CHƯƠNG 40: KHUY ÁO BỊ ANH CỞI RA
Đúng lúc này, một chiếc xe việt dã màu đen hống hách chạy vút qua người cô.
Lương Đồng Tâm chưa kịp né tránh, đã bị bánh xe bắn nước bùn lên người. Mà chiếc xe việt dã màu đen hống hách đó cũng đột ngột dừng trước mặt cô, chặn đường đi của cô.
Người có thể tới nơi này đều là người có tiền!
Mặc dù Lương Đồng Tâm rất muốn cãi lý với chủ nhân chiếc xe này, nhưng cô không biết trút giận thế nào.
Vì cả người cô đã ướt như chuột lột, trên người cũng có vết bùn.
Đúng lúc này, có người cầm ô bước xuống từ ghế lái, Lương Đồng Tâm tự nhận mình xui xẻo, đành phải đi đường vòng.
Cô đang định chạy qua đường, nhưng không ngờ lại bị ai đó nắm cổ tay, lúc cô quay đầu lại thì đụng phải ngực đối phương.
Nước mưa men theo chiếc cằm trắng nõn của cô, chảy xuống xương quai xanh mảnh mai, rồi chảy vào vạt áo của cô. Áo sơ mi trắng trên người cô đã thấm ướt đến mức gần như trong suốt, ôm sát vào làn da cô, vóc dáng mê người thoắt ẩn thoắt hiện.
Hầu kết người đàn ông không khỏi trượt lên trượt xuống mấy lần.
Lúc Lương Đồng Tâm ngẩng đầu lên, đúng lúc đối phương cũng cúi đầu xuống, hai đôi môi bất giác chạm vào nhau.
Hơi thở nóng bỏng bao trùm cô.
Lương Đồng Tâm sợ hãi, vô thức lùi về sau một bước, ai ngờ tay anh bỗng giữ lấy gáy cô.
Động tác mờ ám này làm Lương Đồng Tâm chưa kịp tỉnh táo lại, đã bị anh hôn lên lần nữa.
Cô mở to mắt, nhìn khuôn mặt điển trai với đường nét tinh xảo của người đàn ông.
Đối phương còn thỏa thích mút môi cô, lúc anh định tiến thêm bước nữa thì Lương Đồng Tâm dùng sức đẩy anh ra, nhưng cô lại bị anh kéo vào lòng lần nữa.
Cô thật sự không ngờ, anh lại mạnh đến thế, một tay cầm ô mà vẫn có thể ôm chặt cô bằng tay còn lại.
“Anh…”
Sau khi nhìn thấy rõ đối phương là ai, Lương Đồng Tâm muốn nói lại thôi, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Điền Duy Hoàng nhếch miệng cười, xoa đầu Lương Đồng Tâm: “Em lên xe đi!”
“Anh, anh là…” Lương Đồng Tâm hơi ấp úng, không dám chắc mình có nhận đúng người không.
Người đàn ông mặc quân phục, vóc dáng cao lớn nhưng không uy mãnh mà rất hống hách.
Điền Duy Hoàng liền kéo Lương Đồng Tâm vào xe việt dã của mình.
Bọn họ vừa rời đi, phía sau liền có một chiếc xe riêng màu đỏ hồng bắt mắt chạy vào khu biệt thự.
Vì thân phận đặc biệt của Điền Duy Hoàng, nên anh không có số điện thoại cố định, Tô Minh Tuyết chỉ có thể nghe quản gia Lưu nhắn lại rằng, tới khu biệt thự Hoa Viên đợi cậu cả Điền.
Quản gia Lưu nói, cậu cả Điền muốn xem thử biệt thự mà cô chọn có kiểu dáng thế nào, nên bảo cô tới biệt thự đợi cậu cả Điền.
Tô Minh Tuyết đành phải lái xe tới khu biệt thự, lúc cô tới nơi định bước xuống xe thì nhất thời do dự.
Không hiểu sao cô bỗng cảm thấy căng thẳng khi chính thức gặp mặt cậu cả Điền.
Ngộ nhỡ…
Ngộ nhỡ cậu cả Điền biết dáng vẻ Lương Đồng Tâm, nhưng lại không biết tên, vậy chẳng phải thân phận thật sự của cô sẽ bị bại lộ à?
Vừa nghĩ đến đây, Tô Minh Tuyết không rét mà run.
Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng lóe lên tia sáng, rồi Tô Minh Tuyết quyết tâm, quay đầu xe lại.
Bên này, ở trong xe, vì để Lương Đồng Tâm không bị cảm lạnh, Điền Duy Hoàng đã bật hệ thống sưởi ấm trong xe lên.
Anh lái xe nhanh như tên lửa, trên đường đi, Lương Đồng Tâm nhận ra anh đi sai hướng, nên lên tiếng: “Đường này không phải đường về nhà tôi!”
“Tất nhiên rồi, đây là đường về nhà riêng của anh.” Điền Duy Hoàng nở nụ cười ẩn ý.
Lương Đồng Tâm liếc nhìn Điền Duy Hoàng đang ngồi trên ghế lái, rồi yếu ớt hỏi: “Anh, anh là… người bị thương tối hôm đó?”
“Em gặp anh mấy lần rồi, mà không nhớ dáng vẻ của anh à?” Điền Duy Hoàng không khỏi ngạc nhiên.
Lương Đồng Tâm tức giận nói: “Lần nào gặp anh cũng hóa trang hết, thứ duy nhất có thể khiến tôi nhớ rõ về anh chính là đôi mắt để lại ấn tượng sâu đậm của anh.”
Không sai, cô nhớ rõ ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi như báo săn trong đêm tối của anh.
“Anh thật sự vinh hạnh khi có thể làm cho phu nhân nhớ mãi không quên như thế.” Điền Duy Hoàng trêu ghẹo.
Lương Đồng Tâm ngạc nhiên.
Phu nhân? Cô già thế ư? Đến nỗi anh phải dùng kính ngữ với cô!
Cô đã hiểu sai ý “phu nhân” trong câu nói của anh rồi.
Thật ra, Lương Đồng Tâm càng tò mò về thân phận người đàn ông này hơn cách xưng hô của anh.
Nửa đêm canh ba bị người ta truy sát, rồi vào sâu trong núi tìm cây thuốc phiện, lần trước thì mặc vest mang giày da xuất hiện trong câu lạc bộ giải trí, tối hôm trước còn mặc đồ bảo hộ gỡ bom giúp cô, giờ lại mặc quân trang.
Thân phận người này thật biến đổi khôn lường, cho dù cô có hỏi, anh cũng sẽ không nói.
Lương Đồng Tâm thầm nghĩ thế, nên thu hồi lòng tò mò về anh lại.
Lúc này, mưa ngoài cửa xe ngày càng nặng hạt, như muốn giăng tấm màn lên cửa kính xe.
Đây là lần đầu tiên cô gặp trận mưa to thế này kể từ khi cô tới Bình Dương.
Dù gì cũng là mùa hè, có mưa to thế nào cũng không xua tan đi sự hanh khô, mà ngược lại càng khiến không khí trở nên oi bức.
Điền Duy Hoàng tắt hệ thống sưởi trong xe đi, rồi bật hệ thống thông gió.
Anh sợ cô sẽ bị cảm, nên tăng tốc độ.
Giờ Lương Đồng Tâm chỉ cảm thấy khó chịu khắp người, ban đầu trước khi mưa, thì trời đang nắng to, một mình cô chạy lên chạy xuống trong căn biệt thự thô đã đổ mồ hôi khắp người rồi, giờ lại ngấm nước mưa, cô có thể ngửi thấy “mùi chua” trên người mình.
So với việc chờ đợi ở trong xe, cô càng ước gì mình có thể vui vẻ tắm mưa.
“Cái đó… anh có thể đưa tôi về nhà trước được không?”
Thật ra Lương Đồng Tâm không tìm được đề tài để nói chuyện với người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc này, mặc dù lúc nãy anh vô cớ hôn cô, nhưng cô không hề chán ghét nụ hôn đó.
Nói thật, Lương Đồng Tâm không hề chán ghét anh.
Có lẽ là vì, tối hôm trước, trong thời khắc sống chết đó, anh luôn sát cánh bên cô.
Cũng có thể là vì, quân trang oai hùng trên người anh đã làm tiềm thức cô cảm thấy anh không phải người xấu, huống hồ anh còn đẹp trai như thế.
“Em muốn về nhà nào?”
Điền Duy Hoàng vừa lái xe vừa hỏi.
Ban đầu, sở dĩ anh bảo quản gia Lưu hẹn gặp Tô Minh Tuyết ở biệt thự cô mua, là vì đúng lúc anh định về nhà riêng của mình, hơn nữa muốn về nhà riêng của anh phải đi qua khu biệt thự Hoa Viên.
Nên anh chỉ muốn nhân tiện để hai người gặp mặt chính thức thôi.
“Tất nhiên là về nhà tôi rồi!” Lương Đồng Tâm bĩu môi đáp: “Mặc dù chỉ là nhà thuê.”
“Em ở khách sạn không tốt hay sao mà phải ra ngoài thuê nhà?” Điền Duy Hoàng ngạc nhiên.
Chẳng phải Điền Trung Quân đã sắp xếp cho cô ở khách sạn rồi à? Sao cô lại ra ngoài thuê nhà sống một mình vậy?
Lương Đồng Tâm không biết anh đang nói gì, nên ngậm miệng lại, cô nhận ra người đàn ông này có vấn đề giao tiếp.
“Anh phải về nhà riêng lấy đồ, lát nữa sẽ đưa em về nhà sau.” Điền Duy Hoàng thấy Lương Đồng Tâm không vui, thì lần đầu tiên kiên nhẫn giải thích với một người phụ nữ.