Lý Khanh Khanh bị hắn hỏi, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu ra sao, cô nâng mi mắt lên liếc Thẩm Mộ Quân một cái nói: "Tôi chỉ đơn thuần là kính trọng quân nhân thôi, không có ý tưởng gì khác."
Nói xong, Lý Khanh Khanh từ bên kia xuống xe trước, đối với câu trả lời của Lý Khanh Khanh, hắn hoàn toàn không ngoài ý muốn, rốt cuộc cái câu hỏi này, thật lâu trước đây hắn cũng từng hỏi rồi, mỗi lần cô trả lời đều giống hệt như vậy.
Thẩm Mộ Quân nhìn nhìn Lý Khanh Khanh xuống xe, lúc này mới được Tiểu Tống trợ giúp cũng xuống xe.
Chờ đến khi hắn ngồi vào trên xe lăn, một người đàn ông cao lớn lãnh khốc liền xuất hiện, từ trong tiệm cơm sải bước đi qua bên này.
Khi người đàn ông kia liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Mộ Quân trên xe lăn, trong đôi mắt lạnh băng của hắn tức khắc hiện lên một mạt cáu giận, cũng không biết là cáu giận Thẩm Mộ Quân, hay là cáu giận chính bản thân hắn.
Tiểu Tống thấy người đàn ông này đi tới, lập tức hướng về phía đối phương, kính cẩn chào theo quân lễ: "Đoàn trưởng!"
Tôn Diệu Thành nhìn hắn gật gật đầu, trầm mặc mà đi tới bên cạnh Thẩm Mộ Quân, sau đó tự mình đẩy xe lăn vào bên trong tiệm cơm quốc doanh.
Về sự tình mấy năm nay của Thẩm Mộ Quân, Tôn Diệu Thành trước khi bị điều đến nơi đây đã biết đến tám chín.
Trong đó cũng bao gồm chuyện Thẩm Mộ Quân vì cứu người bị thương, cùng với chuyện nguyên chủ ngược đãi Thẩm Mộ Quân và con cái như thế nào.
Cho nên trong nháy mắt nhìn thấy Lý Khanh Khanh, đáy mắt hắn liền hiện lên một mạt lạnh lẽo như lưỡi đao.
Lý Khanh Khanh cảm nhận được địch ý của Tôn Diệu Thành, nhưng lại không vì vậy mà lộ ra một tia không vui.
Bởi vì cô biết địch ý này của đối phương vốn là giành cho nguyên chủ, người mang đến thống khổ cho Thẩm Mộ Quân, chứ không phải vô duyên vô cớ cừu thị cô.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên xuyên đến nơi này, Lý Khanh Khanh cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần gặp đủ mọi loại bất lợi khi trở thành nguyên chủ.
Lý Khanh Khanh rốt cuộc chiếm thân thể của nguyên chủ, nếu cô đã hưởng thụ lợi ích nguyên chủ cho cô, thì đồng thời cũng nên gánh vác thanh danh không tốt của nguyên chủ.
Tôn Diệu Thành biết trên mặt Lý Khanh Khanh có một vết sẹo, cũng biết lý do vì sao lúc trước cô bị thương, hắn vốn tưởng rằng cô sẽ là một người phụ nữ vừa xấu xí lại hay kiếm chuyện, nhưng trong nháy mắt hắn thực sự nhìn thấy Lý Khanh Khanh, Tôn Diệu Thành mới phát hiện cô thế mà lại là mỹ nhân bộ dạng phi thường xuất chúng?
Trước kia Tôn Diệu Thành ở bộ đội, cũng từng gặp không ít nữ đồng chí của đoàn văn công, cùng với những nữ hộ sĩ xinh đẹp của quân y viện.
Hắn tự nhận là mình cũng coi như gặp qua một chút việc đời, nhưng khi thấy Lý Khanh Khanh, Tôn Diệu Thành mới hiểu được cái gì gọi là mỹ nhân như họa.
Hắn nhìn người phụ nữ bộ dạng xuất chúng như vậy, trong lòng nhịn không được càng thêm lo lắng cho đồng đội cũ của mình.
Một người phụ nữ có bề ngoài xinh đẹp như vậy, cho dù cô ta có là một người an phận thủ thường, thì chung quanh cũng sẽ có không ít đàn ông muốn ngoại tình với cô ta đi? Đặc biệt là dưới tiền đề chồng cô ta còn tàn phế nữa, cô ta sẽ cam tâm ngoan ngoãn sống cùng Thẩm Mộ Quân sao?
Đương nhiên, nếu người phụ nữ này nguyện ý êm đẹp ly hôn cùng Thẩm Mộ Quân, một người đàn ông như Tôn Diệu Thành hắn cũng sẽ không làm khó cô ta.
Nhưng mà......!Hắn liền sợ người phụ nữ này không dám ly hôn, lại không bằng lòng sống chung cùng Thẩm Mộ Quân.
Nếu là như thế, thì cuộc sống của Thẩm Mộ Quân sẽ rất gian nan.
Khi Tôn Diệu Thành nghĩ như vậy, tay không nhịn được nắm chặt tay đẩy sau xe lăn.
Sắc mặt hắn vẫn bất biến đẩy Thẩm Mộ Quân vào một gian phòng riêng trong tiệm cơm.
Đều nói một trắng che ba xấu, màu da Lý Khanh Khanh thực trắng đến cơ hồ tỏa sáng, kiểu như cái loại bỏ vào bên trong đám người, đều có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy được.
Cô đi theo mấy người Tôn Diệu Thành mặc quân trang tiến vào, tức khắc liền hấp dẫn không ít lực chú ý của người chung quanh.
Người trong tiệm cơm đều tò mò đánh giá mấy lần, nhịn không được trong lòng thầm đoán thân phận của bọn họ.
Bất quá Lý Khanh Khanh cũng không có để ý ánh mắt chung quanh, chỉ bình tĩnh đi theo mấy người vào phòng bao.
Lúc sau, Lý Khanh Khanh cũng không nói gì, cô nhìn ra được Tôn Diệu Thành đối với cô rất bất mãn, liền không vội vàng nhiều lời khiến người ta phiền chán, chỉ luôn cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn ăn cơm.
Nhưng còn Thẩm Mộ Quân luôn luôn không nói mấy câu thì khác, sau khi ngồi vào trong phòng bao, liền nổi lên ôn mấy cái chuyện xưa như sát thần với Tôn Diệu Thành.
Thẩm Mộ Quân một bên không vội không gấp cùng Tôn Diệu Thành nói chuyện, vừa thỉnh thoảng trộm liếc liếc mắt một cái nhìn Lý Khanh Khanh an tĩnh ăn cơm.
Lý Khanh Khanh từ sau khi tiến vào, chào Tôn Diệu Thành được một câu, sau đó vẫn luôn yên lặng ngồi ăn đồ ăn của mình.
Khi cô ăn không có mấy tiếng động, nhưng tốc độ ăn cơm lại nhanh đến kinh người.
Cũng may Tôn Diệu Thành gọi cả một bàn đồ ăn, bằng không nói không chừng cũng không đủ cho một mình cô ăn.
Lý Khanh Khanh trước mạt thế là một người khá kén ăn, sau khi trải qua một hồi mạt thế, tật xấu kén ăn liền lập tức được sửa.
Hiện giờ cho dù có là bánh bột ngô bình thường, vào miệng Lý Khanh Khanh đều là vô cùng mỹ vị.
Hơn nữa đồ ăn chỗ này làm còn tính không tồi, Lý Khanh Khanh làm gì có công phu theo chân bọn họ nghe chuyện, tất cả lực chú ý đều đặt lên bàn đầy đồ ăn rồi.
Tôn Diệu Thành là người rất nhạy bén, ở lần thứ tư nhìn thấy Thẩm Mộ Quân nhìn lén Lý Khanh Khanh, đột nhiên chuyển chủ đề, mở miệng hỏi: "Vợ cậu hoá ra lại là một người khá an tĩnh nhỉ."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy nhịn không được cong cong khóe miệng, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Vợ em chỉ là tương đối thích ăn mà thôi, làm anh chê cười rồi."
Khi Thẩm Mộ Quân nói những lời này, trong đôi mắt đen như mực hiện lên một mạt ý cười.
Lúc trước hắn không muốn cho Tôn Diệu Thành cùng Lý Khanh Khanh gặp mặt, cho nên cảm xúc vẫn luôn rất khó chịu.
Nhưng mà khi nhìn thấy thái độ Tôn Diệu Thành đối với Lý Khanh Khanh, Thẩm Mộ Quân đột nhiên cảm thấy sầu lo của mình lúc quá dư thừa.
Bởi vì hiện giờ Lý Khanh Khanh vẫn là vợ hắn, lấy tính cách chính trực của Tôn Diệu Thành, sẽ không thể nào sinh ra tâm tư gì đối với một phụ nữ có chồng.
Còn......!Đời trước sao? Đời trước, là chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không phải bản thân hắn phạm xuẩn, tự tay đẩy Lý Khanh Khanh từ bên cạnh ra, cũng sẽ không có nhiều chuyện nhảm nhí lúc sau như vậy.
Trong con ngươi sâu thẳm của Thẩm Mộ Quân chậm rãi hơi bần thần, nói đến......!Hắn đã trải qua ba đời rồi.
Hai đời trước, một đời vì quốc gia, một đời vì thân nhân, chỉ mỗi chưa bao giờ nỗ lực vì chính mình.
Hắn giống như là một ngọn nến vậy, liều mạng thiêu đốt hết thảy của mình, nhưng mà đến cuối cùng, đổi lấy đều không phải kết cục tốt gì.
Đại khái là trời cao đều nhìn không nổi, cho nên mới lại cho hắn một cơ hội nữa, để một đời này, hắn có thể vì bản thân mà sống lại một lần.
Nói đến cũng kỳ, tuy Thẩm Mộ Quân trọng sinh hai lần, nhưng lần nào cũng là sau khi hai chân đã bị thương.
Thẩm Mộ Quân không rõ đây là vì cái gì, nhưng mơ hồ có thể đoán được, lần đó bị thương, rất có khả năng là cơ hội của hắn.
Tôn Diệu Thành thấy hai mắt Thẩm Mộ Quân hơi thất thần trong chốc lát, trong đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn hiện lên một mạt nghi hoặc.
Thẩm Mộ Quân, Tôn Diệu Thành, Trương Đình Nghiệp, cùng với Khổng Tiếu là bốn người có quan hệ tốt nhất, lúc trước là bạn cùng một phòng ngủ trong quân đội.
Thẩm Mộ Quân đứng hàng thứ ba trong bốn người, ngày thường Tôn Diệu Thành liền thích kêu hắn lão tam.
Mà Trương Đình Nghiệp chính là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, hắn vốn là đứa em út mà mấy người anh này yêu thương nhất, kết quả lại là người đi sớm nhất trong số bọn họ.
Từ sau khi Trương Đình Nghiệp đi rồi, Thẩm Mộ Quân liền thành người nhỏ nhất trong số bọn họ, cũng thành người mà Tôn Diệu Thành cùng Khổng Tiếu quan tâm nhất.
Năm đó khi mấy người bọn họ ở bộ đội, người có tiền đồ nhất có bản lĩnh nhất chính là Thẩm Mộ Quân.
Đáng tiếc sau khi Trương Đình Nghiệp hy sinh, Thẩm Mộ Quân liền dứt khoát kiên quyết rời đi.
Nếu không phải Thẩm Mộ Quân rời đi, lấy bản lĩnh cùng quân công của hắn, vị trí hiện tại của hắn sẽ không kém hơn Tôn Diệu Thành.
Thẩm Mộ Quân nghĩ một lát liền phục hồi tinh thần lại, con ngươi đen kịt dừng lại trên người Tôn Diệu Thành, liền thấy một làn sương mù màu xám bạc chậm rãi từ trên người Tôn Diệu Thành đổ xuống.
Tầng sương mù còn tính ôn hòa kia lả tả lả tả bồng bềnh trong cả gian phòng bao, trong vô hình lại mang đến cho mấy người đang ngồi đây một loại cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Thẩm Mộ Quân nhìn lướt qua Lý Khanh Khanh vẫn đang an tĩnh, liền phát hiện màn sương mù trên người Tôn Diệu Thành bay tới bay lui, lại duy nhất không có ảnh hưởng đến Lý Khanh Khanh mảy may nào.
Thẩm Mộ Quân thấy thế nhịn không được buồn cười một trận, hắn thật không biết nên nói tố chất tâm lý cô cường đại, hay là nên nói cô phản ứng trì độn nhỉ?
Lúc sau hai người lại hàn huyên vài câu, Tôn Diệu Thành thấy hai vợ chồng có vẻ ăn no rồi, liền tự mình đưa hai người về nhà khách.
Kỳ thật Tôn Diệu Thành có rất nhiều muốn nói với Thẩm Mộ Quân, nhưng ngại có Lý Khanh Khanh ở ngay một bên, hắn đành phải nghẹn lời muốn lời nói trở về.
Chờ đến khi hai người trở lại nhà khách, bác gái trông cửa vừa nhìn thấy Tôn Diệu Thành một thân quân trang, lập tức vẻ mặt nhiệt tình muốn giúp Tôn Diệu Thành đẩy xe lăn, bị Tôn Diệu Thành thập phần khách khí uyển chuyển từ chối.
Lúc sau Lý Khanh Khanh dùng nhà tắm công cộng tắm sạch sẽ một lần, lại giúp Thẩm Mộ Quân lấy một chút nước ấm, để hắn ở trong phòng lau rửa đơn giản một chút.
Đừng thấy thời tiết hiện tại vẫn đang nóng bức, nhưng vì trên người Thẩm Mộ Quân không có bao nhiêu thịt, dọc đường đi đều ngồi trên xe lăn được người đẩy, trên người hắn cơ hồ không có ra một chút mồ hôi nào, cả người thoạt nhìn vẫn thanh thanh sảng sảng như cũ.
Khi Lý Khanh Khanh bưng thau tráng men đi ra ngoài đổ nước, bác gái kia rốt cuộc bắt được cơ hội đi lên, bà ta vẻ mặt hòa ái nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Cái người bạn kia của chồng cô hình như làm quan chức hả? Tôi thấy khí thế trên người hắn đúng là không bình thường nha."
Lý Khanh Khanh nghe vậy cười khẽ một chút, không ừ hử, cũng không phủ nhận.
Bác gái thấy thế cho rằng Lý Khanh Khanh âm thầm xác nhận, nhịn không được tiếp tục nói: "Ai da, vậy thật đúng là khó lường.
Tôi nghe nhà bà con tôi nói, nếu là quan lớn thì tiền trợ cấp nhiều lắm.
Chồng cô không phải tới huyện thành xem chân sao? Có người bạn làm quan như vậy, cái chân hắn hẳn là có thể trị khỏi rồi?"
Lý Khanh Khanh thập phần có lệ nói: "Cũng có thể." Nói xong lời này, cô liền ôm thau trở về phòng.
Bác gái kia thấy bộ dáng cô không để ý tới mình, nhịn không được hướng về phía cánh cửa phòng đã đóng lại liếc một cái, sau đó nhỏ giọng mà nói thầm vài tiếng.
Tìm truyện hay tại ~ TRUмtгцу eИ.Vn ~
Trở lại trong phòng, Lý Khanh Khanh liền đem chuyện hôm nay mua đồ nói với hắn.
Tuy rằng Thẩm Mộ Quân đem hết tiền giao cho cô, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy những cái tiền đó là của Thẩm Mộ Quân.
Hiện giờ một hơi tiêu hết nhiều tiền như vậy, nói như thế nào cũng muốn báo cho chủ nhân biết một tiếng chứ?
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, không có chút ngoài ý muốn nào, ngược lại sau khi nghe cô nói xong, hắn móc trong túi áo ra một cái sổ con.
Thẩm Mộ Quân giơ sổ con trong tay, sắc mặt trầm tĩnh nhìn cô nói: "Đây là tiền an ủi phía trên cho tôi, tôi vốn muốn để dành để cho cha mẹ cùng hai đứa nhỏ."
Thẩm Mộ Quân thấy vẻ mặt Lý Khanh Khanh kinh ngạc nhìn hắn, liền nhẹ giọng nói tiếp: "Về sau......!Tất cả tiền của tôi...đều là của em.
Lúc trước là tôi không đúng."
Lời giải thích trong miệng Thẩm Mộ Quân cùng hiểu biết trong lòng Lý Khanh Khanh hoàn toàn không giống nhau.
Đối với hành động tự nguyện đem "tiền riêng" thẳng thắng dứt khoát nộp lên này của Thẩm Mộ Quân, thật đúng là làm Lý Khanh Khanh khiếp sợ.
Cô nhịn không được đầy mặt khó hiểu đánh giá hắn, thật sự là không rõ sao đột nhiên hắn lại "ngoan ngoãn" như vậy? Cái này...đâu giống Thẩm Mộ Quân như trong tiểu thuyết gốc đâu nhỉ?
Thậm chí......!Có trong một nháy mắt, Lý Khanh Khanh cảm thấy Thẩm Mộ Quân cũng bị người khác xuyên đến rồi..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
26 Tháng tám, 2023 13:58
GIẢM GIÁ 50% bản dịch bộ truyện này tới chương mới nhất tại viptruyenfull(.com). và nhiều bộ truyện dịch VIP khác giá rẻ ! => Tặng 1000 Xu khi đăng ký tài khoản mới trong tháng này. Đặc biệt Web nhận dịch và up truyện theo yêu cầu LH 08 6279 3487.
BÌNH LUẬN FACEBOOK