• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Cảnh đang ngồi trong phòng họp, anh tập trung nghe nhân viên của mình thuyết trình về các dự án mới.

Trợ lý Phùng ngồi cạnh anh, hắn nhận được tin nhắn của cô thì giật mình, hắn nhanh chóng báo lại cho anh biết.

" Chủ tịch, Mẫn Nhi đang ở bệnh viện XX, em ấy đang chờ ngài ở đó "

" Cái gì? Theo tôi, tan họp "

Anh nghe vậy thì lập tức đứng lên nhanh chân đi khỏi phòng họp, lấy điện thoại từ trong túi khoác ra xem, đúng là cô có gọi cho anh nhưng anh không để ý tới nên bỏ lở cuộc gọi của cô.

Trợ lý Phùng vội vàng lái xe đưa anh tới bệnh viện, trong lòng Hoắc Cảnh nóng như lửa đốt và anh càng hối hận hơn vì không nghe cuộc điện thoại đó của cô.

Anh không cần biết cô đến đó có mục đích gì chỉ cần  nói Mẫn Nhi đang ở bệnh viện thôi cũng khiến anh đứng ngồi không yên.

Tầm vài phút là tới ngay bởi vì bệnh viện đó gần công ty của anh nên không tốn nhiều thời gian cho lắm.

Theo sự chỉ dẫn của y tá anh đã nhanh chóng tới chỗ của cô, Mẫn Nhi thấy anh đi tới cô liền ôm anh khóc to.

Cô cố gắng kiềm chế bao nhiêu uất ức từ nãy đến giờ chỉ chờ anh đến và bây giờ anh tới rồi thì cô cũng không cần phải giả vờ mạnh mẽ nữa.

" Thiếu gia..... hức.... hức.... cuối cùng anh cũng tới rồi " cô vừa khóc vừa nói.

Nước mắt rơi lả chả trên khuôn mặt xinh xắn của cô.

" Anh xin lỗi vì đã đến muộn, ngoan, đừng khóc nữa " anh cũng ôm lấy cô vỗ về.


Nhìn nước mắt cô rơi lòng anh đau như cắt, một khi cô đã khóc thì anh cũng hiểu được cô phải chịu đựng nhiều như thế nào?

Cô không ngừng khóc mà còn khóc to hơn nữa, thật sự đây là lần đầu tiên cô bị người khác đánh và còn giẫm lên tay cô nữa, Mẫn Nhi phải kiềm chế lắm mới không khóc mặc dù rất đau.

" Bà xã ngoan, đừng khóc, nói anh nghe là ai đánh em, anh sẽ đòi lại công bằng cho em "

Khi vào đây thì anh đã thấy nữa bên gò má phải của cô đỏ ửng và anh đủ lớn để nhận ra cô tự té hay là do ai đó tác động lên.

" Nhan Phúc Vinh, em chỉ biết tên hắn ta thôi, tay em nữa là hắn ta giẫm lên " cô uỷ khuất nói.

Cô còn đưa tay lên cho anh xem, hiện tại tay cô không thể nào cong lại được, rất đau.

Với lại cô không tiếp xúc với mọi người nhiều nên không biết hắn ta là ai, cô nói tên chắc chắn anh sẽ biết thôi.

Nhan Phúc Vinh?

Hoắc Cảnh nghiến răng ken két, hắn ta đánh còn dám giẫm lên tay vợ anh, xem ra cái tên Nhan Phúc Vinh đó chán sống rồi.

Với cô, anh chưa từng đánh hay làm những chuyện gì quá đáng, nói đúng hơn là anh rất cưng chiều cô vậy mà hắn ta lại to gan dám ra tay với cô.

Được thôi, hắn ta đã làm gì với cô thì Hoắc Cảnh anh sẽ trả lại gấp đôi.

" Hắn ta trêu chọc em, hỏi em có muốn làm tình nhân của hắn ta không? Còn buông lời mắng em, là hắn ta quá đáng với em trước nên em mới đá hắn một cái thôi "

Nói, cô nói hết, cô phải nói tất cả cho anh nghe để anh còn biết đường mà đòi lại công bằng cho cô.

" Yên tâm, anh không để em bị ức hiếp vậy đâu " anh dịu giọng nói.

Làm sao anh có thể để yên cho Nhan Phúc Vinh được, một khi hắn ta đã đụng đến cô thì hắn ta cũng phải chấp nhận cái giá của nó.

Vợ của Hoắc Cảnh không dể bị ức hiếp như vậy.

Mẫn Nhi ôm anh gật nhẹ đầu, cô không quan tâm anh xử lý hắn ta thế nào chỉ cần anh ra mặt cho cô là được.

Thẩm Đình Nam đứng bên ngoài chứng kiến tất cả và hắn cũng lặng lẽ quay về, dù sao anh cũng là chồng sắp cưới của cô, hắn có làm đủ mọi cách cũng không so được với anh.

Cô ôm anh khóc to còn khi nãy trước mặt hắn cô lại tỏ vẻ như không có chuyện gì, rõ ràng hắn biết là cô rất rất đau thế nhưng cô lại giả vờ và hầu như chẳng có một câu than vãn nào với hắn.

Cũng bởi vì hắn không phải là Hoắc Cảnh.

Trợ ký Phùng lấy thuốc cho cô xong thì cả ba người cùng nhau ra xe về lại biệt thự, trong xe anh cho cô ngồi lên đùi mình, áo thì khoác lên người cô.

Vừa ôm vừa quan sát cô, chỉ cần nhìn những vết thương mà Nhan Phúc Vinh để lại trên người cô cũng khiến anh nổi điên lên rồi.

Anh sẽ bắt hắn phải chịu cơn đâu gấp trăm lần cô.

Đến biệt thự, anh bế cô vào nhà, vừa hay bà Hoắc đang ngồi phòng khách chờ cô, Mẫn Nhi thấy bà thì lo sợ, cô sợ rằng bà lại tức giận vì cô bị như vậy mà không nói tiếng nào với bà.

Cũng bởi vì cô không muốn bà lo nên mới không gọi điện nói.

" Mẫn Nhi, con bị làm sao vậy? " anh vừa đặt cô ngồi xuống thì bà vội vàng hỏi han.

" Con không sao ạ, mẹ đừng lo lắng " cô cười đáp.

" Bị như vậy mà bảo không sao à, mau nói mẹ nghe, có chuyện gì xảy ra "

Bà Hoắc trong lòng sốt ruột, dù cô bị một vết thương nhỏ cũng khiến bà lo lắng rồi đừng nói là vết thương to như này.

" Mẫn Nhi bị tai nạn, mẹ đừng lo " anh thấy cô cứ do dự mãi không nói thì đành lên tiếng thay cô.

" Con chỉ bị ngoài da thôi, vài ngày sẽ hết " cô nhìn bà cười đáp.

" Đi, mẹ đưa con lên phòng nghỉ ngơi " bà Hoắc nắm tay cô đi lên phòng.

Nhìn vẻ mặt cô có chút mệt mỏi nên bà đã ngõ lời đưa cô lên phòng, hôm nay bà qua đây là muốn dẫn cô đi chơi cùng mình nhưng ai ngờ cô lại gặp chuyện chẳng may.

" Bằng mọi giá cậu phải lấy được đoạn video đó về trong thời gian sớm nhất cho tôi " anh lạnh giọng nói.

" Vâng chủ tịch " trợ lý Phùng đáp.

" Còn nữa cho người bắt Nhan Phúc Vinh về ngục giam của Tô Niên, chờ tôi đến đó xử lý "

Trước tiên cho người bắt hắn ta cái đã, anh muốn xem rõ đoạn video kia rồi mới xử lý hắn ta sau.

" Rõ chủ tịch "

Trợ lý Phùng nhận lệnh xong thì rời đi, ngoài việc ở công ty ra thì hắn còn xử lý thêm một số chuyện riêng của anh và đương nhiên hắn làm rất tốt thế nên anh mới tin tưởng giao việc cho hắn.

Ngồi chơi với cô một chút thì bà Hoắc đi xuống tìm anh để hỏi cho ra lẽ, khi nãy bà có hỏi nhưng cô vẫn nhất quyết không nói.

" Đã biết người gây tai nạn cho Mẫn Nhi chưa? " bà chậm rãi lên tiếng.

" Là Nhan Phúc Vinh, con trai của Nhan Nghiêm " anh đáp.

Nhan Phúc Vinh? Nhan Nghiêm?

Chẳng phải chồng bà có cổ phần ở Nhan thị sao? Và ông Hoắc cũng là cổ đông lớn nhất ở đó, chỉ là một Nhan gia nhỏ bé mà dám động đến con dâu của Châu Xuyên bà đây, lá gan cũng lớn thật đấy.

" Mẹ về nhà đây, chăm sóc Mẫn Nhi cho tốt vào " bà nói xong thì cấm túi xách đi.

Khi mẹ mình rời đi thì Hoắc Cảnh nhếch môi cười, bà có chắc là về nhà không? Hay là lại chạy đến Nhan gia để dằn mặt bọn họ thay cô.

Anh đã quá hiểu bà Hoắc rồi.

Nói thật thì tính khí bà Hoắc rất nóng nảy, nhất là chuyện liên quan tới Lưu Mẫn Nhi, bà Hoắc không ngần ngại mà ra mặt xử lý mạnh tay đám người giở trò với cô.

Vừa lên xe thì bà Hoắc đã ra lệnh cho tài xế chạy đến Nhan gia, đúng như anh dự đoán, một khi bà đã biết người làm hại cô thì bà đây cũng sẽ chơi tới cùng với bọn họ.

" Ông mau chóng rút hết cổ phần khỏi Nhan thị đi " bà gọi điện cho chồng mình.

" Chuyện gì vậy? "

" Con trai ông ta gây tai nạn cho Mẫn Nhi, tôi cho ông 5p để làm, về nhà chúng ta nói chuyện sau "

Ông Hoắc nghe đến đây cũng rất nhanh đã đồng ý với vợ mình, nếu ông không làm theo thì chắc chắn bà sẽ giận, phần còn lại là vì Mẫn Nhi.

Ai ai cũng biết bà Hoắc rất cưng chiều cô, dung túng cho cô và Mẫn Nhi đã lớn lên dưới sự yêu thương của ông bà Hoắc, hai vợ chồng bà ngay cả Hoắc Cảnh cũng vậy, ba người đã từng hứa trước mộ của ba mẹ cô là sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Từ trước tới nay bà Hoắc vẫn luôn giữ đúng lời hứa của mình.

Khoảng chừng nửa tiếng sau là tới Nhan gia, bà Hoắc bước từng bước vào trong, ông bà Nhan thấy bà đến thì vội vàng ra đón.

" Thật may là Hoắc phu nhân đã đến đây, tôi còn định qua Hoắc gia một chuyến để tìm ông Hoắc có chút chuyện " ông Nhan nói.

Trước lúc bà Hoắc đến thì ông Nhan đã nhận được cuộc gọi bên công ty báo rằng tập đoàn của ông Hoắc đã rút hết cổ phần khiến công ty tổn thất rất nhiều và có thể dẫn đến phá sản.

" Chuyện rút vốn đầu tư sao? " bà Hoắc ngồi chéo chân, khoanh tay trước ngực thản nhiên đáp.

" Phải, phải, là chuyện đó, Hoắc phu nhân à bà có thể nói với ông ấy giúp tôi một tiếng không? "

Ông Nhan vẫn chưa biết chuyện gì cả và trước giờ mối quan hệ giữa ông ta với ông Hoắc khá tốt, sao đột nhiên ông Hoắc lại làm như vậy.

" Ông muốn tôi giúp thế nào? Trong khi tôi chính là người ra lệnh cho chồng tôi làm điều đó "

" Sao? Hoắc phu nhân, bà nói vậy là sao? " bà Nhan mở to mắt như không tin đó là sự thật.

" Là con trai của các người đụng chạm đến con dâu của tôi, còn ra tay đánh con bé, vậy các người nghĩ thân làm mẹ chồng như tôi đây nên xử lý thế nào thay con dâu mình "

Bà Hoắc biết anh thế nào cũng không để yên cho Nhan Phúc Vinh, còn bà ở đây xử cả Nhan gia chỉ có như vậy mới khiến bà hả dạ được.

Lần này bà ra tay trước anh vậy.

" Hai người cũng biết rõ tôi rất yêu thương con dâu của mình, nó không chỉ là con dâu mà còn là con nuôi của Hoắc gia, con trai ông đụng đến con bé cũng có nghĩa là đang muốn gây chuyện với Hoắc gia vậy nên tôi càng không thể làm ngơ được " bà Hoắc tiếp lời.

" Hoắc phu nhân xin bà tha lỗi cho thằng con trai chưa hiểu chuyện của chúng tôi, tôi sẽ bắt nó đến Hoắc gia để xin lỗi con dâu bà, mong bà nể tình đối tác hai bên mà bỏ qua cho chúng tôi lần này " ông Nhan nghe vậy liền xuống giọng năn nỉ trước.

Đối với Hoắc gia thì Nhan gia phải nể 7 phần, bởi vì chỗ đứng của Hoắc gia ở thành phố này rất lớn và thế lực vô cùng mạnh, làm sao ông ta có thể đối đầu được.

" Tôi thì có thể bỏ qua được nhưng Hoắc Cảnh con trai tôi thì không, một là con trai ông phải chết, hai là mất đi công ty mà cả đời ông đặt tâm huyết vào nó. Nhan Nghiêm! Ông chỉ có thể chọn một hoặc hai thôi "

" Nếu ông chọn giữ lại con trai mình thì đồng nghĩa cơ ngơi này cũng sụp đổ, ông quyết định xong thì hãy gọi cho tôi "

Bà Hoắc để lại một vài câu xong thì rời đi, trên môi bà nở nụ cười lạnh, ý của bà chắc bọn họ cũng hiểu, là bà muốn con trai ông ta phải chết, phải trả giá cho việc làm của mình.

Khắp cả thành phố mọi người đều biết đến danh tiếng của hắn ta, là một thiếu gia ăn chơi, chả làm được gì ra hồn cả, suốt ngày chỉ biết ngửa tay xin tiền ba mẹ, kiểu người như vậy thì sống trên đời này làm gì nữa.

Ông Nhan đắng đo suy nghĩ, cả hai đều quan trọng với ông, một bên là con trai, bên kia là công ty mà ông đã dốc hết sức của mình vào đó, bây giờ bà Hoắc bắt ông ta chọn một thì phải làm sao đây.

Nhưng cái đáng trách ở đây là Nhan Phúc Vinh, nếu hắn ta không ra ngoài gây chuyện thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả, là ông ta đã quá cưng chiều hắn ta rồi.


" Ông định bỏ con mình à, tôi không đồng ý điều đó, tôi thà chết cũng không bỏ Phúc Vinh " bà Nhan vừa khóc vừa nói.


" Vậy thì bà đi theo nó luôn đi, thử nhìn mà xem nó đã 25 tuổi rồi vậy mà suốt ngày ăn chơi, trai, gái đủ kiểu, còn ra thể thống gì nữa, chẳng lẻ cả đời tôi phải nuôi nó hay sao? Bây giờ thì hay rồi động đến Hoắc gia thì chỉ có con đường chết mà thôi, đó là tự nó chuốc lấy "


Một khi đã rơi vào tay anh thì hắn ta cũng không còn đường để sống, hiện tại ông ta đã không liên lạc được với Nhan Phúc Vinh rồi, Nhan Nghiêm trong đầu cũng hiểu rõ vấn đề hơn ai hết.


Người làm ba như ông ta cũng rất khó để đưa ra quyết định này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK