Trương Kháng Kháng dùng sức vươn tay, kêu lên: “Chị ơi, tôi cầu xin chị, đưa tôi đến bệnh viện đi, được không? Chị ơi.”
Tưởng Xuân Mai không muốn để ý đến cô, nhưng thấy Trương Kháng Kháng cứ mở miệng là chị ơi chị ơi không ngừng, trong lòng cô ấy cũng run lên, xoay người nhìn về phía người đang nằm trên giường: “Cô gọi tôi là gì?”
Trương Kháng Kháng nói: “Chị ơi.”
Tưởng Xuân Mai khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía Trương Kháng Kháng. Không biết vì sao cô ấy cứ cảm thấy người này là lạ, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.
“Chị ơi, tôi phải đi bệnh viện, tôi muốn giữ được đứa nhỏ này.” Trương Kháng Kháng cố gắng nói chuyện, con ngươi rũ xuống, khóe mắt có một dòng nước mắt chảy xuống.
Trương Kháng Kháng vươn tay sờ bụng lớn của mình, dù thế nào đi chăng nữa, đây cũng là một sinh mệnh. Dù phải liều chết cô cũng muốn che chở đứa bé này, muốn sinh nó ra một cách bình an,
Tưởng Xuân Mai đưa mắt nhìn theo tay Trương Kháng Kháng, thấy cô vừa rơi lệ vừa vỗ về bụng mình, cũng mềm lòng hơn một chút. Dù sao cũng là một người mẹ, từng sinh từng nuôi con mình lớn lên, thấy cảnh này trong lòng nào đành lòng được, thở dài nói: “Cô nói đi, dù chỗ này của chúng ta cách bệnh viện không xa lắm. Nhưng thân hình cô thế này, căn bản không đứng dậy nổi, dù muốn đi cũng không được.”
“Xe.” Trương Kháng Kháng thấy thái độ của Tưởng Xuân Mai đã bắt đầu nhu hòa hơn, liền nói: “Chị, xe, có xe không?”
“Biết mượn xe ở chỗ nào cho cô đây, trong đội mình chỉ có một chiếc máy kéo, không thể muốn lái là lái được.” Tưởng Xuân Mai nói.
“Chị ơi, cứu đứa nhỏ này đi.” Trương Kháng Kháng giữ chặt lấy Tưởng Xuân Mai: “Phiền chị đi mượn máy kéo một chút, được không?”
Tưởng Xuân Mai nhìn cô, không muốn quan tâm chuyện của Trương Kháng Khang, nói cho có lệ: “Vậy cô đợi chút, tôi bảo cha Bảo Căn đi hỏi một tiếng.”
Tưởng Xuân Mai nói xong liền quay đầu đi ra ngoài, Tam Phúc tránh đường cho cô ấy nghiêng người đứng sang bên cạnh, Tứ Phúc lập tức lợi dụng sơ hở thoát khỏi tay chị mình chạy vào trong phòng.
Tứ Phúc ba chân bốn cẳng chạy đến bên mép giường Trương Kháng Kháng. Vóc dáng cậu bé nho nhỏ, mặc một cái áo chẳng biết màu sắc thế nào nữa. trên mông trần trụi chẳng có gì, ngay quả quần đùi cũng chẳng có. Cái áo kia dài ngoằng giống như một cô nhóc đang mặc váy.
Tứ Phúc đứng bên mép giường, hai mắt nhìn chằm chằm Trương Kháng Kháng, nhóc hé miệng muốn gọi mẹ, nhưng lại sợ cô mắng mình. Lúc này vẻ mặt cậu nhóc vô cùng nôn nóng, ngay cả động đậy cũng chẳng dám.
Bấy giờ Trương Kháng Kháng đã không còn đau như lúc nãy nữa. Vô vươn tay ngoắc về phía Tứ Phúc một cái, nhìn bé con trước mặt không khác mấy đứa trẻ lớp một cô dạy kia là bao. Cô liền nói: “Nào, lại đây.”
Từ trước tới nay Tứ Phúc chưa từng nhìn thấy mẹ cười với mình như vậy, sau khi thấy nụ cười của cô, trong lòng vui sướng cực kỳ, nhưng sợ Trương Kháng Kháng trở mặt mắng mình nên dù muốn cũng chẳng dám tới gần. Trong đôi mắt hiện vẻ do dự nhìn người phụ nữ, dưới chân dịch chuyển một chút, cứ thậm thò thậm thụt bước lên trên.
Trương Kháng Kháng lại cố gắng nở nụ cười, khẽ gật đầu với Tứ Phúc, nói: “Con ngoan, lại đâu nào.”
Lúc này cậu nhóc mới dám bước về phía trước, nhóc sải bước nhanh hơn một chút, vội vàng lao đến bên mép giường. Chớp mắt cực kỳ nhanh, nói: "Mẹ ơi, mẹ còn đau không ạ?”