• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang Hãn Học cười gượng, thận trọng hỏi: “Sở Ngọc nào?”

Nghe vậy, Trang Hạo Hiên sầm mặt, lấy từ trong cặp sách ra một tờ tạp chí dành cho học sinh tiểu học, mục phỏng vấn viết: [Phỏng vấn độc quyền kỳ thủ trẻ tuổi Sở Ngọc: Cách kết hợp sở thích ngoài giờ và việc học]

Kế đó là bức ảnh Sở Ngọc mặc đồng phục học sinh, quàng khăn đỏ tham gia một ván cờ vây.

Ồ, không sai, chính là sư phụ nhỏ của hắn.

Thế giới này nhỏ đến vậy sao? Cháu trai của hắn thế mà lại học cùng lớp với Sở Ngọc.

Đúng là nghiệt duyên! Ha ha ha ha!

Trang Hạo Hiên thấy Sở Ngọc là rầu thúi ruột, lòng nặng trĩu nói: “Chính là cậu ta, cậu biết cậu ta không? Nổi tiếng lắm đó ạ.”

Trang Hãn Học nói: “Ha ha, cậu có nghe nói.”

Trang Hạo Hiên như đang chỉ ra những bằng chứng phạm tội của Sở Ngọc, liệt kê từng cái một: “Mỗi lần thi toán, cậu ta đều đạt điểm tuyệt đối, thi thư pháp cũng giành hạng nhất, hơn nữa, mới lớp sáu mà đã là kỳ thủ chuyên nghiệp. Trước kia, các bạn nữ đều bảo con là hot boy của lớp, nhưng từ khi cậu ta đến thì đều bình chọn cho cậu ta.”

Trang Hãn Học: “…” Cuộc cạnh tranh giữa học sinh tiểu học cũng không dễ dàng.

Nhưng khi nhìn vẻ mặt của Trang Hạo Hiên, rõ ràng là thằng bé này luôn bị Sở Ngọc đè đầu, khiến nó ấm ức lâu lắm rồi.

Trang Hãn Học có thể hiểu được cảm xúc của Trang Hạo Hiên, sờ sờ đầu nó: “Không sao đâu.”

Trang Hạo Hiên càng nói càng tức, không biết vì sao mà ở trước mặt ông cậu cà lơ phất phơ này, nó rất thoải mái thổ lộ lòng mình: “Sao lại không? Cậu không biết đâu…”

“Lúc nào mẹ cũng so sánh con với cậu ta, nói con không giỏi bằng cậu ta, rằng con không cần luyện cờ vây, cả ngày chỉ tập trung học hành, nhưng lại không bằng người ta không chuyên tâm đọc sách.”

“Điểm thi toán của con không bằng cậu ta. Mẹ toàn khen cậu ta trước mặt con thôi, nào là cậu ta giỏi toán vì từng học cờ vây, rèn luyện tư duy của não cho nên mới giỏi vậy. Thế là cũng bắt con học, con học rồi vẫn không hơn được Sở Ngọc, giỏi lắm cũng chỉ giành được giải ba trong một cuộc thi giải trí thôi, lại còn ảnh hưởng đến việc học của con.”

“Lần nào làm bài thi, tổng điểm của cậu ta cũng cao hơn con, con thực sự không thể vượt qua được, chẳng biết phải làm sao bây giờ.”

Trang Hãn Học thấy đồng cảm sâu sắc. Từ nhỏ, hắn cũng bị ba mẹ so sánh với anh chị và nghe đủ các thể loại xỉ vả. Hắn nghiêm túc lắng nghe cháu trai tâm sự, sau đó chân thành khuyên bảo: “Tiểu Hiên à, chẳng bao giờ hết so sánh đâu con. Núi cao còn có núi cao hơn mà.”

“Để cậu kể con nghe, hồi còn nhỏ, có một lần cậu đứng nhất lớp, bèn đem về khoe với ông ngoại con, ông hỏi cậu được hạng mấy toàn khối. Cậu nói mười bảy, cậu nhớ rõ là mười bảy. Sau đó ông ngoại con nói…” Trang Hãn Học ngồi thẳng người, bắt chước giọng điệu và cử chỉ của ba hắn, chế nhạo: “Mười bảy? Hồi anh, chị bằng tuổi con, chúng chưa từng rớt khỏi top 3.’“

“Sau này lại có lần cậu thi được hạng ba toàn khối, cầm phiếu điểm về nhà, ông ngoại con bảo: ‘Còn chẳng được hạng nhất, hạng nhất toàn trường mà cũng không lấy được, chị con là trạng nguyên đấy.’ Ông đang nói đến mẹ con, mẹ con là trạng nguyên. Ngày xưa cậu hai của con thi đại học cũng thuộc top 10 toàn thành phố đấy.”

Trang Hạo Hiên mê mang, khẽ hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó cậu cố gắng đạt hạng nhất toàn trường ạ? Hay là hạng nhất toàn thành phố luôn?”

Trang Hãn Học cười hề hề, gãi đầu, lạc quan nói: “Không có. Lần lọt top 3 toàn trường đó là thời khắc đỉnh cao trong sự nghiệp học sinh của cậu rồi.”

Trang Hạo Hiên: “…”

Trang Hãn Học an ủi thằng bé: “Hạo Hiên à, ý cậu là, nếu con muốn so sánh thì vĩnh viễn không so hết được đâu. Khi con đạt hạng nhất trong lớp, thì sẽ còn hạng nhất trường; khi đã đứng nhất trường, thì vẫn còn nhất thành phố; nhất thành phố rồi lại có nhất tỉnh; nhất tỉnh lại có nhất quốc gia… Cho dù con đạt hạng nhất cả nước, thì ở nước khác và trên cả thế giới còn rất nhiều bạn nhỏ, không chừng có bạn giỏi hơn nữa. Vậy nếu cứ so sánh thì không phải là vô cùng vô tận sao? Mệt lắm nha, con thấy đúng không nè?”

“Cứ thư thả đâu óc đi.”

Trang Hãn Học nói xong, cháu trai còn chưa phản ứng mà hắn đã tự thấy mình quá đỉnh, quả là cố vấn tinh thần của bọn trẻ, nói nghe hợp lý quá chừng.

Nếu Thu Triết Ngạn ở đây, nhất định hắn sẽ bảo Thu Triết Ngạn cho mình một tràng pháo tay thật lớn.

Trang Hạo Hiên hoang mang trước màn nói nhảm nghe có chút hợp lý của hắn, nó suy tư một hồi rồi hỏi: “Ý cậu là sau này con nhất định sẽ không đạt được hạng nhất cả nước, cả tỉnh hay cả thành phố ạ?”

Trang Hãn Học: “?”

Trang Hạo Hiên bĩu môi, càng thêm phẫn nộ: “Sao cậu lại nghĩ con không thể làm được? Mẹ con là trạng nguyên, chẳng lẽ con không làm được?”

Trang Hãn Học tròn mắt: “…”

Trang Hạo Hiên quay người, đối mặt với hắn, vô cùng nghiêm túc nói: “Cậu, thật ra con không muốn nói thẳng như vậy. Trước đây, mẹ từng dùng trải nghiệm của cậu để giáo dục con, mẹ nói cậu rõ ràng không ngốc nhưng lại lười, không chịu chăm chỉ học hành, lãng phí tài năng của mình. Mẹ nói con nên lấy chuyện của cậu làm ví dụ ngược và cảnh tỉnh bản thân.”

Trang Hãn Học cạn lời: “…”

Trang Hạo Hiên tiếp tục: “Mẹ nói với con rằng cậu là người lớn vô tích sự, rằng sau này con không được vô dụng như cậu. Chuyện hồi nhỏ, con không nhớ rõ, chỉ nhớ cậu thường dẫn con đi chơi. Trong ấn tượng của con, cậu là một người lớn không đứng đắn, chơi bời lêu lổng. Nhưng sau hôm nay, con đã thay đổi suy nghĩ một tẹo, cậu rất chu đáo và kiên nhẫn với con. Con rất thích cậu.”

“Nhưng mà, con thấy mẹ nói cũng có lý. Con sẽ tiếp tục nỗ lực, tuy hiện tại không ổn định, nhưng thỉnh thoảng con cũng có thể vượt qua Sở Ngọc, đạt hạng nhất trong mấy bài kiểm tra nhỏ. Sau này rồi sẽ càng ngày càng nhiều.”

Trang Hãn Học bị cháu trai giáo huấn đến ngây người.

Chết tiệt… hóa ra, hắn còn không bằng học sinh tiểu học sao?

Tuy thằng bé này còn nhỏ, nhưng từ lời nói đến thái độ, ánh mắt, giọng điệu đều giống hệt chị ba khi còn bé.

Trang Hãn Học nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị chị gái thống trị thời thơ ấu.

Hồi bé, hắn học cấp một, chị học cấp hai, hắn tan học về sớm, vừa về đến liền xem TV, chơi điện tử. Đến khi chị về sẽ giận dữ mắng hắn: “Em làm bài tập chưa? Lại chơi bời! Làm bài xong mới được chơi game!”

Hắn đành phải đi làm bài, lề mà lề mề, lúc đó học rất chán, đang làm thì ngủ gật, bị chị đánh thức dậy làm tiếp.

Thỉnh thoảng chị sẽ giúp hắn làm bài tập về nhà.

Nhưng hắn đần quá, chị nói nửa ngày, khô cả miệng, hỏi anh: “Em hiểu chưa?”

Thấy chị giận đến lông mày dựng đứng, hắn cũng không dám nói không, đành gật đầu: “Hiểu rồi ạ.”

Sau đó, lén lút liếc nhìn chị, ngập ngừng viết một đáp án sai, sai rồi lại sai.

Chị ba tức đến muốn thăng thiên tại chỗ: “Sao em vẫn làm sai vậy? Chị nói bao nhiêu lần rồi!!!”

Sau đó, hắn đấu trí đấu dũng với chị, cố tình không mang bài tập về nhà, nói mình để quên ở trường hoặc là khai man số lượng bài tập.

Được, không mang bài tập về nhà chứ gì? Vậy thì chép lại tất cả câu hỏi rồi làm!

Khai man lượng bài tập chứ gì? Chị ba có số điện thoại của chủ nhiệm lớp hắn!

Trang Hãn Học nhớ cái lần hắn nói dối không mang bài tập về nhà, hắn vừa khóc vừa làm bài đến hai giờ sáng. Hắn viết nguệch ngoạc thì chị xé bài, bắt hắn chép lại. Sau đó hắn không bao giờ dám nói dối rằng mình quên bài tập ở trường nữa.

Giờ nghĩ lại, có lẽ đây cũng là một nguyên nhân quan trọng ảnh hưởng đến quan hệ chị em của họ.

Dạy em làm bài tập đúng là cực kỳ phá hoại tình anh chị em ruột rà mà.

Hức hức.

Sau này hắn lớn rồi, thỉnh thoảng chị vẫn dạy bảo hắn: “Em là đàn ông, sao lại vô dụng như vậy? Thế này thì đảm đương được việc gì?”

“Suốt ngày chỉ muốn chơi! Sao em lại vậy?”

Nghĩ lại thôi đã thấy sợ.

Trang Hãn Học vốn muốn an ủi cháu trai, để thằng bé không bị bất kỳ bóng ma tâm lý nào, nhưng chính hắn lại nhớ lại bóng ma tâm lý thời thơ ấu và niên thiếu của mình.

Đó là nỗi sợ bị chị gái chi phối.

Nhưng hắn cũng biết, chị để ý hắn là vì muốn tốt cho hắn thôi, dù chị nói không thích hắn, nhưng vẫn dạy bảo hắn. Chung quy là vì không nhìn nổi bộ dạng vô dụng của hắn.

Đây là sợ cái gì thì gặp cái đó.

Cậu bé Trang Hạo Hiên thu dọn cặp sách, đồng hồ thông minh nom rất chi hiện đại trên tay phát ra tiếng bíp bíp, thằng bé liếc nhìn rồi nói: “Mẹ đến đón con rồi.”

Trang Hãn Học chấn động.

Hơn mười phút sau, chị ba đến, nhưng chị không vào mà kêu Trang Hạo Hiên ra ngoài.

Hắn theo cháu trai ra cửa gặp chị.

Tên đầy đủ của chị ba là Trang Đình Đình.

Hắn vừa ra ngoài liền thấy chị đang dựa vào cửa xe, trên người vẫn mặc đồ âu. Năm nay chị ba mươi tám tuổi, không phát tướng, dáng người vẫn thon thả, lớp trang điểm tinh tế, không chê vào đâu được, đẹp một cách thanh tú. Hai má chị hơi căng lên, Trang Hãn Học trộm nghĩ: Nhất định là làm phẫu thuật thẩm mỹ rồi, ôi cái bà này!

Chị thấy hắn thì cười nói: “Ồ, em về đấy à, mấy năm không gặp rồi.”

Trang Hãn Học như chuột gặp rắn, nhát gan lắp bắp: “Chào chị, chị vẫn đẹp như xưa!”

Chị bảo: “Em cũng vậy, vẫn mồm mép lắm.”

Trang Hãn Học nói như tranh công: “Hôm nay em dạy Hạo Hiên làm bài đó, đúng không? Hiên Hiên, quan hệ của bọn mình tốt lắm nhỉ.”

Trang Hạo Hiên không nói gì, chỉ gật đầu, quay mặt đi không nhìn mẹ.

Trang Hãn Học giật mình, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Bầu không khí này hình như hơi sai sai?

Chị nói với thằng bé: “Hôm nay con làm hết bài tập chưa? Cậu dạy con làm à? Cậu ấy làm được không?”

Trang Hạo Hiên ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Cậu rất tốt, cậu kiên nhẫn giúp con làm bài cả tối. Mẹ bận rộn, không có thời gian giúp con, nhưng cậu lại sẵn sàng giúp con. Cậu tốt lắm, mẹ đừng nói cậu như thế.”

Chị giật mình: “Mẹ, mẹ không có ý gì. Mình về nhà thôi.”

Trang Hạo Hiên nói xong liền ngậm miệng không nói nữa, ngồi lên xe như người máy.

Trang Hãn Học trố mắt nhìn, ôm đầu, đảo mắt liếc trái ngó phải.

Vãi.

Trang Hạo Hiên ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn rồi hạ kính xuống vẫy tay với hắn, lễ phép nói: “Chào cậu.”

Trang Hãn Học xua tay: “Chào con, chào con.”

Hai mẹ con lạnh nhạt với nhau đã đi rồi.

Trang Hãn Học nhìn đến khi không thấy xe nữa mới chậm rì rì vào nhà. Hắn nhẩm lại tuổi của Trang Hạo Hiên, mười hai tuổi, cũng đến thời kỳ nổi loạn rồi.

Bà chị đúng là chẳng dễ gì! Nhưng trước mặt hắn, thằng bé rõ ràng rất kính trọng mẹ mà, sao trước mặt mẹ lại ngứa đòn thế?

Sau khi trở về.

Trang Hãn Học trốn dưới chăn gọi điện cho Thu Triết Ngạn, kể chuyện lạ này cho anh nghe:

“Cháu trai tôi thế mà lại là bạn học của sư phụ nhỏ, em thấy có trùng hợp không? Quá trùng hợp luôn.”

“Nhưng tôi không nói với nó là tôi quen Chíp Chíp.”

“Không thì xấu hổ lắm, tôi nhận bạn học của cháu trai làm sư phụ đó… Ôi, em đừng có cười, tôi biết xấu hổ rồi!”

“…”

“… Cuối cùng là tôi bị cháu trai giáo huấn một hồi. Em nói xem sao lại thế? Người cậu như tôi đúng là kém cỏi.”

Thu Triết Ngạn đương nhiên phải đứng về phe hắn vô điều kiện, anh nói: “Đâu nào, anh kém chỗ nào? Hồi bé em cũng thích cậu của em lắm, lần nào đến cậu cũng mang đồ ăn ngon, còn dẫn em đi chơi. Người dạy dỗ mình chỉ cần có ba mẹ là đủ rồi. Những người lớn khác nên chơi cùng mình mới phải. Mà em thấy anh nói rất có lý. Quan trọng nhất là phải giữ cho đầu óc thoải mái. Núi cao còn có núi cao hơn, tầm mắt luôn trông về nơi cao nhất, so sánh mãi không dứt, sống như thế thì mệt quá. Thế nên, anh mới hạnh phúc hơn người khác đó.”

Thu Triết Ngạn nói một đoạn dài như vậy, xoa dịu Trang Hãn Học rất nhiều, hắn cười nói: “Vẫn là Tiểu Thu tốt với tôi nhất, tôi nói gì em cũng có thể viện thêm lý do giúp tôi.”

Thu Triết Ngạn hỏi: “Em tốt với anh như vậy, anh bù đắp cho em thế nào đây? Rốt cuộc khi nào thì anh rảnh? Em đi đặt khách sạn.”

Trang Hãn Học cười nhăn nhở: “Hai ngày nữa đi, giờ tôi tính ra được rồi, tối thứ sáu, thứ bảy mẹ tôi không ở nhà, tôi có thể lẻn ra ngoài.”

Trang Hãn Học nghĩ chắc là mẹ đến club mẫu nam[1] chơi đây mà.

[1] Gốc là “男模俱乐部“

Đến tối thứ bảy, Trang Hãn Học tìm một bộ quần áo sạch sẽ để sáng mai thay, rồi đi gặp Thu Triết Ngạn.

Thu Triết Ngạn đã đợi hắn ở khách sạn.

Bây giờ quan hệ của họ như bị đảo ngược vậy.

Thu Triết Ngạn trở thành người ngoan ngoãn chờ được hắn lâm hạnh[2].

[2] Thị tẩm, sủng hạnh, lâm hạnh đều là từ ngữ dùng để chỉ việc cung tần, mỹ nữ phục vụ chuyện chăn gối cho đế vương Trung Hoa xưa.

Trang Hãn Học nói: “Bọn mình rõ ràng là quan hệ hẹn hò đứng đắn, sao lại phải yêu đương vụng trộm thế này.”

Thu Triết Ngạn buồn cười hỏi hắn: “Em không tin, hồi trẻ anh đào hoa lắm mà, anh đã khoe lịch sử tình ái bẩn thỉu của anh với em bao nhiêu lần rồi? Anh sẽ không thừa dịp mẹ vắng nhà rồi ra ngoài lêu lổng à?”

Trang Hãn Học vòng tay qua vai anh, hôn lên môi anh: “Không có, tôi toàn quang minh chính đại ra ngoài lêu lổng thôi. Mẹ cũng mặc kệ chuyện tôi với phụ nữ.”

Thu Triết Ngạn ngẩn người, giận đến bật cười, véo nhẹ hắn một cái, khiến Trang Hãn Học xuýt xoa: “Anh còn dám nói trước mặt em, không sợ em làm anh mai khỏi tới công ty được luôn hả.”

Trang Hãn Học vừa bị dạy một bài học, vẫn còn đau mà đã dám thách thức Thu Triết Ngạn: “Sao nào? Chỉ có trâu mệt chết, chứ làm gì có ruộng bị cày đến hư đâu, em nói cái gì thế?”

Thu Triết Ngạn không nỡ đánh hắn, chỉ có thể hôn hắn một cái, cái miệng này đúng là khiến người ta vừa yêu vừa ghét: “Vậy anh thử xem có thể vắt khô em không, ha ha.”

Đã lâu lắm rồi Trang Hãn Học không ngủ chung giường với Thu Triết Ngạn.

Cả đêm hắn không gặp ác mộng, cũng không thức giấc, ngủ thẳng cẳng đến rạng sáng.

Đồng hồ báo thức vang lên, hắn ôm Thu Triết Ngạn, ấm như ôm cái lò, thực sự không muốn dậy chút nào.

Thu Triết Ngạn hôn lên trán hắn, dỗ dành: “Sâu lười, báo thức của anh reo kìa, mau dậy đi làm.”

Trang Hãn Học lại càng ôm chặt hơn, vùi mặt vào hõm cổ của anh, đau khổ thút thít: “Tiểu Thu, tại sao phải đi làm chứ??”

Thu Triết Ngạn bật cười.

Trang Hãn Học tự hỏi tự trả lời: “À… Vì để nuôi Tiểu Thu đáng yêu của tôi. Tôi dậy đây.”

“Tôi dậy thật đây.”

“Thôi một phút nữa rồi dậy…”

“Hai phút nữa!!! Thật đấy!!!”

Thu Triết Ngạn lại hôn hắn: “Nếu anh còn chưa muốn dậy thì bọn mình tập thể dục buổi sáng đi.”

Trang Hãn Học mơ màng được Thu Triết Ngạn hầu hạ một trận, rồi bế hắn vào nhà vệ sinh, cả hai cùng tắm.

Trang Hãn Học xúc động: “Thời buổi này loạn quá, ngày xưa tôi chơi quá mức cũng chưa từng như thế.”

Trang Hãn Học thay quần áo sạch sẽ, nhanh chóng biến hóa thành mặt người dạ thú tới công ty.

Hắn vừa mới thải dương bổ dương cả đêm, có thể nói là bổ sung tinh khí, quét sạch mọi uể oải trước đó, người tràn đầy năng lượng.

Vì vậy, ban ngày Trang Hãn Học làm việc tích cực như đã được sạc đầy điện.

Buổi chiều, ba gọi hắn vào văn phòng, đặt một bản kế hoạch trước mặt hắn: “Cái này anh xem lướt qua à?”

Trang Hãn Học vừa nhìn liền thấy: Kế hoạch đầu tư công nghệ Thu Tấn.

Đó là công ty của Thu Triết Ngạn.

Ba cau mày nói: “Anh còn quá non, may là chưa quyết định đã bị tôi phát hiện.”

“Sao anh có thể duyệt bản kế hoạch vô lý như vậy?”

“Bộ anh vừa ngủ vừa duyệt hả? Hay là muốn làm từ thiện?”

Trang Hãn Học: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK