• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Aimee

Trang Hãn Học xoa cánh tay bị Giang Nhược Vân véo: “Sao cô đánh tôi?”

Giang Nhược Vân gắt: “Ai bảo anh nói nhảm.”

Trang Hãn Học nấc cụt một cái: “Có nói nhảm đâu… Cô đang cố tán tỉnh tôi chứ gì. Tôi đã nói rồi, ngựa tốt thì không quay đầu. Dù cô có đẹp đến mấy, chúng ta cũng không thể.”

Giang Nhược Vân: “Lúc nãy anh suýt hôn em đấy.”

Tranh Hãn Học ra chiều chính trực: “Làm gì có? Cô đừng có vu khống.”

Bọn họ uống không ít ở tiệc rượu, Trang Hãn Học uống còn nhiều hơn. Hắn đã say khướt, nhưng vì muốn gặp Thu Triết Ngạn nên mới bảo tài xế về trước. Vốn muốn bắt taxi ở ven đường, đang mơ màng thì bị Giang Nhược Vân kéo lên xe.

Cái váy Giang Nhược Vân đang mặc có phần cổ áo rộng cực! Còn chân váy xẻ tà thì lộ hết cả đùi! Hắn chẳng biết nên đặt mắt vào đâu nữa, hơi muốn nhìn nhưng lại không dám, miệng lưỡi khô rang. Đang định xuống xe thì cửa xe đã bị khóa.

Bộ tính bắt cóc hả?!

Giang Nhược Vân còn dỗ hắn: “Đừng sợ, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.”

Trang Hãn Học nói: “Vậy kêu tài xế chạy đến khách sạn XO trên đường BL đi.”

Giang Nhược Vân xáp lại, thắc mắc: “Anh đến đó làm chi? Tìm bạn trai bé bỏng của anh hả?”

Trang Hãn Học thừa nhận không chút do dự: “Đúng.”

Quản lý của Giang Nhược Vân quay lại liếc họ một cái.

Có lẽ do uống say, hơn nữa chuyện này đã ở trong lòng cô từ lâu, Giang Nhược Vân chua chát hỏi: “Trang Hãn Học, anh thích anh ta đến vậy sao? Lần trước anh ta nói hai người hẹn hò trên tiền đề hôn nhân. Anh định kết hôn à? Hai người đàn ông kết hôn, anh tính di cư ra nước ngoài hả?”

Trang Hãn Học nấc một cái, nói: “Không, không, không kết hôn.”

Hai mắt Giang Nhược Vân sáng bừng: “Không kết hôn?”

Trang Hãn Học: “Không kết hôn.”

Giang Nhược Vân lập tức bình tĩnh lại: “Em đã nói mà, anh không chịu cưới em, sao lại đi kết hôn với đàn ông được. Làm sao anh ta hơn em được chứ? Ha ha. Mà dù có kết hôn cũng chẳng sao, ly dị được mà?”

Trang Hãn Học tiếp tục thẳng thắn: “Trời, cô bị sao vậy? Cô còn muốn thọc gậy bánh xe nữa á? Tiểu Thu tốt hơn cô, em ấy chưa bao giờ ép tôi phải tiến bộ. Tiểu Vân à, cô đừng thấy giờ tôi về nhà rồi mà muốn làm bà chủ. Sớm muộn gì tôi cũng rời khỏi nhà họ Trang thôi.”

Giang Nhược Vân giận dữ quát: “Anh muốn đi thì cứ đi, tôi chẳng muốn làm bà chủ gì cả. Giờ bà đây có tiền rồi, tiền do bà tự kiếm được đấy. Tôi cũng không ép buộc anh nữa. Anh đến ở với tôi, tôi nuôi anh, được không? Tôi giàu hơn anh ta, tôi nuôi anh được mà. Anh chỉ cần ở nhà làm tôi vui là được.”

Giang Nhược Vân tóm cánh tay hắn, dựa vào vai hắn: “Nói chuyện với anh rất vui. Em thật sự vui lắm, đã lâu rồi em không được nói chuyện thoải mái như vậy với ai.”

Trang Hãn Học ngửi được mùi thơm trên người Giang Nhược Vân. Phụ nữ đúng là vừa thơm vừa mềm, không giống với đàn ông. Cơ bắp của Tiểu Thu rắn chắc lắm, làm gì mềm mại như mây thế này. Trang Hãn Học biết rõ phụ nữ tuyệt vời thế nào. Một người phụ nữ xinh đẹp ở gần như thế khiến ý chí hắn dao động rất nhiều, khó mà kháng cự được.

Trời ạ, phiền thật đấy. Trang Hãn Học cố kiềm chế nói: “Buông tôi ra. Chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đừng có sờ mó nữa.”

Giang Nhược Vân ngẩng đầu, nhíu mày hờn dỗi: “Tại sao? Sao anh cứ tránh né em? Em nuôi anh không được sao? Bây giờ em có tiền, em chỉ muốn được sống hạnh phúc thôi mà. Sao anh lại từ chối em? Có khối người muốn cưới em đấy.” Rồi cô liệt kê một loạt mấy cái tên, đều là những người tuổi trẻ tài cao, muốn gia thế có gia thế, muốn học thức có học thức.

Nghe đến đây, Trang Hãn Học không nhịn được nói: “Tốt thật đấy, cô chọn đại bất ký ai cũng đều tốt hơn tôi. Họ giỏi giang hơn tôi, có chí tiến thủ hơn tôi. Tốt biết bao. Những người đó mới xứng với cô.”

Giang Nhược Vân bị hắn chọc điên, đánh hắn một cái: “Tôi kêu anh thuyết phục tôi đến bên họ hả?”

“Tôi biết chứ! Ai cũng tốt hơn anh cả! Nhưng ở bên họ tôi không thấy hạnh phúc!”

“Ở bên họ tôi phải giả vờ giả vịt, đắn đo từng cử chỉ. Mệt lắm rồi!”

“Thật sự quá mệt mỏi rồi.” Cô nói một hồi rồi bỗng nhiên lên cơn, òa khóc tại chỗ.

Trang Hãn Học dở nhất là dỗ phụ nữ khóc. Hắn chẳng biết phải làm thế nào. Phụ nữ đúng là làm từ nước mà, mới đó còn hung dữ, giờ nói khóc là khóc ngay.

Giang Nhược Vân lau nước mắt vào tay áo hắn, hắn bèn đưa khăn tay cho cô: “Sao cô lại khóc? Đừng khóc mà. Phụ nữ các cô đáng sợ quá. Có thể khóc bất cứ lúc nào. Hèn chi cô diễn cảnh khóc đỉnh như vậy.”

“Còn khóc nữa là trôi hết trang điểm đó. Lúc trước cô nói đồ trang điểm đắt làm mà? Cứ khóc như thế không thấy tiếc hở?”

Giang Nhược Vân vừa khóc vừa nói: “Anh quan tâm làm chi? Tôi có cả đống tiền, không ai có thể coi thường tôi.”

“Anh không thể coi thường tôi!”

“Ba mẹ anh cũng không thể coi thường tôi!”

“Giờ tôi là diễn viên rồi, ra đường người ta gọi tôi một tiếng ‘cô Giang’, hai tiếng ‘nghệ sĩ’. Chẳng còn cái danh ‘con hát’ đầy miệt thị nữa đâu. Tôi nay khác xưa rồi!”

Trang Hãn Học bỗng nấc một cái, nói chuyện không được trôi chảy: “Ờ ờ ờ, cô cừ thật đấy, đỉnh của chóp… Tôi có bao giờ coi, hức, thường cô đâu? Toàn là cô, hức, cô quay tôi mòng mòng mà? Muốn chia tay cũng là cô, đừng có, hức, vu khống nha.”

Nghĩ đến chuyện đau lòng, Giang Nhược Vân khóc càng to: “Anh không chịu kết hôn với tôi. Tôi đòi chia tay, anh cũng không thèm níu kéo. Anh không yêu tôi chút nào sao?”

Trang Hãn Học nin thinh cả phút đồng hồ, lặng lẽ nấc cụt không ngừng được, đoạn nói: “Tôi không, hức, biết.”

Giang Nhược Vân phẫn nộ quát: “Anh không thể gạt tôi một lần à? Anh nói dối giỏi lắm mà, giờ là cơ hội cho anh phát huy đấy. Anh cũng say rồi, sao không gạt tôi đi? Rượu vào lời ra kia mà.”

Trang Hãn Học say mà như không say: “Hức… Chuyện này không thể nói dối được. Có nước không? Tôi, tôi bị nấc cụt.”

Giang Nhược Vân khóc một hồi rồi thôi, giờ lại bồn chồn bật cười khinh khỉnh: “Tôi thấy mình tốt hơn tên họ Thu đó, tôi hỏi thăm rồi, anh ta sắp phá sản chứ gì? Không nuôi nổi anh nữa nên anh mới về nhà. Ha ha ha ha ha.”

“Anh bỏ anh ta, đến bên em đi.”

“Thật mà, Trang Hãn Học, em nuôi anh. Tụi mình sẽ sinh một bé con đáng yêu, cái mũi giống anh, mắt thì giống em, hoặc là mắt giống anh, mũi giống em, cũng xinh lắm. Anh thử nghĩ mà xem, phải không anh? Thu Triết Ngạn có thể sinh con cho anh sao? Anh ta không thể.”

Trang Hãn Học bối rối chốc lát, đoạn nói: “Không, không thể. Lúc trước em ấy bảo tôi sinh con cho em ấy, làm sao tôi sinh được?”

Giang Nhược Vân: “…”

Giang Nhược Vân vẫn chưa khuất phục, cô tóm lấy hắn: “Tụi mình sinh con đi.”

Trang Hãn Học lắc đầu xua tay: “Không được, không được.”

Giang Nhược Vân phát rồ, hỏi: “Tại sao không? Anh chê tôi già chứ gì? Hay là giờ tôi không còn hấp dẫn nữa? Anh không muốn hôn tôi sao?”

Trang Hãn Học đỏ bừng cả tai: “Không, không, không, cô rất hấp dẫn, rất xinh đẹp… Nhưng, nhưng tôi không thể làm vậy được. Giờ tôi đang ở bên Tiểu Thu, tôi thích em ấy.”

Giang Nhược Vân say khướt, còn đâu nét rụt rè ngày xưa, không nghe lời thì quyết không buông tha.

Trang Hãn Học vội gọi điện cho Thu Triết Ngạn, mới nói được một câu thì sơ ý cúp máy.

Giang Nhược Vân cầm túi xách quất hắn: “Sao anh không yêu tôi!”

“Tại sao! Tại sao hả!”

Người quản lý không dám nhìn thẳng nữa, mắt thấy chuyện này sắp thành án hình sự, bèn lựa lời khuyên nhủ: “Đừng đánh nữa, chị Vân, đừng đánh nữa chị ơi.”

Trang Hãn Học vừa né, vừa phô trương thanh thế hăm dọa: “Đừng đánh nữa, cô còn dám đánh hả? Thật là quá quắt, cô đừng nghĩ tôi không đánh phụ nữ nha! Còn đánh nữa là tôi đánh lại đó…”

Giang Nhược Vân vẫn cứ đánh.

Trang Hãn Học: “…”

Thôi, hắn thật sự không ra tay với phụ nữ đâu. Tí tẹo thể diện đó hắn vẫn còn muốn giữ. Đàn ông con trai sao mà đánh phụ nữ được? Vả lại Giang Nhược Vân cũng không đánh mạnh.

Hơn nữa là do hắn sai, hắn bạc tình bạc nghĩa với con gái người ta. Nếu bị đánh mấy cái mà giải quyết được chuyện này thì cũng đáng.

Giang Nhược Vân đánh mệt rồi thì dừng lại hít thở.

Cơn nấc của hắn cũng bị đánh bay rồi.

“Không đánh nữa hả?” Trang Hãn Học nhìn Giang Nhược Vân đầy cảnh giác, lén liếc một cái rồi thắc mắc: “Biết bao nhiêu người thích cô, mà theo như cô nói thì họ đều tài giỏi. Cần gì một tên ăn hại như tôi, sao cô phải ép tôi thích cô làm gì?”

Giang Nhược Vân lui về ghế ngồi xuống, lặng lẽ rơi nước mắt: “Tôi cũng không hiểu. Nhiều người thích tôi như thế, sao tôi cứ phải nhớ thương anh chứ?”

“Giờ anh chọc tôi nổi điên, nhưng khi tỉnh rượu tôi lại muốn đến gặp anh. Ở bên anh, tôi thấy rất vui.”

“Đã nhiều năm rồi tôi mới có thể khóc trước mặt người khác như bây giờ.”

“Thật ra, dù có say đến đâu, tôi cũng sẽ không mất bình tĩnh thế này. Tôi chỉ muốn khóc trước mặt anh thôi.”

Hôm nay lớp trang điểm của cô rất bền, dù có khóc phấn mắt cũng không lem, một vẻ đẹp hỗn độn.

Trang Hãn Học lập tức mủi lòng, bèn an ủi: “Tiểu Vân à, tôi nghĩ là cô đã nhịn lâu lắm rồi. Chẳng liên quan gì đến việc cô có thích tôi hay không cả.”

“Tôi thấy thật ra không phải là cô thích tôi đâu. Nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau, trước kia cô cũng đâu có đến tìm tôi.”

Trang Hãn Học không dám nói rằng, nếu họ gặp lại nhau trước khi hắn gặp Thu Triết Ngạn và Giang Nhược Vân đề nghị nuôi hắn, có lẽ hắn sẽ đồng ý. Hắn chỉ nghĩ thế thôi, việc đời khó lường, ai mà tính trước được. Nếu là một năm trước thì hắn cũng không ngờ mình sẽ yêu một người đàn ông.

“Tiểu Vân à, cô chỉ đang quá mệt mỏi thôi, cô cảm thấy ở bên tôi thì có thể thoải mái.”

“Đây không phải là thích đâu.”

“Tôi chẳng có ưu điểm nào, cũng không thể làm một người chồng, người cha tốt. Nếu thật sự ở bên tôi, về sau cô sẽ hối hận. Con gái lấy chồng chính là đầu thai lần nữa, nếu gặp phải người không tốt thì đáng sợ lắm. Cũng không thể vì tìm một người có thể trò chuyện mà giao cuộc đời mình cho người ta được, phải không? Cô vừa đẹp, vừa giỏi lại có tiền, giờ đã là ‘cô Giang’ rồi, muốn ai mà chẳng được? Nhỉ? Rồi cô sẽ tìm được thôi, thế giới có 3,5 tỷ đàn ông, sao lại không tìm được người phù hợp với cô chứ?”

Giang Nhược Vân khóc xong vẫn còn thút thít, cô phớt lờ Trang Hãn Học: “Dù sao anh cũng không định kết hôn với Thu Triết Ngạn mà. Khi nào chia tay thì báo tôi một tiếng, tôi đến kiếm hời[1]. Dẫu sao kẻ vô tâm như anh cũng chả yêu được ai. Sớm muộn gì Thu Triết Ngạn cũng hết chịu nổi anh thôi.”

Trang Hãn Học: “…”

Giang Nhược Vân đã khóc, đã mắng, đã đánh xong, giờ thì thoải mái hơn nhiều rồi, cô hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Trang Hãn Học báo lại địa chỉ khách sạn.

Giang Nhược Vân thay quần áo ở ngay ghế sau, coi hắn là không khí. Trang Hãn Học vội quay mặt đi, nhưng vẫn còn ảnh phản chiếu trong kính, hắn đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Giang Nhược Vân thay đồ thể thao, tẩy sạch lớp trang điểm bằng khăn tẩy trang, rồi lau mặt bằng khăn ướt. Chỉ cần bôi đi lớp trang điểm là lộ ra vẻ đẹp mộc mạc.

Đến nơi, xe dừng bên đường.

Trang Hãn Học xuống xe trước, Giang Nhược Vân kiên quyết đi theo. Trang Hãn Học giật mình, không chút xót xa nhấn đầu, đẩy cô vào lại trong xe. Giang Nhược Vân chống cự, khăng khăng đòi ra ngoài, còn cố ý ôm hắn.

Trang Hãn Học đẩy cô ra, hoảng sợ nói: “Nhỡ có paparazi thì sao? Cô không sợ bị chụp hình hả?”

Giang Nhược Vân cười nói: “Không phải ‘nhỡ’, mà là chắc chắn. Nhất định sẽ có paparazzi theo dõi, ha ha ha, cứ để họ chụp đi, chờ hình lên bản tin, tên họ Thu nhất định sẽ nhìn thấy, chọc anh ta tức chết luôn. Ai bảo dám cướp đàn ông của tôi.”

Trang Hãn Học cạn lời: “Cô say thật rồi, mất trí luôn rồi. Cô làm thế là hại người hại mình đấy. Mà Tiểu Thu chẳng cướp giật gì cả. Chúng ta chia tay bao nhiêu năm rồi. Cô tệ quá.”

Giang Nhược Vân cười khẩy: “Tôi tệ thế đấy. Phụ nữ xấu xa thì mới giàu có được. Ha ha.”

Cô cảm thấy đã báo được thù, bèn quay vào xe, huênh hoang phóng đi, nhả khói vào mặt Trang Hãn Học.

Trang Hãn Học nhìn quanh, y như rằng chộp được một chiếc xe khả nghi.

Hắn thầm nghĩ: Toi rồi, phen này nhất định là bị chụp rồi.

Hắn nghe nói đám paparazi thường sẽ tống tiền đương sự trước, thế là chờ người ta tìm tới để dùng tiền dàn xếp.

Toàn gặp chuyện gì đâu.

Mấy nay sao Thủy nghịch hành hả?

Xe paparazi đã chạy theo xe Giang Nhược Vân rồi.

Trang Hãn Học ngồi xuống ven đường, hắn muốn gọi cho Thu Triết Ngạn, nhưng sờ túi thì chẳng thấy điện thoại đâu.

Hắn vỗ trán: Hầy, chắc là rơi trên xe Giang Nhược Vân rồi.

Nhìn lại mới thấy, hình như hắn báo sai địa chỉ khách sạn. Có phải chỗ này đâu.

Hắn còn chả biết mình đang ở phương trời nào.

Làm sao bây giờ? Chẳng muốn về nhà chút nào.

Nhưng tiền mặt trong ví hắn chỉ còn mấy trăm. Trang Hãn Học đến quán ven đường mua lon bia, rồi ngồi trên lề đường uống bia với một tên xỉn khác. Không cẩn thận làm đổ bia ướt quần.

Khi uống đến lon thứ tư thì một chiếc taxi chạy ngang qua hắn. Nó đi chưa bao xa thì dừng lại, một người bước xuống.

Trang Hãn Học ngó sang, thấy Thu Triết Ngạn đang đi về phía mình, tay còn cầm laptop.

Nhậu tăng hai là Trang Hãn Học đã say rồi, hắn giơ giơ lon bia về phía anh, cười ha hả hỏi: “Tiểu Thu nhậu không?”

Sắc mặt Thu Triết Ngạn rất tệ, anh kéo hắn dậy: “Nhậu cái đầu anh.”

Trang Hãn Học loạng choạng, lại làm đổ bia khiến người ướt sũng.

Thu Triết Ngạn kéo hắn vào khách sạn gần nhất, lấy chứng minh thư ra đặt phòng.

Rồi kéo hắn vào phòng.

Trang Hãn Học vừa bước vào phòng liền té nhào, được Thu Triết Ngạn bế ném lên giường. Hắn ngồi thừ ra đó.

Chiếc giường lớn mềm mại nảy lên rồi lún xuống.

Anh nghiêng người về phía trước, đặt hai tay hai bên người Trang Hãn Học. Khi anh cúi xuống, Trang Hãn Học cũng phải ngã ra sau.

Thu Triết Ngạn từ trên cao nhìn xuống, nói: “Cởi quần, để em kiểm tra.”

Trang Hãn Học “ơ” một tiếng, đỏ mặt, tiếng cởi quần áo “sột soạt” vang lên, hắn nói: “Tôi, tôi sơ ý làm đổ bia…”

Thu Triết Ngạn nâng cằm hắn, ngón tay lướt trên má hắn, sau đó thò vào khoang miệng ẩm ướt, lạnh lùng nói: “Liếm.”

Mặt Trang Hãn Học ngày càng đỏ, tim hắn đập “thình thịch”, ngoan ngoãn làm theo lời Thu Triết Ngạn…

Hết chương 40.

Chú thích:

[1] Gốc là 捡漏 (Kiểm lậu): tiếng lóng trong giới đồ cổ, chỉ hành động dùng giá tiền rất rẻ để mua được đổ cổ đáng giá và người bán thường không biết rõ giá trị của món đồ đó; người mua có thể bán đi với giá trị thực sự, qua đó một bước trở nên giàu có. (nguồn: geisama.wordpress.com)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang