĩm cười nhìn vào tấm ảnh của cô đang đặt trên bàn, trong lòng không khỏi háo hức chờ đợi ngày gặp lại cô.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!...