Tại sân bay Tokyo, mọi người đều hiếu kì quay đầu ngoái nhìn về phía hai người đàn ông mặc bộ cánh đen từ đầu tới chân, một người to lớn, gương mặt có phần bặm trợn đeo một chiếc kính râm. Còn người kia lại khá cao, gầy, điều đặc biệt là anh ta có mái tóc màu bạc khá dài thả xuôi dọc theo chiếc áo khoác đen, có vẻ đặc biệt, đặc biệt lạnh lùng, cũng đặc biệt nguy hiểm.
Vodka có chút bất an quay ra nhìn Gin:
- Đại ca, đã qua hai chuyến bay từ New York tới rồi, chỉ là vẫn chưa nhìn thấy cậu ta.
- Kiên nhẫn Vodka, Martini không phải nhân vật tầm thường. Chúng ta có thể mong chờ một điều gì đó lớn lao mà cậu ta có thể cống hiến cho tổ chức.
Gin nhếch mép, trông không có vẻ gì là mất kiên nhẫn khi chờ đợi, thay vào đó lại có vẻ chút hứng thú. Vodka không biết có phải mình nhìn nhầm không, nhưng có vẻ một chút gì đó đại ca có vẻ không lạnh lùng như vẻ thường ngày, mà chắc chỉ là nhìn nhầm thôi.
- À, nhân vật chính của chúng ta kia rồi, Vodka.
Vodka nghe Gin nói bèn quay lại nhìn vào lối ra sân bay, một thằng nhóc mới 7 tuổi có mái tóc màu chocolate rối bù mặt không biểu cảm đang bước nhanh phăm phăm tới chỗ họ, không hiểu sao lại cảm thấy khá tức cười. Thằng nhóc này mà cũng được coi là thành viên của tổ chức sao, chỉ sợ còn không bõ dính răng của cảnh sát ý chứ, nhưng có cho thêm 10 cái gan thì Vodka cũng không dám cười ra tiếng, Gin không tốt tính với thành viên không có kỉ luật như vậy.
Martini nhìn chăm chăm vào người đàn ông cao gầy trước mặt, im lặng ( tội nghiệp anh zai Vodka bị ngó lơ ghê), không hiểu sao bỗng có cảm giác không nói nên lời. Đã 17 năm rồi, cậu vẫn giữ món quà sinh nhật lần đầu tiên của mình, một khẩu súng có màu bạc rất chói mắt, rất đẹp, nhưng thay vì bắn ra đạn nó lại bắn ra chocolate, tuy Vermouth chưa từng nói ra món quà đó do ai gửi nhưng Martini vẫn đoán ra được là người đàn ông trước mặt tặng, là Gin, là ...
- Thay vì chúng ta tiếp tục ở lại đây làm trò con bò cho bọn ngu si kia nhìn thì sao không lên xe nhỉ, tôi không có nghĩa vụ phải nhìn anh đứng trơ mắt ở đây đâu.
Gin lạnh lùng chui vào xe không thèm đoái hoài gì đến Martini, Vodka mở cửa xe cho cậu rồi cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái tiếp tục thân phận tài xế. Mar dở khóc dở cười nhìn hai thằng cha đầy người toát ra vẻ nguy hiểm " không vui xin chớ lại gần", bây giờ chui vào xe cùng thì cậu cảm thấy hơi mất mặt. Vốn định lúc đầu gặp mặt sẽ làm điều gì đấy ra vẻ ta đây không dễ chọc thì lại bị bầu không khí cảm động tràn lan vô tội vạ khiến quên mất ý định ban đầu, bây giờ cũng đành chịu không giở trò mèo gì được nữa.
Bầu không khí trong xe yên lặng quá !!!
- Chào anh, Gin !
Gin trợn trắng mắt, không thèm để ý.
- Chào anh, Vodka !
Vodka mặt mày giật giật, như nuốt phải ruồi bọ. Một thằng nhóc 7 tuổi ra vẻ người lớn cái gì, định hù chết người à.
Martini mặt mày có chút xấu hổ, bầu không khí thế này là sao chứ, mình chỉ định làm cho hai bên có vẻ không khách sáo như thế, có vẻ vẫn là phản tác dụng rồi, haizzz.
- Tôi không ngờ là tổ chức lại cử một thằng nhóc tới Nhật Bản, mọi việc vốn đã rất phức tạp rồi, cho dù có cậu ở đây cũng không làm mọi thứ dễ dàng hơn đâu. Martini, tôi không cần biết cậu có thân phận thế nào, cho dù có là con của cô ta. cậu cũng sẽ không được ưu ái hơn đâu, mọi thứ sẽ được đánh giá dựa trên những hành động của cậu.
Gin tiếp tục kiểm tra thông tin trên một chiếc laptop cũng màu đen nốt, có vẻ chỉ là tiện mồm nói ra. Chẳng lẽ anh ta sợ người khác không biết mình là tổ chức áo đen sao ???
- Anh nghi ngờ năng lực của tôi sao, Gin ? Vẫn là anh nghi ngờ quyết định của Bacardi, tổ chức không bao giờ dùng một tên vô dụng. Nếu muốn rõ ràng hơn... cứ giao nhiệm vụ cho tôi luôn đi, Gin !
Martini bắt chước điệu cười lạnh đáng chết của Gin, tiếc là trên mặt Gin nhìn ngầu bao nhiêu đến phiên một thằng nhóc 7 tuổi thì lại thành phiên bản hài hước thu nhỏ làm Vodka suýt phì cười.
Gin liếc mắt sang một bên làm Vodka trở lại vẻ đàng hoàng ngay lập tức. Không hiểu sao trong đầu Gin lúc này chỉ là suy nghĩ muốn chỉnh thằng nhóc chết bầm này một trận nên thân, cũng đáng ghét và phiền nhiễu y chang Vermouth vậy, rất khó chịu.
- Nếu cậu sốt sắng muốn chứng minh bản thân thế thì tổ chức cũng đang có nhiệm vụ cho cậu đấy. Hãy chứng minh cho mọi người thấy cậu sẽ không tha chân sau của tổ chức, xứng đáng mang bí danh mà Anokata đặt cho cậu.
Gin bỗng nhếch miệng cười đắc thắng, có cảm giác như đã bẫy con mồi vào tròng. Cho dù Martini chợt nhận ra thằng này cười có vẻ không tốt lành gì nhưng đã phóng lao phải theo lao, đành phải làm thôi.
Chính vì một phút nông nổi đâm đầu vào cái bẫy của Gin mới tạo ra cơ hội gặp mặt giữa Martini và cậu thám tử lừng danh- Conan.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK