Khi mấy người Lưu Lực dẫn theo đám người Lâm gia lại đây, trước cửa nhà Trương Đại Nương đã vây đầy người.
Mọi người đều là người cùng một thôn, xảy ra chuyện lớn như vậy, không trong chốc lát, sự tình đã truyền ra khắp thôn Hòa Sơn.
Ngay từ đầu người Lâm gia còn không muốn đến đây, nhưng đám người Lưu Lực, Thẩm Tu Xuân đều đen mặt muốn cưỡng chế cha Lâm, nên cả nhà Lâm gia cũng tránh không khỏi, lúc này mới một đường hùng hùng hổ hổ bị dẫn đến nhà Trương Đại Nương.
Tuy rằng nơi nào có con người thì nơi đó không thể thiếu phân tranh, nhưng đại đa số người thôn Hòa Sơn bọn họ đối xử với người lớn tuổi và trẻ em cũng rất không tồi.
Chuyện bạc đãi, lỗ mãng với người già neo đơn như vậy, vẫn là mười năm có một.
Đặc biệt là mấy người đàn ông thanh niên có quan hệ cùng Trương Đình Nghiệp không tồi, cả đám mặt mày xanh mét trừng mắt nhìn cả nhà Lâm gia.
Nếu không phải cả nhà bọn họ đều đại đa số là phụ nữ, thì sớm đã có người hung hăng đi đánh cho mấy người Lâm gia một trận rồi.
Mẹ Lâm vốn đang còn nhỏ giọng lầu bầu chửi mắng, nhưng khi bà ta chạm phải ánh mắt của những người chung quanh, tức khắc sợ tới mức một câu cũng không dám nói.
Đừng thấy bà ta ngày thường hung hăng đánh con cái thật uy phong, nhưng ngay lập tức lại đối mặt với nhiều người trong thôn như vậy, trong lòng bà ta nhất thời cũng chột dạ một trận.
Dọc đường đi, Lâm Nhị Nha xem như đã hiểu rõ, hiện giờ chuyện đã lớn thành thế này, cha nương cô ta nhất định sẽ vì giữ gìn Ngũ Bảo mà lựa chọn hy sinh một đứa trong số chị em các cô.
Lâm Nhị Nha nghĩ đến chuyện mình lén nhặt kẹo của Ngũ Bảo, trong lòng cô ta vô cùng rõ ràng, ở thời khắc mấu chốt, mẹ Lâm khẳng định sẽ vì Ngũ Bảo mà lấy cô ta ra gánh tội.
Trong lòng Lâm Nhị Nha hối hận không thôi, sớm biết vậy cô ta sẽ không tham lam đi nhặt cái viên kẹo sữa đó.
Khi cả nhà Lâm bị đẩy đến trong sân viện nhà Trương Đại Nương, Lâm Nhị Nha mới bước vào, liền thấy giữa nhà chính, Trương Đại Nương đang được mọi người đỡ ra ngồi trên ghế.
Lúc nãy Lâm Nhị Nha còn ôm một tia may mắn, nhưng giờ phút này, cô ta rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế hiện tại.
Lâm Ngũ Bảo nhìn thấy Trương Đại Nương trên đầu quấn băng vải dày cộm, trên khuôn mặt nhỏ của nó hiện lên một mạt khiếp sợ cùng khủng hoảng.
Nó oán hận quay đầu nhìn Lâm Nhị Nha liếc mắt một cái, ngay sau đó sợ hãi duỗi tay kéo kéo tay mẹ Lâm bên cạnh.
Nhớ tới cái trò "họa thủy đông dẫn" lúc ban trưa của Lâm Nhị Nha kia, Lâm Ngũ Bảo nhịn không được nhỏ giọng nói: "Nương, chuyện này đều do Nhị Nha hết, nếu không phải nó......"
Mẹ Lâm nghe vậy cũng lòng tràn đầy oán hận, bà ta cảm thấy đứa con gái này của mình, không những ngu si mà còn ác độc, chính là cái thứ vô dụng báo đời.
Nếu không phải nó vì một viên kẹo đi vu hãm cho hai chị em Thẩm gia, thì Lâm Ngũ Bảo cũng sẽ không vì vậy đi động thủ với người ta, sau đó lại càng không thể nào xảy ra chuyện Trương Đại Nương bị thương.
Lâm Nhị Nha nhận thấy tầm mắt lạnh lùng của mẹ Lâm liền kinh hồn táng đảm, cô ta vội vàng xoay chuyển đầu óc nghĩ biện pháp đối ứng.
Đại đội trưởng liếc mắt một cái nhìn người Lâm gia trong viện, trong giọng nói lộ ra một cảm xúc nén giận, nói: "Các người chủ động thừa nhận sai lầm, hay là chờ Thẩm gia cùng Trương Đại Nương đứng ra chỉ chứng các người?"
Mẹ Lâm nghe vậy trong lòng hoảng hốt, bà ta theo bản năng liền muốn đẩy Lâm Nhị Nha ra.
Tựa hồ đã nhận ra suy nghĩ của mẹ Lâm, Lâm Nhị Nha lập tức kêu lên: "Đại đội trưởng, chuyện này kỳ thật là có ẩn tình, bác cũng không thể chỉ dựa vào lời nói của chị em Thẩm gia cùng Trương Đại Nương mà đổ hết mọi sai lầm lên người nhà chúng ta chứ?"
Đại đội trưởng cười lạnh một chút, nhìn Lâm Nhị Nha mới có mười sáu tuổi đứng trong viện, nói: "Được thôi, vậy nói đi, có ẩn tình gì?"
Lâm Nhị Nha là cái mặt hàng gì, người trong toàn bộ thôn Hòa Sơn này đều biết.
Đặc biệt là mấy nhà ở gần Lâm gia, trước đây không hiếm khi bị Lâm Nhị Nha chôm đồ trong nhà bọn họ.
Sắc mặt Thẩm Tu Xuân thập phần khó coi, lúc trước, khi Thẩm Mộ Quân mang Trương Đình Nghiệp trở về, hắn liền cùng mấy người có quan hệ tốt với Trương Đình Nghiệp cùng nhau đứng trước mộ Trương Đình Nghiệp thề, nói nhất định sẽ thay Trương Đình Nghiệp chăm sóc Trương Đại Nương.
Nhưng mà Trương Đình Nghiệp mới đi có mấy năm, mẹ già của hắn liền bị người ta bắt nạt, đẩy té xuống sườn núi.
Sắc mặt mấy người Thẩm Tu Xuân càng lúc càng đen, ai cũng xấu hổ không dám nhận mình là anh em tốt của Trương Đình Nghiệp.
Thẩm Tu Xuân nhìn Lâm Nhị Nha nói: "Lâm Nhị Nha, Trương Đại Nương đã kể hết mọi chuyện cho mọi người nghe rồi, thế nào, còn muốn nói Trương Đại Nương bôi nhọ các người hay sao?"
Lâm Nhị Nha vẫn vịn miệng vết thương trên mặt, vội đến đổ mồ hôi lạnh liên tục mở miệng giải thích: "Lúc đó Ngũ Bảo cùng Thẩm Nhạc Hương, Thẩm Gia Hảo đánh nhau, Trương Đại Nương cùng mấy chị em nhà tôi muốn ngăn cản bọn họ.
Lúc đó cả đám đều quấn vào với nhau thành một nùi, có ai biết được rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Sao mấy người có thể trực tiếp kết luận người đẩy Trương Đại Nương là người Lâm gia chúng tôi? Nói không chừng là Thẩm Gia Hảo tuổi còn nhỏ, tự mình không chú ý lăn đi xuống còn kéo theo Trương Đại Nương? Cũng có khi là Thẩm Nhạc Hương quá tức giận, nên không cẩn thận đẩy nhầm em trai mình xuống thì sao?"
Mẹ Lâm vừa nghe Lâm Nhị Nha nói, lập tức như tìm lại được tự tin, bà ta ngưỡng cằm phụ họa nói: "Không sai, các người dựa vào cái gì nhận định là nhà chúng tôi đẩy người? Chuyện này không thể hoàn toàn trách lên trên đầu nhà chúng tôi chớ."
Người chung quanh nghe được Lâm Nhị Nha ngụy biện, nhịn không được xem thường một trận, có một người đàn ông thành thật trung hậu nhịn không được nói: "Bà nói cũng đúng đó, nhưng mà nếu không phải Ngũ Bảo nhà bà kiếm chuyện trước, thì làm sao xảy ra chuyện xô đẩy lăn xuống sườn núi như vậy?"
"Đại Ngưu nói rất đúng, cho dù có là Thẩm Gia Hảo tự mình ngã đi xuống, nếu không phải Ngũ Bảo nhà các người kiếm chuyện, sao lại xảy ra tai nạn lúc sau được?"
Lưu Hạ Chí cười khẩy: "Chứ còn gì nữa.
Lâm Nhị Nha, nói đến nói đi, còn không phải muốn trốn tránh trách nhiệm? Nếu cảm thấy đại đội trưởng xử lý không công bằng, chúng ta đem chuyện này báo lên Cục Công An đi.
Đến lúc đó chúng ta liền cùng nhau nhìn xem, hành vi phạm tội này của các người có thể tránh thoát được hoả nhãn kim tinh của mấy đồng chí công an hay không?"
Mẹ Lâm vốn còn cảm thấy Lâm Nhị Nha nói rất có lý, nhưng đột nhiên nghe được người chung quanh nói như vậy, hình như đang đẩy hết mọi trách nhiệm lên người Ngũ Bảo thì phải.
Mẹ Lâm tức khắc lòng đầy không muốn, bà ta cảm thấy Lâm Nhị Nha thật sự quá không hiểu chuyện, dẫn lửa dẫn thế nào lại dẫn lên người em trai nhà mình chứ?
Không đợi mẹ Lâm nổi giận với Lâm Nhị Nha, Lâm Ngũ Bảo vừa nghe đến chuyện muốn đưa lên Cục Công An, tức khắc sợ hãi kéo tay mẹ Lâm nói: "Nương, con không muốn đi Cục Công An, con không muốn ngồi tù."
Lâm Ngũ Bảo ngày thường thích nhất là khi dễ ai yếu hơn mình, nhưng nó lại vô cùng sợ hãi Cục Công An cùng dân binh.
Nghe nói sau khi bị bọn họ bắt, đều bị đưa đến công trường lao động cải tạo làm cu li.
Trong thôn có một số người cao tuổi, vì muốn dọa mấy đứa nhỏ không nghe lời, liền thường xuyên miêu tả đại lao cùng nông trường lao động cải tạo đáng sợ như thế nào, không cẩn thận có khi còn làm chết người, vân vân.
Lâm Ngũ Bảo là trẻ hư điển hình trong thôn, thường xuyên nghe mấy người lớn hù dọa như vậy.
Cho nên trong lòng Lâm Ngũ Bảo mới 6 tuổi, đại lao cùng nông trường lao động cải tạo là nơi đáng sợ nhất.
Người chung quanh thấy Lâm Ngũ Bảo bị dọa ngốc, tức khắc hiểu rõ đứa trẻ này cũng âm thầm thừa nhận rồi, bằng không sao lại chột dạ sợ hãi đến như vậy?
Lưu Hạ Chí thấy thế ánh mắt sáng lên, cô dùng khuỷu tay huých huých Lưu Lực một chút, Lưu Lực lập tức hiểu ý đi lên phía trước một bước.
Lưu Lực hơi ngồi xổm xuống nhìn Lâm Ngũ Bảo nói: "Ngũ Bảo, mày còn nhỏ tuổi như vậy, ngồi đại lao thì thế nào, có tưởng tượng tới chưa? Mấy kẻ xấu trong phòng giam ý nha, trời ơi, thích nhất là tra tấn mấy đứa trẻ nhỏ như thế này."
Lâm Ngũ Bảo vốn đang sợ hãi đến không được, đột nhiên nghe Lưu Lực nói như thế, tức khắc cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.
Cha Lâm thấy Lưu Lực cố ý hù họa Ngũ Bảo, tức khắc vẻ mặt khó coi nói: "Lưu Lực, cậu nói vậy là có ý gì? Chuyện này Ngũ Bảo nhà tôi không hề có chút dính líu nào, cậu đừng có mà đi nói lung tung với con nít."
Nhưng Lâm Ngũ Bảo đã bị dọa ngốc, căn bản không kịp nghĩ ngợi gì, liền triệt để khai hết chuyện đã xảy ra.
Lâm Ngũ Bảo thở đứt quãng nói: "Tao......!Con chính là nghe người trong thôn nói, nói cha nương Thẩm Nhạc Hương sắp ly hôn, liền cố ý muốn cười nhạo hai đứa nó mà thôi......!Sau đó kẹo của con không thấy đâu, kẹo bị Nhị Nha giấu đi mất, nó còn gạt con, nói Thẩm Nhạc Hương trộm kẹo sữa của con......!Bằng không thì con cũng không ra tay với bọn họ để làm gì......"
Lâm Ngũ Bảo càng nói càng thấy tức giận, nó nhịn không được quay đầu lại gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Nhị Nha.
"Nếu không phải nó......!Nếu không phải cái con quỷ tham lam lại hay trộm cắp đó, con tuyệt đối sẽ không động thủ đánh người......!Cho nên đều là tại nó! Tại nó, tại nó......"
Lâm Nhị Nha không nghĩ tới Lâm Ngũ Bảo ngu như vậy, mới bị người hù dọa một chút đã khai hết ra? Vốn dĩ dựa theo tính toán của Lâm Nhị Nha, chỉ cần cả nhà bọn họ kiên quyết nói đây là chuyện ngoài ý muốn, cho dù đám người đại đội trưởng có muốn thiên vị mấy người Trương Đại Nương, cũng không có biện pháp đem chuyện này nói thành bọn họ cố ý đả thương người.
Nhưng mà giờ thì sao? Mẹ Lâm một lòng chỉ muốn che chở Lâm Ngũ Bảo, cái thằng ngu Lâm Ngũ Bảo này chỉ quen thói tung hoành trong nhà chứ ra ngoài thì co rút như chim cút, mấy đám chị em trong nhà thì đầu óc đần độn chậm chạp, không ai được việc gì cả.
Trong lòng Lâm Nhị Nha lúc này vừa tức lại sợ hãi, tức giận người nhà mình cả đám không biết cố gắng, sợ mình sẽ bị đẩy ra gánh tội.
Khi Lâm Nhị Nha thấy mấy người trong đội thanh niên trí thức cũng tới, sắc mặt tức khắc trở nên càng thêm khó coi.
Cũng không biết Dương Thành Hách có tới không? Lỡ như bị hắn thấy mình trong bộ dáng này, vậy về sau mình làm sao còn mặt mũi xuất hiện trước mặt hắn?
Lâm Nhị Nha nghĩ như vậy, liền cảm thấy mệnh mình thật là quá khổ, sao cô ta có thể gặp phải người một nhà thế này chứ?
Giờ khắc này cô ta đột nhiên ghen ghét Thẩm Lệ Nghiên, không, à, không chỉ mỗi Thẩm Lệ Nghiên, cô ta còn ghen ghét Lưu Hạ Chí, ghen ghét Đồng Phàm Phàm......
Nếu người nhà cô ta có thể tốt bằng một nửa người nhà của mấy người đó, thì cô ta cũng không đến mức rơi xuống nông nỗi hiện giờ.
Lâm Nhị Nha đang thất thần liền bị mẹ Lâm tát cho một bạt tai, sau đó cô ta liền nghe được nương mình nói với đại đội trưởng: "Chuyện này là Nhị Nha gây nên, nếu như tội lỗi là của nó, vậy hôm nay chúng tôi liền giao nó cho các người, các người muốn đánh, muốn chửi, muốn bắt nó làm trâu làm ngựa gì, chúng tôi về sau tuyệt đối sẽ không hỏi đến một chữ, Lâm gia chúng tôi coi như không có đứa con gái này."
Mẹ Lâm nói xong liền muốn kéo Lâm Ngũ Bảo rời đi, người chung quanh đều bị một chiêu này của mẹ Lâm làm cho sửng sốt, ngay cả đại đội trưởng đứng một bên cũng không phản ứng lại kịp.
Nhưng không đợi mẹ Lâm bước ra khỏi cổng viện, đã bị một giọng nói ngăn trở.
Lý Khanh Khanh buồn cười nhìn bóng dáng cô ta, nói: "Người ta nói, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha làm nương, con cái nhà các người không dạy dỗ cho đàng hoàng, hiện giờ nó gây ra chuyện lớn như vậy, các người cũng hay ha, trực tiếp vứt bỏ đứa con đó, phủi đít rời đi là xong?"
Người chung quanh nghe vậy, lập tức tiến lên cản mẹ Lâm lại, rất nhiều người đều cảm thấy cách làm của mẹ Lâm vừa mới rồi thật quá đáng.
Tuy rằng trong thôn bọn họ rất nhiều nhà đều cảm thấy sinh con gái chỉ là vịt trời, nuôi giùm nhà người ta, không thể nào so sánh với sinh con trai, nhưng cũng không ai đến mức giống như Lâm gia vậy, bọn họ quả thực không xem con gái là người mà.
Mẹ Lâm thấy đường đi đã bị người trong thôn chắn, tức khắc đầy mặt vẻ mặt phẫn nộ mà nhìn về phía Lý Khanh Khanh nói: "Lý Thanh Thanh, cô đừng có quá đáng, cô còn muốn thế nào nữa?!"
Lý Khanh Khanh nhấc chân đi ra sân viện, sau đó lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Nhị Nha đang há hốc mồm, nói: "Con bé này mới có bao lớn tuổi, vậy mà tâm tư đã ngoan độc đến như vậy, chúng tôi cũng không dám chấp chứa đâu.
Hơn nữa bây giờ là xã hội mới rồi, có ai còn đem con nít đi làm đứa ở chứ? Bà làm như vậy không phải cố ý muốn hại chết Trương Đại Nương sao? Lỡ như bị người có tâm cử báo, sẽ lập tức bị xem thành thành phần địa chủ cũ, đấu tố một trận."
Lý Khanh Khanh trong mạt thế đã từng gặp rất rất nhiều những người như vậy, hơn nữa đại đa số đều là mấy đứa nhỏ không được bao nhiêu tuổi này.
Những người đó, vì mạng sống của mình, đều giả vờ ngây thơ đáng thương, vô tội.
Nhưng sau khi được người ta cứu về, cũng vì bản thân mình ăn được nhiều hơn một chút, mà lén lút tìm cách giết chết người đã cứu bọn họ.
Lâm Nhị Nha đúng là hình tượng nữ phụ độc ác điển hình, cô ta không giống như mấy đứa trẻ quậy phá ngỗ nghịch trong thôn, bản chất của cô ta từ nhỏ là đã xấu rồi.
Ngay từ đầu, vì ghen ghét Thiết Đản Nhi, dám dùng chăn bịt mũi miệng Thiết Đản Nhi.
Lúc ấy còn có thể giải thích là vì khi ấy còn nhỏ tuổi, lại thấy Thiết Đản Nhi không có quan hệ huyết thống gì, cho nên mới không hiểu chuyện hại Thiết Đản Nhi như vậy.
Nhưng mà sau này, khi Lâm gia có thêm đứa con trai là Ngũ Bảo, cô ta lại nhịn không được giở lại trò cũ.
Sau đó, bị Thiết Đản Nhi làm hỏng chuyện,cô ta liền xoay người hết sức lưu loát ném nồi đi, trực tiếp làm cho Thiết Đản Nhi trải qua cuộc sống bi thảm vô cùng.
Ngẫm lại Thiết Đản Nhi lúc đó còn nhỏ, khi bị cả đám người nhà Lâm gia đánh chửi, Lâm Nhị Nha lúc ấy một chút áy náy cũng không có, thậm chí còn hùa theo đánh chửi Thiết Đản Nhi.
Nếu một lần, hai lần, còn có thể nói lúc đó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng mà sau này, một lần lại một lần, Lâm Nhị Nha đều không hề cảm thấy mình có lỗi lầm gì.
Ngược lại lúc nào cũng mang khuôn mặt như nữ chính kịch bi, thực sự cảm thấy mình là một người số khổ.
Đối với người như vậy, Lý Khanh Khanh cũng không dám giữ lại, đây chính là khối u ác tính, còn đáng sợ hơn cả bom nhiều.
Lưu Hạ Chí nghe Lý Khanh Khanh nói xong, lại tưởng tượng một chút, cũng cảm thấy người nhà Lâm gia quá hiểm ác.
Để Lâm Nhị Nha lại làm gì? Để chọc cho người ta tức chết? Hay là phí công giúp Lâm gia bọn họ nuôi không một đứa con gái?
Không nói cái gì khác, chỉ nói Lâm Nhị Nha còn nhỏ mà tâm tư như vậy, có thể vì một viên kẹo mà cố ý vu hãm người khác, sau này có khi nào vì một ngụm cơm, liền giết chết Trương Đại Nương bơ vơ không nơi nương tựa không?
Thẩm Tu Xuân đầy mặt không kiên nhẫn mà nhìn mấy người Lâm gia, "Cho dù chuyện này tính từ đầu là do Lâm Nhị Nha khơi ra, nhưng đứa nhỏ Lâm Ngũ Bảo này cũng có sai.
Lâm gia, các người bất công như vậy, cũng không sợ lạnh lòng mấy đứa con gái nhà mình sao?"
Theo lời này của Thẩm Tu Xuân, người chung quanh mới chú ý tới biểu cảm của mấy đứa con gái nhà Lâm gia đang đứng một bên.
Trước không nói Lâm Nhị Nha đã cuồng loạn, chỉ nói Lâm Tứ Nha luôn luôn thành thật trung hậu đi, lúc này con bé vẫn còn mặt mũi trắng bệch nhìn mẹ Lâm.
Nó tựa hồ như còn chưa hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, trong đôi mắt không mấy đặc biệt đang tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Lâm Đại Nha nhìn em gái Lâm Nhị Nha đang khóc đến thê thảm, nhịn không được nói với mẹ Lâm cha Lâm: "Cha, nương, con cầu xin hai người đừng làm vậy với Nhị Nha mà, Nhị Nha nó biết sai rồi."
Mẹ Lâm nghe vậy cả giận nói: "Tao cũng có muốn đâu, còn không phải là do bọn họ cứ bức ép? Không đẩy Nhị Nha ra, chẳng lẽ chúng mày muốn Ngũ Bảo đi gánh tội sao? Ngũ Bảo nó chỉ mới có 6 tuổi, nếu như nó bị hỏng thanh danh rồi, sau này làm sao đi học, làm sao lấy vợ đây? Chúng mày muốn Lâm gia chúng ta tuyệt hậu sao?"
Lâm Đại Nha ăn nói vụng về, nghe vậy liền há miệng thở dốc một chút, ấp úng nói: "Nhưng mà......!Nhưng mà cũng không thể để Nhị Nha....!chúng ta, chúng ta có thể đền tiền, đúng rồi! Nương, chúng ta có thể đền tiền mà!"
Mấy chị em gái nhà Lâm gia nghe vậy ánh mắt sáng lên, lúc trước thôn cách vách cũng từng xảy ra chuyện tương tự, bọn họ cũng dùng cách nhận lỗi và đền tiền để giải quyết.
Mẹ Lâm vừa nghe đến phải đền tiền, bà ta càng không nỡ, vết thương trên đầu Trương Đại Nương nhìn cũng không nhẹ, nếu phải đền tiền, còn không biết phải đền bao nhiêu đâu.
Mẹ Lâm tưởng tượng đến phải đưa ra nhiều tiền như vậy, tức khắc vẻ mặt không kiên nhẫn mà kêu: "Không có tiền, không có tiền, chúng ta làm gì có tiền đền cho người ta chớ, chúng mày muốn mạng nương chúng mày có phải không?"
Mấy chị em gái nhà Lâm gia mặt mũi trắng bệch, cả đám nhìn chằm chằm mẹ Lâm như nhìn quỷ.
Có thể là do dù sao cũng chị em một nhà, môi hở răng lạnh, cũng có thể là qua Lâm Nhị Nha, mấy chị em có thể nhìn được vận mệnh về sau của mình.
Mấy chị em nhà Lâm gia hiếm khi thống nhất đứng cùng một chiến tuyến, Lâm Tam Nha vội vàng thình thịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt mẹ Lâm, khóc lóc nói: "Nương ơi, chúng ta nên đền tiền đi.
Lỡ như chọc bọn họ nóng nảy, thật sự báo lên Cục Công An, Nhị Nha nói không chừng phải ngồi tù, thanh danh Ngũ Bảo cũng sẽ bị huỷ hoại."
Mẹ Lâm bị Lâm Tam Nha nhào vào một cái lảo đảo, bà ta tức giận mà duỗi chân muốn đá Lâm Tam Nha một cái.
Lâm Tam Nha đột nhiên nghĩ tới cái gì, nó cũng không màng suýt bị đá một chân, vội đứng lên nói nhỏ bên tai mẹ Lâm mấy câu.
Trên mặt Mẹ Lâm hiện lên một mạt nghi hoặc, sau đó kinh nghi bất định nhìn Lâm Tam Nha liếc mắt một cái, "Mày nói thật sao?"
Lâm Tam Nha vội gật gật đầu, vẻ mặt khẩn thiết nói: "Nương, là thật, đến lúc đó nương muốn cái gì cũng có.".
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
26 Tháng tám, 2023 13:58
GIẢM GIÁ 50% bản dịch bộ truyện này tới chương mới nhất tại viptruyenfull(.com). và nhiều bộ truyện dịch VIP khác giá rẻ ! => Tặng 1000 Xu khi đăng ký tài khoản mới trong tháng này. Đặc biệt Web nhận dịch và up truyện theo yêu cầu LH 08 6279 3487.
BÌNH LUẬN FACEBOOK