Trương Thiết Ngưu giống như kéo con cún chết đi về phía trước, nhưng Tưởng Xuân Mai giữ chặt đến mức không làm gì được, thật sự đi không nổi.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm thiết. Âm thanh xé rách chói tai kia qua đi, lập tức an tĩnh đến đáng sợ.
Trương Thiết Ngưu không thèm lê về phía trước nữa, lập tức quay đầu nhìn về phía Tưởng Xuân Mai, mắt trợn to: “Mẹ Bảo Căn này, toang rồi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tưởng Xuân Mai cũng sợ chứ. Tuy cô ả hận cô quả phụ nhà bên muốn chết, hận cô vô cùng xinh đẹp, hận cô đã đẹp còn làm quả phụ, nhưng dù sao trong bụng cô vẫn còn một sinh mạng.
Cánh tay Tưởng Xuân Mai dùng sức ôm lấy chồng mình chậm rãi buông lỏng, cô ả ngồi dưới đất ngửa đầu hỏi: “Sao tự dưng không nghe thấy gì nữa nhỉ?”
Trương Thiết Ngưu cuống lên: “Cô còn không mau sang xem đi!”
Tưởng Xuân Mai ngồi dưới đất, dùng tay chống người đứng dậy. Vừa đứng lên đã thấy trước mặt tối sầm, cô ấy lảo đảo đứng thẳng người rồi lắc đầu liền tù tì.
Trương Thiết Ngưu cho rằng con mụ nhà mình lại làm mình làm mẩy, xoay người đá một cái.
Người phụ nữ bị ăn một quả đá trên mông, trước mắt không còn tối đen nữa. Tưởng Xuân Mai dựng thẳng lông mày, mắng: “Mẹ nó chứ, anh đá tôi làm gì!”
Trương Thiết Ngưu đẩy cô ấy một cái: “Tổ tông của tôi ơi, nhanh đi xem đi, lỡ chậm cái là một thai hai mạng đấy.”
Tưởng Xuân Mai lập tức chạy ra ngoài. Vừa bước mấy bước đã đâm sầm vào Bảo Căn, Bảo Căn bị mẹ mình đụng vào người, lúc này hai mắt toàn là soa Kim. Cậu lảo đảo lùi về sau mấy bước, cuối cùng được em trai Bảo Hoa đứng đằng sau đỡ mới đứng vững được.
“Mẹ, mẹ làm gì thế. Đâm chết con rồi kìa!” Bảo Căn kêu lên.
Bảo Hoa đỡ anh trai, cũng kêu lên: “Mẹ, mì lạnh đã làm xong chưa?”
Tưởng Xuân Mai chẳng thèm quan tâm đến hai thằng nhóc này, một lòng chạy sang bên cạnh, vừa chạy vừa hét ầm lên: “Đại Phúc Nhị Phúc đã tan học chưa?”
Bảo Căn lập tức chạy theo sau: “Đằng sau ấy. Mẹ, mẹ làm gì thế?”
Tưởng Xuân Mai ba chân bốn cẳng lao đầu chạy, lúc này chẳng nghe được tiếng gì nữa. Trong lòng cô ấy cũng sốt nắng, cô quả phụ kia chắc chưa lên thiên đường đâu nhỏ?
Gấp gáp đến mức giày trên chân bay lia lịa, Bảo Căn đi đằng sau lo lòng nhặt.
Tưởng Xuân Mai bước vào cửa nhà hàng xóm, bấy giờ liền thấy hai đứa nhỏ đang ngồi song song trên cửa, chẳng nhúc nhích.
Cô ấy hỏi: “Tam Phúc, mẹ cháu đâu?”
Tam Phúc chỉ chỉ vào trong buồng, không nói gì cả.
Tưởng Xuân Mai lay hai đứa nhóc này một chút, nói: “Tránh ra, vào xem với thím.”
Vừa vào trong buồng, Tưởng Xuân Mai đã thấy Trương Kháng Kháng nằm trên giường. Hình như cô đã hôn mê, khuôn mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào.
Tưởng Xuân Mai không dám nhúc nhích, đứng trước cửa bị dọa đến mức mềm cả chân. Cuối cùng cắn răng dịch về phía trước vài bước, thấy cả đầu Trương Kháng Kháng đều ướt đẫm, tóc dính hết trên mặt trên trán trên cổ, mỗi chẳng còn chút máu, cả người trắng đến đáng sợ, y như mấy nữ quỷ trong thôn hay đồn. Thật sự hù chết người ta!
Hai đứa nhóc bên ngoài thấy có người lớn chạy tới, cũng đi theo vào, sau đó đứng trước cửa nhìn vào trong.
Vốn Tưởng Xuân Mai định chạy về nhà rồi tính tiếp, vừa quay đầu đã thấy hai đứa nhỏ đứng trước cửa. Không làm gì được nữa, chỉ có thể căng da đầu đi về phía trước.
Tới gần càng thấy rõ bụng của Trương Kháng Kháng, cực kỳ lớn, nhưng lại không hề nhúc nhích, thoạt nhìn như chẳng còn thở nữa.
A di đà phật.
Sao lại chết thế được?
A di đà phật.
Tưởng Xuân Mai thần niệm vài tiếng, cố gắng dịch về phía trước một bước. Lúc này ngực người phụ nữ trẻ tuổi nằm trên giường phập phồng một cái, dùng sức hít một hơi, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia đỏ ửng.
Tưởng Xuân Mai bị dọa đến mức đặt mông ngồi xuống đất, nhìn Trương Kháng Kháng chợt tỉnh lại, hét lên: “Ôi trời đất ơi, mẹ ơi!”