• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Canh trước giờ khi anh về, Mẫn Nhi mở tủ quần áo lấy ra chiếc váy ngủ một dây mà bà Hoắc đã mua cho mình, cô đứng ngấm nghía một lúc thì vẫn quyết định mặc nó.

Cô thật sự rất muốn xem phản ứng của anh thế nào khi thấy cô mặc như vậy.

Khoảng chừng hơn 5 giờ chiều, Hoắc Cảnh về tới nhà, nghe tiếng xe của anh dừng trước sân Mẫn Nhi nhanh chân chạy ra đón.

" Thiếu gia, anh về rồi à " cô ôm lấy cánh tay anh vui vẻ nói.

Ban đầu anh không để ý nhưng đến khi thấy rồi thì vội vàng lấy áo trên tay mình khoác lên cho cô, tiện thể ôm chặt cô vào lòng mình.

Bên ngoài không chỉ có anh mà còn có tài xế và hai người vệ sĩ đang đứng đó, bọn họ đang nhìn cô bộ cô không thấy sao?

Ai cho phép cô mặc những đồ hở hang này ra ngoài.

" Là ai mua cho em những bộ đồ như vậy? " anh trầm giọng hỏi.

" Là mẹ Hoắc ạ, thiếu gia đẹp không? " cô đánh mắt nhìn anh thoải mái hỏi lại.

" Không, sau này em đừng mặc nữa " anh nhanh chóng đáp.


Trong biệt thự này có rất nhiều đàn ông, nếu như bọn họ nhìn thấy thì sao đây? Hoắc Cảnh không muốn người khác nhìn người phụ nữ của mình.

Cô cũng đoán trước anh sẽ nói như vậy mà, chỉ là váy ngủ một dây bình thường thôi cũng chẳng hở hang gì cả, vậy mà anh lại tỏ thái độ khó chịu như vậy.

Những thứ này cô lại thấy rất bình thường.

Như mẹ Hoắc nói lâu lâu cũng nên đổi gió một chút, tủ đồ của cô không bao giờ có những chiếc váy như này, bởi vì trước đến nay anh có cho cô mặc đâu.

" Em lên thay đồ đi "

" Sao phải thay đồ em thấy bình thường kia mà, thiếu gia anh đừng khó tính như vậy " cô nói.

Anh chỉ mới 24 tuổi thôi chưa gì tính cách anh lại khó chiều vậy rồi nếu như sau này anh già đi thì khó đến nhường nào nữa đây.

Đôi khi cô cũng không thể chịu đựng được tính tình của anh nhưng dù cô có nói thì anh vẫn giữ quan điểm riêng của mình, anh nhất định phải ép buộc cô làm theo ý anh, cô thật sự rất bất mãn.

Hoắc Cảnh chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo để nhìn cô, anh không muốn nói nhiều lời với cô những thứ không thích thì cô cũng không được làm.

Cô tự động đứng lên đi về phòng không những không thay đồ mà cô còn nằm cuộn tròn mình trong chăn.

Chủ yếu là cô muốn làm cho anh vui vì lúc trưa cô đã nghi ngờ về chuyện Nguyễn Viên Thi nhưng nghĩ đến thái độ khi nãy của anh ngược lại khiến cô không hài lòng.

Cô mặc kệ anh có phản đối, cô sẽ không thay ra.

Sau khi anh tắm rửa thay đồ xong thì cất bước đến chỗ cô nằm, anh nhẹ nhàng lật chăn khỏi người cô.

" Lưu Mẫn Nhi, em càng ngày càng cứng đầu, không xem lời nói của anh ra gì đúng không? " anh nghiêm giọng nói.

Cô vẫn không trả lời anh, cô cứng đầu đó thì sao? Là cô không nghe lời đấy thì sao nào?

" Được thôi, nếu vậy thì em đừng hòng xuống giường " anh nắm chặt hai tay cô để trên đỉnh đầu, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô.

" Không, không, em thay, em thay mà " cô cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi anh.

Bây giờ cô chỉ nghe đến bốn từ ' đừng hòng xuống giường ' của anh đã thấy sợ hãi rồi, mỗi lần hai người ân ái với nhau thì sáng hôm sau cô đều rất mệt, đôi chân mềm nhũn ra.

Thật sự cô không muốn như vậy chút nào.

" Đã muộn rồi, em phải chịu hình phạt vì đã không nghe lời anh "

Tay anh rất nhanh đã cởi sạch đồ trên người của cô cũng như của mình, anh không nói không rằng cầm lấy vật nam tính của mình đâm thẳng vào nơi tư mật của cô mà không một bước dạo đầu nào.

" A..... ư.... thiếu gia, nhẹ thôi " cô có chút đau nên đã lên tiếng cầu xin anh.

" Sau này còn dám cãi lời anh nữa không? "

Từng câu nói của anh phát ra cũng là mỗi lần anh dùng sức đâm mạnh vào bên trong cô.

" Ưm..... không..... không dám nữa " cô mếu máo nói.

Cô không ngờ là anh lại dùng cách này để trừng phạt mình, nếu biết trước như vậy thì cô đã không nằm lỳ ở đây để anh hành hạ mình rồi.

Cô đúng là quá ngu ngốc mà.

" Hôn anh "

Động tác của anh liền giảm lại khi nghe câu nói của cô, Mẫn Nhi làm theo lời anh, cô choàng tay qua cổ anh sau đó đặt nụ hôn lên môi anh.

Cô vẫn còn rất vụng về khi hôn, nói đúng ra là cô chưa có kinh nghiệm lắm bởi vì mỗi lần hai người hôn nhau đều là anh chủ động nhiều nhất, cô chỉ được nước lấn tới thôi.

Hai người lăn lộn với nhau trên giường cho đến hơn 8 giờ tối mới chịu dừng lại, cả hai vẫn chưa bỏ bụng thứ gì cả nhưng có điều là anh lại không cảm thấy đói bởi vì anh ăn cô no rồi.

" Nằm đó đi, anh lấy thức ăn cho em " thấy cô định rời giường nên anh đã ngăn cản.

Cô gật đầu với anh, xem như anh vẫn còn chút lương tâm, bụng cô đói đến nổi kêu lên rồi đây này, quả thật cô chịu đói rất kém nếu như cô nhịn đói một ngày chắc cô chết mất.

Nằm trên giường coi phim một chút cho đến 9 giờ tối, anh với tay lấy điện thoại của cô lên để qua một bên, tay kia thì kéo cô vào lòng mình.

" Đừng xem nhiều quá sẽ hại mắt, ngủ đi " anh nhẹ giọng nói.

" Em biết rồi "

Anh muốn cô ngủ sớm thì cứ nói đi, cần gì phải nói nhiều như vậy, Mẫn Nhi cũng đành đồng ý với anh, cô thông minh lên chút rồi không ngu mà cãi lời anh nữa đâu.

" Ngày mai anh đi công tác sớm, tuần sau anh sẽ về, ở nhà ngoan biết không? " anh vuốt nhè nhẹ tóc cô.

Lịch trình của anh đột nhiên thay đổi, công ty bên Anh gặp chút vấn đề nên anh phải qua đó giải quyết ổn thoả.

" Ở đâu vậy ạ? "

" Nước Anh "

Nước Anh sao? Vậy là phải đi bằng máy bay à.

Lúc trước cô có lên mạng tìm hiểu về Pari và có thấy qua nước Anh, thật sự nơi nào cũng rất đẹp, cô muốn đi tới đó thử một lần vả lại cô chưa từng đi máy bay nữa.

" Thiếu gia, hay là anh cho em đi nữa được không? Anh ở đâu em ở đó, em sẽ không đi lung tung đâu " cô dùng lời ngon ngọt để nói với anh.

Chỉ cần cô được đặt chân tới Anh là được, anh không cần đưa cô đi chơi cũng được, miễn anh đưa cô đi cùng là mãn nguyện lắm rồi.

" Đợi anh về anh sẽ dẫn em đi Pari, chịu không? "

Thời gian anh ở đó sẽ rất bận, đa số là ở công ty cho đến ngày về lại thành phố thế nên anh không thể mang cô đi cùng được.

" Thật không? Anh không được nuốt lời đấy " cô vui mừng nói.

" Thật, anh chưa bao giờ nói dối em "

Anh cũng định là có thời gian rãnh sẽ đưa cô đi chơi nhắc đến những nơi đó thấy vẻ mặt cô vui mừng nên  anh cũng vui theo.

Ông bà Hoắc sau khi tổ chức lễ đính hôn cho anh và cô xong thì hai người đã đi du lịch vào rạng sáng nay rồi, anh ngày mai cũng đi thì cô biết chơi với ai đây?

Anh muốn cô ngủ sớm thì cứ nói đi, cần gì phải nói nhiều như vậy, Mẫn Nhi cũng đành đồng ý với anh, cô thông minh lên chút rồi không ngu mà cãi lời anh nữa đâu.


Nguyễn Viên Thi cũng chẳng có ở đây, tại sao cô muốn tìm bạn để chơi cùng lại khó đến vậy nhỉ?


Đợi anh về anh dẫn cô đi sau.


" Yêu anh " cô nhướng người hôn lên môi anh.


Không sao cô chờ được mà, một tuần cũng trôi qua rất nhanh thôi, trước đây anh cũng có đi công tác một lần và lần đó chỉ đi có 4 ngày về rồi, nhỡ đâu anh làm xong việc thì về sớm, cô sẽ được đi sớm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK