• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 15: NHANH CHÓNG XỬ LÝ CHO XONG VIỆC.

Lương Đồng Tâm cầm nhánh cây hất con rắn xám bạc ra xa, rồi quay đầu lại nhìn thấy điệu bộ của Hàn Khánh Phương, cô không nhịn được cười.

Nụ cười của cô lúc này trông giống như trăm hoa nở rộ, thanh thoát diễm lệ, mang theo vị ngọt của hương thơm, khiến cho Điền Duy Hoàng ngất ngây chìm trong nụ cười đó.

Hàn Khánh Phương thấy Điền Duy Hoàng đang thất thần, anh bèn vỗ vỗ vào ngực Điền Duy Hoàng, cố tình tạo ra tiếng ho: “Khụ khụ… à ùm… cậu Tư, chúng ta còn chuyện nghiêm túc phải xử lý nữa!”

Nhắc tới công việc, gương mặt tuấn tú ôn hòa của Điền Duy Hoàng liền thay đổi, trở nên nghiêm túc hơn.

“Các anh đi làm chuyện nghiêm túc gì?” Lương Đồng Tâm nhất thời tò mò, thuận miệng lên tiếng hỏi.

Điền Duy Hoàng và Hàn Khánh Phương hai người nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý.

Lương Đồng Tâm nhìn hai người họ với ánh mắt có chút ngạc nhiên, thấy hai người họ không nói gì, bất giác trong đầu cô nhớ lại lần trước ở trong thành phố Lâm Hải, cô nhìn thấy người đàn ông này bước lên chiếc xe quân đội, giờ anh lại xuất hiện ở khu rừng già trong núi sâu của họ.

Nhìn có vẻ như…

Trong lòng Lương Đồng Tâm đột nhiên liên tưởng đến cái gì đó, bèn đi đến giỏ tre đan của mình, lấy vài cây hoa thuốc phiện màu tím ra, rồi đưa cho Điền Duy Hoàng: “Có phải các anh đang tìm cái này không?”

“Cái này…” Hàn Khánh Phương nhìn hoa trên tay Lương Đồng Tâm, rồi anh lại nhìn Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng nhíu mày, lạnh lùng gặng hỏi: “Cô hái nó ở đâu vậy?”

“Trèo lên đỉnh ngọn núi này, chỗ ruộng bậc thang ở bên kia núi, chỗ đó toàn trồng loại hoa này. Hai người các anh có phải là cảnh sát phòng chống ma túy không?” Lương Đồng Tâm lên tiếng hỏi theo bản năng.

Ở chỗ khu vực biên giới này của bọn họ, những chuyện như vậy thường hay xảy ra.

Điền Duy Hoàng và Hàn Khánh Phương ngầm trao đổi bằng ánh mắt với nhau, sau đó im lặng với câu hỏi của Lương Đồng Tâm.

Trong lòng Lương Đồng Tâm tự hiểu, cô mỉm cười rồi lấy hết số hoa thuốc phiện đưa cho Điền Duy Hoàng: “Số hoa này các anh đem về đi! Tình hình hiện giờ của các anh, các anh không cần phải leo lên đỉnh núi để do thám nữa. Ở bên kia núi, núi non trùng điệp, càng đi về hướng bên đó, càng là xuống núi dễ lên núi khó. Lỡ như các anh bị lạc thì đến tôi cũng không cứu được các anh. Cho nên… các anh nên quay về và nghĩ cách khác đi!”

Điền Duy Hoàng nhận lấy số hoa rồi đưa cho Hàn Khánh Phương.

Hàn Khánh Phương để số hoa cây thuốc phiện bỏ vào balô du lịch đeo sau lưng, anh mỉm cười nhìn Lương Đồng Tâm và nói: “Chúng tôi đến đây chỉ là để du lịch thôi.”

“Vậy cùng nhau xuống núi đi!” Lương Đồng Tâm đương nhiên không tin lời anh nói, nhưng cô cũng không vạch trần.

Điền Duy Hoàng cầm tay Hàn Khánh Phương vòng qua vai mình, rồi sau đó thuần thục cõng anh lên lưng.

Lương Đồng Tâm liếc nhìn Điền Duy Hoàng theo bản năng, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua lá cây rậm rạp, phân chia thành những tia nắng rời rạc lốm đốm chiếu vào người anh, như tô thêm một lớp ánh sáng trên gương mặt tuấn tú của anh.

Lương Đồng Tâm chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào mà vẻ ngoài tuy lôi thôi lếch thếch, nhưng vẫn đẹp trai có sức thu hút đến như vậy.

Vô tình Điền Duy Hoàng xoay đầu qua, không hẹn mà ánh mắt anh chạm vào ánh mắt của Lương Đồng Tâm.

Lương Đồng Tâm liền bình tĩnh lại, ngại ngùng rời ánh mắt khỏi Điền Duy Hoàng.

Điền Duy Hoàng nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Lương Đồng Tâm, bất giác anh hiểu ý và mỉm cười.

Lương Đồng Tâm sau khi đưa hai người họ xuống núi, lúc này cô mới biết hai người họ lái chiếc xe địa hình việt dã nội địa và chiếc xe đang dừng ở chân núi.

Ban đầu khi cô vượt từ ngọn núi này đến ngọn núi kia, nhưng cô không hề phát hiện ra dưới chân núi có tiếng động cơ của chiếc xe địa hình nội địa cũ nát này.

Điền Duy Hoàng cõng Hàn Khánh Phương và cho nằm sau xe, anh đóng cửa xe rồi xoay lại đi đến trước mặt Lương Đồng Tâm.

“Sau khi em thăm ông nội bà nội của em xong, em nên nhanh chóng đi về nhà đi, có được không?” Điền Duy Hoàng nhìn Lương Đồng Tâm, trong ánh mắt anh tràn đầy quan tâm.

Lưu quản gia nói, Tô Minh Tuyết mua một chiếc BMW trị giá hơn ba tỷ để về quê thăm ông bà nội.

Quê của Tô Minh Tuyết ở chỗ này, vì vậy anh gặp cô ở đây cũng không có gì là lạ.

Điền Duy Hoàng chỉ là cảm thấy giữa anh và Tô Minh Tuyết như bị ông tơ bà nguyệt cột dính vào nhau bằng sợi dây đỏ tơ duyên vô hình, cũng chính là sợi dây đỏ này, mà mỗi khi anh gặp khó khăn, cô luôn kịp thời xuất hiện giúp đỡ anh.

Cũng chính vì sợi dây đỏ này mà khiến cho tim anh cũng dần dần hướng về phía cô.

Cho dù Tô Minh Tuyết trước mắt này thật sự không tốt giống như những gì Lưu quản gia miêu tả, anh Điền Duy Hoàng cũng chấp nhận.

Cô chính là người phụ nữ mà anh yêu, cô tiêu xài tiền của anh cũng là lẽ thường tình, anh cũng đồng ý cho tiền cô tiêu, với anh thì chỉ cần cô vui là được.

Lương Đồng Tâm đưa mắt nhìn Điền Duy Hoàng, cô vẫn không hiểu vì sao người đàn ông này lại nói những lời kỳ lạ như vậy với cô.

Khi cô vừa tính lên tiếng hỏi thì anh bất ngờ đưa tay giữ lấy vai cô, bước gần đến một bước, rồi từ từ áp sát, nghiên đầu, đột nhiên hôn lên môi cô.

Lương Đồng Tâm bỗng nhiên cảm thấy có chút rùng mình, cảm giác như có cọng chỉ bạc vòng quanh cổ mình.

Nụ hôn của người đàn ông này giống như chuồn chuồn lướt nhẹ trên mặt nước, nụ hôn của anh dừng lại trên môi cô vài giây rồi sau đó rời khỏi.

“Em nói, em muốn ngôi sao trên bầu trời, anh ‘hái’ xuống cho em rồi kết thành sợi dây chuyền tặng cho em.” Điền Duy Hoàng áp sát bên tai Lương Đồng Tâm và nhỏ tiếng nói tiếp: “Em yêu, anh sẽ nhanh chóng xử lý xong công việc hiện tại, sau đó trở về với em, bây giờ có thể anh không có cách nào về nhà thăm em, nhưng em hãy ở nhà kiên nhẫn chờ đợi anh trở về nhé.”

Cái ‘nhà’ mà anh nói chính là căn biệt thự vườn uyển bên sườn núi mà anh để cho ‘Tô Minh Tuyết’ ở, anh cứ tưởng rằng ‘Tô Minh Tuyết’ trước mắt chính là Tô Minh Tuyết ở trong căn biệt thự vườn uyển của anh.

Anh vẫn không có thời gian rảnh để quay về căn biệt thự vườn uyển tựa sườn núi để thăm cô, càng không ngờ duyên phận lại khiến cho hai người cách xa ngàn cây số lại có thể gặp nhau. Anh không cần phải về căn biệt uyển tựa sườn núi cũng có thể gặp được cô, thật tốt quá còn gì!

Sau khi nói xong, Điền Duy Hoàng đặt lên trán Lương Đồng Tâm nụ hôn.

Lương Đồng Tâm vẫn vẻ mặt sững sờ bàng hoàng ngay tại chỗ.

Nụ hôn này đối với Lương Đồng Tâm mà nói, nó không khác chi là ngọn lửa đang đốt cháy tai cô, mãi cho đến khi người đàn ông hôn cô quay lưng bước lên chỗ buồng lái, hơi ấm từ nụ hôn trên trán và trên môi cô vẫn đang điều khiển suy nghĩ của cô.

Chiếc xe địa hình đã khởi động và hiên ngang đi xuyên trong gió.

Đối với người đàn ông này, Lương Đồng Tâm cảm thấy có cái thứ cảm xúc gì đó không thể diễn tả được.

Rõ ràng không hề có chuyện mặt đỏ hay tim đập nhanh, nhưng nụ hôn vừa rồi của anh, lại khiến cho cô có chút hoảng loạn, thậm chí là không biết nên làm gì.

Từ sau đêm đó, đây là lần thứ hai cô gặp anh rồi chăng!

Lần đầu tiên ở siêu thị trái cây, anh đột nhiên cưỡng hôn cô, rồi sau đó vội vã rời đi.

Lần này anh lại đột ngột xuất hiện như vậy nữa, và cũng bất ngờ rời đi vội vàng như vậy.

Anh luôn nói những lời nói kỳ lạ với cô, khiến cho cô không sao hiểu được.

Sau khi bình tĩnh lại, Lương Đồng Tâm phát hiện trên cổ cô có đeo một sợi dây chuyền kết từ thiên thạch vụn rất tinh xảo.

Sợ dây chuyền chắc được làm từ bạch kim, còn viên đá thiên thạch vụn màu đen hình trái tim được bọc trong một lớp thủy tinh trong suốt, khối lượng có chút nặng.

Nhìn thấy sợi dây chuyền thiên thạch vụn này, Lương Đồng Tâm lúc này mới đột nhiên nhớ tới, miếng ngọc mà người đàn ông này trước đó để lại cho cô, hình như đã không còn nữa.

Khi cô chuyển nhà dọn đồ đạc, quả thật không nhìn thấy miếng ngọc đó rồi.

Cho đến giờ cô vẫn không cách nào nhớ ra được rốt cuộc cô đã để miếng ngọc đó ở chỗ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK