Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lai Nhật Phương Trường

***

Ngày hôm sau, 8 giờ sáng.

Dung Dung ôm búp bê thỏ con bằng vải, đang nằm ở trên giường ngủ ngon lành.

Vệ Bình Dã ăn mặc chỉnh tề, rón rén đi vào, nhẹ nhàng vỗ vỗ cục nhỏ nhô lên trong chăn: "Tiểu bệ hạ."

Dung Dung còn chưa tỉnh ngủ, liền chui vào lại trong chăn, nhỏ giọng nói: "Thứ Thứ, ngươi tự chơi đi, ta buồn ngủ quá..."

Vệ Bình Dã cau mày "Thứ Thứ" là ai?

Là ai đã đi vào trong giấc mơ của tiểu Bệ hạ?!

Vệ Bình Dã bình tĩnh lại, tiếp tục vỗ vỗ: "Tiểu bệ hạ, nhanh dậy, ông đem cơm sáng về rồi, có bánh mì cà chua nhỏ mà cháu thích ăn nhất đó..."

"Cà chua!" Dung Dung tóm được từ ngữ quan trọng, lập tức mở to mắt ra, hai mắt tỏa sáng, vội vàng từ trên giường đứng lên.

Động tác lưu loát.

Vệ Bình Dã cười to: "Thích ăn cà chua đến vậy sao?"

Hắn đem bộ quần áo nhỏ đặt ở đầu giường đem tới: "Đến đây, mặc quần áo vào trước đã, Thành gia gia đã chọn cho cháu rồi."

"Được ạ, cảm ơn ông ạ."

Quần áo của cậu đều là cảnh sát Tiểu Lưu tặng cho.

Hôm nay Dung Dung mặc một chiếc áo phông nhỏ màu trắng, một cái quần yếm màu vàng nhạt.

Nhưng mà Dung Dung nhỏ hơn một chút, "móc treo" quần yếm không vừa với vai, thỉnh thoảng lại bị trượt xuống.

Mặc quần áo và rửa mắt xong.

Dung Dung ngồi ở trong phòng khách, một tay cầm bánh mì cà chua nhỏ, một tay cầm sữa đậu nành.

Thành công công ngồi ở phía sau cậu, cầm lược cùng dây chun hình thỏ con-cũng là cảnh sát Tiểu Lưu tặng, giúp cậu chải đầu.

Vệ Bình Dã phụ trách bóc trứng luộc cho tiểu bệ hạ, Dương Biện Chương thì ngồi ở bên cửa sổ, nghiên cứu báo của sáng hôm nay.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu, nhìn đồng hồ, lại quay đầu lại nhìn dưới lầu.

"Lưu cảnh sát tới rồi, chúng ta phải đi xuống. Tiểu bệ hạ đã ăn xong chưa?"

Hôm qua cảnh sát Tiểu Lưu đã hẹn với họ, hôm nay cô ấy sẽ dẫn họ đi ngân hàng làm chút việc, hẹnbọn họ gặp nhau ở ký túc xá.

"Ăn xong rồi ạ." Dung Dung đem miếng bánh mì nhỏ cuối cùng nhét vào trong miệng, gật đầu, "Xuất phát."

****

Dưới ký túc xá.

Còn cách khá xa Dung Dung đã vẫy vẫy tay nhỏ: "Chị cảnh sát, chào buổi sáng ạ."

Cảnh sát Tiểu Lưu bước nhanh về phía trước: "Chào buổi sáng Dung Dung."

Dung Dung ngẩng đầu, lo lắng mà nhìn quầng thâm mắt của cô: "Chị ơi đêm qua chị ngủ không ngon sao?"

Cảnh sát Tiểu Lưu ngáp một cái: "Không sao, chúng ta đi thôi."

Người trên núi không có hộ khẩu nên thường không có thẻ ngân hàng, bộ phận tái định cư sẽ cấp cho họ một chiếc thẻ mới và để họ đến ngân hàng kích hoạt.

Tiền trợ cấp sinh hoạt sau này sẽ được gửi vào trong thẻ này.

Cảnh sát Tiểu Lưu lái xe dẫn bọn họ đi ngân hàng, dọc đường đi trầm ngâm không nói gì.

Cô đêm qua đúng là không làm sao ngủ ngon được, vẫn luôn chỉnh sửa lại những giấy tờ liên quan đến cô nhi viện, chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho các ông.

***

Trong sảnh của ngân hàng.

Các ông đang giải quyết các thủ tục và học hỏi một số kiến thức cơ bản.

Dung Dung ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, uống nước chanh mà chị giao dịch viên cho cậu.

Nước chanh có vị hơi kỳ lạ, chua chua, chát chát.

Hai tay Dung Dung ôm ly giấy, ngẩng đầu nhìn các ông, các ông đều đang nghiêm túc học tập, không có cách nào chú ý cậu.

Vì thế Dung Dung mạnh dạn kẹp chặt ống hút nhỏ, chọc chọc lát chanh trong cốc nước, đem nó kéo lên lên, sau đó lén lút thè đầu lưỡi, nhẹ nhàng chạm vào lát chanh một chút...

Í...

Đúng là hương vị kỳ lạ!

Dung Dung rùng mình, thu đầu lưỡi lại, ngoan ngoãn ngồi im.

Làm bộ không có chuyện gì xảy ra.

Nhóm các ông năng lực học tập rất mạnh, nhanh chóng hoàn thành các thủ tục và học được một số thao tác cơ bản, lễ phép cảm ơn nhân viên.

"Đa tạ ngài, làm phiền rồi."*

Cảnh sát Tiểu Lưu nói: "Đơn của các ông đã được phê duyệt, chắc là tiền trợ cấp tháng đầu tiên cho dân cư vùng núi sẽ được chuyển vào thẻ vào ngày mai. Còn có một căn nhà tái định cư, ngày mai cháu sẽ mang các ông đi xem phòng, sẽ không quá to nhưng nhất định sẽ đủ để ở."

Các ông lịch sự nói lời cảm ơn: "Đa tạ."

Cảnh sát Tiểu Lưu gật gật đầu, nhìn thoáng qua Dung Dung, hơi mở miệng: "Còn chuyện của Dung Dung..." Cô dừng một chút: "Quên đi, chúng ta trở về lại nói sau."

Cô hướng ra hiệu cho Dung Dung vẫy vẫy tay: "Dung Dung, chúng ta đi về rồi."

"Dạ? Em tới đây!" Dung Dung ngẩng đầu, để hai chân ngắn ngủn trượt xuống sô pha, hay tay ôm đem ly giấy đặt lên bàn, "Đến đây, Dung Dung đến đây!"

Cậu giống như có chút vội vàng.

Cảnh sát Tiểu Lưu lái xe, dẫn bọn họ đi đường cũ quay về, dọc đường đi lại suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng, khi trở về đến đồn công an, cô hạ quyết tâm nói với các ông: "Còn việc của Dung Dung, hôm qua các ông chắc là cũng đã biết, chúng ta lại tiếp tục thảo luận đi."

Các ông liếc nhìn nhau, nên đến vẫn phải đến.

Ba người không có cách nào từ chối: "Được."

Cảnh sát Tiểu Lưu khom lưng, sờ sờ chiếc đầu nhỏ lông xù của Dung Dung: "Dung Dung đi phòng bên một lát xem <Đội Uông Uông>** được không? Hôm nay có <Đội Uông Uông> đó."

Dung Dung nắm chặt vạt áo của Thành công công, ngẩng đầu: "Em muốn ở cùng với các ông."

Cảnh sát Tiểu Lưu kiên nhẫn mà dỗ dành cậu: "Các ông có việc bận, chờ các ông bận xong sẽ qua tìm em có được không?"

Các ông cũng nói: "Dung Dung qua phòng bên xem hoạt hình một lát, ông sẽ lập tức qua đó ngay."

"Được ạ." Dung Dung rút tay lại, ngoãn ngoãn đi vào phòng bên cạnh.

Cảnh sát Tiểu Lưu mở cửa văn phòng ra, nói với các ông: "Vào trong rồi nói."

Các ông ngồi cạnh nhau ở trên ghế sô pha.

"Cháu có thể hiểu được tâm trạng của các ông, chúng ta trước tiên bỏ qua quy định, nói về chính bản thân Dung Dung đi."

"Dung Dung năm nay 3 tuổi, không có cha mẹ, sắp tới phải đi nhà trẻ, sau này còn phải học tiểu học, trung học, nếu các ông muốn nuôi cậu bé, phải có chuẩn bị từ bây giờ."

"Ý của cháu là, nếu các ông thực sự muốn tốt cho bé, có thể đem bé gửi vào cô nhi viện trước, tự mình thử tìm công việc trước, vùng núi vừa mới khai phá, có rất nhiều cơ hội. Đến lúc đó nhiều nhất Dung Dung chỉ phải ở cô nhi viện một năm, các ông có thể đón bé ra ngoài.:

...

Cuộc nói chuyện rất nhanh đã xong, cảnh sát Tiểu Lưu đem máy tính hướng về phía bọn họ nói: "Ở đây cháu có video nội bộ của cô nhi viện, cở sở vật chất lẫn giáo dục đều rất tốt, không tệ như các ông nghĩ đâu. Các ông cứ ở chỗ này xem qua một chút, cháu đi qua xem Dung Dung."

***

Cảnh sát Tiểu Lưu đẩy cửa phòng bên cạnh ra.

TV đang chiếu phim hoạt hình, Dung Dung ngồi trên sô pha, một tay cầm bánh quy số, một tay cầm sữa trẻ em, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chị cảnh sát."

Cảnh sát Tiểu Lưu mỉm cười với cậu, đi tới phía trước ngồi xuống bên cạnh cậu.

Dung Dung đưa bánh quy số tới trước mặt cô: "Chị cảnh sát chị muốn ăn không?"

"Cảm ơn Dung Dung." Cảnh sát Tiểu Lưu cầm một chiếc bánh quy "Lại là người khác cho em à?"

"Vâng ạ" Dung Dung gật gật đầu "Hai người chị mặc đồng phục, mời Dung Dung ăn bánh quy, Dung Dung nói với các chị "cảm ơn ạ.""

"Ngoan." Cảnh sát Tiểu Lưu sờ sờ đầu nhỏ của cậu, muốn hỏi cậu "Có đồng ý đi cô nhi viện hay không?" lại không biết bắt đầu từ đâu.

Dung Dung mới ba tuổi, tình cảm với các ông lại rất tốt, bỗng nhiên muốn cậu cùng với các ông tách ra, cậu chắc chắn là không muốn.

Hơn nữa, đối với cảnh sát Tiểu Lưu mà nói, đối với chuyện "Dung Dung đi cô nhi viện" cũng không vui vẻ nổi, cô cũng không muốn xa Dung Dung như vậy.

Dung Dung lớn lên đáng yêu lại lễ phép, đúng là được đứa nhỏ được cưng chiều nhất ở trong sở, chỉ cần cậu ngồi ở chỗ nào, sẽ có người cho cậu đồ ăn vặt.

Thậm chí để cậu ở đồn công an nuôi dưỡng, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Chỉ đáng tiếc là không thể được.

Cảnh sát Tiểu Lưu mím môi, vẫn quyết định nói uyển chuyển một chút.

Cô sờ sờ búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu của Dung Dung, như là thuận miệng hỏi: " Tóc Dung Dung thật dài, tóc ông cũng dài, tại sao đều để tóc dài thế?"

Dung Dung nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên: "Bởi vì ở bên đó mọi người đều để tóc dài."

"Nhưng mà bây giờ mọi người đều đã xuống núi, có thể cắt tóc rồi." Cảnh sát Tiểu Lưu cười hỏi: "Dung Dung có muốn cắt tóc không?"

"À..."Dung Dung nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Mùa hè có thể cắt ngắn, chỉ là mùa đông nên làm sao đây?"

Tiểu bệ hạ dùng tóc để giữ ấm.

"A? Mùa đông...?

Cảnh sát Tiểu Lưu còn chưa kịp phản ứng, Dung Dung lại gật gật đầu: "Chị ơi, Dung Dung muốn cắt tóc."

"Làm sao bỗng nhiên lại muốn cắt?"

"Sau khi cắt tóc liền không cần làm phiên ông chải đầu giúp em." Dung Dung nghiêm túc nói "Lần đàu tiên khi ông chải đầu cho em, đã chải rất rất lâu, chải cả buổi chiều, tay ông đều mỏi nhừ."

Cảnh sát Tiểu Lưu tiếp lời hỏi cậu: "Sao lại chải lâu như vậy?"

Dung Dung ngại ngùng cúi đầu: "Bởi vì đầu tóc Dung Dung quá rối, đều bị thắt lại."

"Tóc Dung Dung làm sao lại rối như vậy?"

Dung Dung nhẹ nhàng quơ chân ngắn nhỏ của mình: "Bởi vì trước kia Dung Dung ở trên núi, còn chưa biết ông, không có ai quan tâm Dung Dung, Dung Dung không thể tự chải đầu cho mình được. Nếu cắt ngắn, sẽ không cần ông giúp nữa."

Mũi cảnh sát Tiểu Lưu đau xót, không biết nên nói cái gì.

Tình cảm của Dung Dung cùng với các ông thực sự quá tốt.

Cô cũng không nhẫn tâm đem bọn họ tách ra.

Cảnh sát Tiểu Lưu hít sâu một hơi, ngẩng đầu cùng Dung Dung xem <Đội Uông Uông>.

Không bao lâu, <Đội Uông Uông> kết thúc, kênh thiếu nhi đổi một bộ phim hoạt hình khác.

Tình cờ tên của tập phim hoạt hình này là <Ngày đầu tiên ở nội trú>

Trên TV, các bạn nhỏ ở nhà trẻ nội trú cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ ở giường nhỏ, cùng nhau chơi trò chơi.

Cảnh sát nhìn thoáng qua Dung Dung, thấy cậu biểu tình bình thường, suy nghĩ một chút cười hỏi cậu: "Dung Dung ở chỗ này có buồn chán hay không? Có muốn cùng các bạn nhỏ khác chơi đùa không?"

"Muốn." Dung Dung gật gật đầu "Em có chút nhớ Thứ Thứ."

""Thứ Thứ" là ai? Là bạn trước kia của em sao?"

"Vâng..." Dung Dung gật gật đầu rồi lại lắc đầu "Em không biết."

"Không biết?"

Được rồi, cánh sát Tiểu Lưu chỉ xem đây như lời nói của trẻ con.

Cô nghĩ nghĩ một chút lại hỏi: "Dung Dung, nếu có cơ hội, em có thể cùng các bạn nhỏ khác cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, cùng xem TV, giống nhà trẻ nội trú ở trên TV kia, em có đồng ý không?"

Dung Dung suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Đồng ý ạ."

Cảnh sát Tiểu Lưu hỏi vô cùng kéo léo: "Nhưng nếu như vậy, Dung Dung liền không thể gặp các ông hàng ngày được, có thể một hai ngày hoặc cũng có thể là ba bốn ngày mới gặp nhau, Dung Dung có đồng ý không?"

"Không đồng ý!"

Lúc này Dung Dung không chút do dự nào, thế nhưng cậu nhìn cảnh sát Tiểu Lưu, giống như đã hiểu rõ cái gì, nắm chặt ống tay áo của cô, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi Dung Dung có thể không đồng ý không?"

Không thể.

Nhưng mà lời này cảnh sát Tiểu Lưu không nói ra được.

Đúng lúc này, có người đẩy cửa phòng tiếp khách ra.

Là đồng nghiệp của cảnh sát Tiểu Lưu: "Tiểu Lưu, bộ phận di dời đã cử người liên lạc với cô, lãnh đạo yêu cầu cô đi qua đó ngay lập tức."

"Được, tôi qua ngay." Cảnh sát Tiểu Lưu đứng lên, sờ sờ đầu Dung Dung "Chị đi làm việc trước nhé."

Dung Dung gật đầu, vẫy vẫy tay với cô: "Chị ơi tạm biệt."

Cảnh sát Tiểu Lưu rời đi, Dung Dung quay đầu lại, tiếp tục xem TV.

Phim hoạt hình vẫn chưa kết thúc, các bạn nhỏ còn ở nhà trẻ nội trú vẫn đang chơi trò chơi, trông rất vui vẻ.

Dung Dung từ nhỏ ở đạo quan mà lớn lên, có đôi khi còn rất thông minh.

Cậu hiểu rõ, cậu cùng các ông hình như sắp phải tách ra.

Nhưng mà cậu không muốn cùng các ông tách ra.

Dung Dung cầm điều khiển từ xa, tắt TV đi, sau đó trượt xuống sô pha, mang toàn bộ tài sản của mình- bánh quy số cùng sữa trẻ em, một người lặng lẽ đẩy cửa phòng tiếp khách, chuồn ra ngoài.

Trên hành lang không có người, Dung Dung chuồn ra khỏi phòng tiếp khách, chạy đến trước cửa phòng làm việc bên cạnh, gõ gõ cửa: "Ông ơi, các ông ở trong đó sao?"

Một chú mặc đồng phục mở cửa cho cậu: "Dung Dung?"

Dung Dung ngẩng đầu: "Chú ơi, ông của cháu có bên trong không ạ? Ông có việc, muốn cháu xem TV một mình, ông nói lát nữa sẽ đến đón cháu, nhưng mà ông vẫn chưa đến....Không thấy ông nữa..."

Cậu cho rằng từ bây giờ trở đi, cậu phải cùng các ông tách ra.

"Cháu muốn tìm các ông?" Cảnh sát ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh, bê Dung Dung lên, "Chắc là bọn họ đang ở trong văn phòng cảnh sát Tiểu Lưu, cháu đi nhầm hướng rồi, văn phòng cảu cô ấy ở bên trái."

Cảnh sát ôm cậu, đi về phía bên kia hành lang, đẩy một cách cửa văn phòng khác ra.

Qủa nhiên, nhóm các ông đều ở bên trong.

Vừa nhìn thấy Dung Dung, các ông vội vàng đem tài liệu trong tay và quay máy tính đang phát video của cô nhi viện đi.

Không cho cậu thấy.

Dung Dung đem bánh quy số cùng với sữa trẻ em giấu ở trong ngực không cho họ thấy: "Ông ơi, Dung Dung đói bụng..."


Thực ra cậu không hề đói bụng chút nào, cậu còn đồ ăn vặt.


Cậu chỉ muốn tìm các ông.


-Hết chương 4-

*Các ông vẫn đang nói một số từ ngữ thường dùng ở cổ đại hoặc trong các trường hợp trang trọng, khách sáo như "多谢" (đa tạ; cảm ơn; rất cảm ơn) chứ không dùng "谢谢" (cảm ơn) như thông thường nên mình vẫn edit là "đa tạ". Hoan nghênh góp ý nhé!


**Uông Uông Đội-Tên tiếng Trung: 汪汪队 (Đầy đủ là: 汪汪队立大功). Tên tiếng Anh: PAW Patrol. PAW Patrol là một loạt phim truyền hình dành cho trẻ em của Canada được tạo ra bởi Keith Chapman. Nó được sản xuất bởi Spin Master Entertainment, với hoạt hình được cung cấp bởi Guru Studio. Tên phim hoạt hình tiếng Việt là: Đội chó cứu hộ PAW Patrol mini.


汪汪 (Uông Uông) được dịch là Gâu Gâu nên mình để Uông Uông luôn. Hoan nghênh góp ý nhé!


***Bánh quy số

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK