Thứ Thứ chỉ mặc quần áo ngủ ngắn tay, nằm bò trên giường đệm của Dung Dung.
Thứ Thứ nói: "Ngươi vì các đại thần mà khóc? Ngươi đúng là đồ ngốc."
Dung Dung cuộn tròn trong chăn, dụi dụi mắt: "Thứ Thứ, ta không phải đồ ngốc, ngươi đè lên ta rồi."
Giây tiếp theo, cô Ôn nhanh chóng bước tới và ôm Thứ Thứ lên.
"Thứ Thứ, con không thể như thế này được."
Cứ như vậy Thứ Thứ bị ôm quay lại giường của mình.
Lúc đầu Dung Dung bởi vì nhớ các ông nên có chút buồn rầu, nhưng hiện tại cậu không thấy buồn nữa.
Dung Dung nở một nụ cười thật tươi vẫy vẫy tay với hắn, cảm ơn Thứ Thứ, tạm biệt Thứ Thứ.
Thứ Thứ: "..."
Dung Dung bò dậy từ trong ổ chăn.
Cà Tím đã nhanh chóng đổi xong quần áo, còn giúp cậu mang quần áo, lộn đúng mặt phải rồi trải lên giường.
"Dung Dung, em có biết tự mặc quần áo không?"
Dung Dung suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Biết ạ."
Trước khi cậu đến cô nhi viện, ông sợ một mình cậu không xoay sở được nên đã đặc biệt dạy dỗ cậu.
Nhưng mà cậu vẫn chưa làm thành thục lắm.
Cà Tím nói: "Vậy em tự mặc đi, anh đi gấp chăn trước."
"Vâng ạ."
Thứ Thứ ở giường đối diện cũng đang thay quần áo, hai người trao đổi một ánh mắt "kiên định" rồi bắt đầu thay quần áo.
Bước đầu tiên để giả làm trẻ con thời hiện đại: đừng để lộ là chỉ biết mặc đồ cổ trang, không biết mặc đồ hiện đại.
Bọn họ biết mặc quần áo hiện đại!
Dung Dung và Thứ Thứ loay hoay để cởi áo ngủ, loay hoay mặc quần áo vào, loay hoay trong áo để tìm cổ áo chui đầu ra.
Cà Tím bị sốc khi chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối!
Ba phút sau, Dung Dung cùng Thứ Thú đồng thời chui từ cổ áo ra, tóc trên đỉnh đầu rối loạn, nhìn đối phương, lại tiếp tục trao nhau ánh mắt kiên định.
Ngụy trang thành công, không bị bại lộ!
Cà Tím ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt phức tạp: "Em không biết mặc quần áo có thể nói cho anh biết, anh có thể giúp em."
Toang rồi, Dung Dung và Thứ Thứ quay đầu nhìn hắn, sao có thể như vậy? Họ bị nhìn thấu ngay lập tức.
Hai người đồng thanh nói: "Chúng em sẽ tự mặc."
Sau đó họ bắt đầu mặc quần.
Mười phút sau, hai người đứng đối diện nhau, giúp nhau chỉnh trang lại quần áo.
Những đứa nhỏ cổ đại giúp đỡ lẫn nhau, như vậy sẽ không bị lộ thân phận.
"Mao Dung Dung, ngươi mặc ngược quần áo rồi, chỉ có đồ ngốc mới mặc ngược thôi."
"Thứ Thứ, ngươi mới là đồ ngốc."
"Là ngươi!"
"Là ngươi!"
Biểu tình của Cà Tím càng phức tạp: "Đừng tranh cãi nữa, các ngươi đều là đồ ngốc."
Hắn trượt xuống giường, giữ chặt hai đứa nhỏ: "Đưng cử động."
Khu vực hai của lão đại sinh hoạt Cà Tím.
Mặc xong quần áo, gấp gọn chăn, họ xếp hàng đi đánh răng rửa mặt.
Dung Dung nhỏ giọng nói với Thứ Thứ: "Thứ Thứ, ta nghĩ quần áo cổ đại dễ mặc hơn."
Thứ Thứ "suỵt" một tiếng với cậu, cẩn thận bại lộ thân phận!
Dung Dung vội vàng đưa tay che miệng mình lại, đã hiểu!
Các bạn nhỏ tự lấy chậu rửa mặt, đi đánh răng rửa mặt ở bồn rửa bên ngoài ký túc xá.
Rửa mặt xong các cô giáo dẫn bọn họ đi ăn sáng.
Thực đơn hôm nay có: Cháo thịt gà rau xanh, trứng luộc.
Không có cà chua, Dung Dung có chút đau lòng.
Nhưng mà, một chút đau lòng rất nhanh đã bị cậu quên mất.
Bởi vì cháo gà ăn cũng rất ngon, hơn nữa cô giáo dẫn bọn họ đi ôn tập lại "Xuân hiểu" được học hôm qua, tiếp tục giúp bọn họ tập luyện tiết mục đồng diễn.
Dung Dung đứng trong hàng, tập trung toàn bộ tinh thần, nghiêm túc học tập.
Các bạn nhỏ khác đều đã học được nửa tháng, cậu vừa mới bắt đầu học, cần phải tăng nhanh tốc độ học, xông lên!
(Đọc bản edit tại: lainhatphuongtruong1403.wordpress.com hoặc wattpad lainhatphuongtruong để ủng hộ mình nhé!)
***
Cùng lúc đó, ở cố trấn Đào Nguyên cũng đang tập luyện.
Cố trấn, một đường đi bộ dài đến hàng trăm mét xuyên qua chính giữa, các kiến trúc xung quanh đã được phục hồi một một so với kiến trúc của Cổ Lương quốc, tường trắng ngói xanh, nhóm diễn viên quần chúng mặc những trang phục đã được phục hồi nguyên dạng đi qua đi lại.
Đỗ Sách Hoa cầm loa lớn, tọa trấn toàn trường: "Tiên nữ tiên nữ! Vào vị trí, rải hoa! Tượng binh mã, tượng binh mã! Đừng cử động!"
Dương Biện Chương cùng Thành công công làm khách mời đặc biệt, ngồi ở mái hiên gần đó, xem luyện tập.
Dương Biện Chương quay đầu, nhẹ giọng nói với Thành công công: "Khá giống đấy chứ."
Thành công công gật gật đầu: "Đúng vậy."
Kỳ thực hắn cũng chưa nhìn thấy quá nhiều quang cảnh đường phố của Cổ Lương, 6 tuổi ông đã tiến cung, sau đó cũng không ra ngoài nhiều.
Lúc này, một sinh viên cầm hai bình nước đưa cho bọn họ: "Dương tiên sinh, Thành tiên sinh, uống chút nước đi ạ."
"Đa tạ"
Lúc này, giáo sư Trương ngồi bên cạnh, đóng cuốn sách tham khảo hơi mỏng lại, đưa thư mời đã được kiểm tra đối chiếu và không chỉnh sửa chữ nào cho học sinh: "Bản chữ Cổ Lương, in thành một tấm poster lớn rồi treo lên. Phiên bản thông thường in ở kích thước bình thường, sau đó mang đến vùng núi Đào Nguyên để phân phát, trả phí bản quyền cho Dương tiên sinh."
"Vâng ạ."
Giáo sư Trương cầm cuốn sách tham khảo, kéo chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh Dương Biện Chương: "Xin chào Dương tiên sinh."
Dương Biện Chương hơi hơi gật đầu: "Giáo sư Trương."
"Ngài chắc là cư dân miền núi phải không?"
"Đúng vậy, mấy ngày trước mới xuống núi."
"Vậy ngài ở trong thôn kia chắc là trưởng lão hoặc là lão tiên sinh phải không?"
"Không dám không dám, tôi cùng bạn sống biệt lập, nếu đám cháy trên núi không thiêu rụi nhà chúng tôi mấy hôm trước thì chúng tôi đã không xuống núi."
"Vậy ngài chắc hẳn là hậu nhân của Cổ Lương quốc đi."
Dương Biện Chương cười cười: "Xem là vậy đi."
Kỳ thực hắn là tổ tiên của Cổ Lương nhỉ.
Giáo sư Trương tha thiết nhìn ông: "Di tích Cổ Lương mới được phát hiện cách đây vài năm, tôi cũng chỉ mới bắt đầu nghiên cứu được vài năm, cho đến nay vẫn còn nhiều chỗ trống. Cũng giống như các văn tự Cổ Lương, ban đầu là được khai quật trong các ngôi mộ, nhưng cho đến nay chúng tôi chỉ giải mã được chưa đầy một trăm chữ. Nếu Dương tiên sinh có thời gian, không biết chúng ta có thể trao đổi thêm về vấn đề này không? "
Dương Biện Chương cũng chân thành nhìn ông: "Tôi biết lần này anh đến núi Đào Nguyên để nghiên cứu thực địa. Tôi rất kính nể anh vì tuổi của anh vẫn chạy quanh núi Đào Nguyên."
"Qúa khen."
"Nhưng vì sự ích kỷ của bản thân, tôi mong rằng mình sẽ không chỉ là đối tượng nghiên cứu thực địa mà tôi cũng là tác giả của một cuốn chuyên khảo, là giáo sư của trường đại học."
Nghe xong lời này, giáo sư Trương không hề tức giận mà ngược lại tỏ vẻ kinh ngạc, nắm lấy tay hắn vỗ thật mạnh: "Được, được!"
Đối với ông, được đột phá trong lĩnh vực học thuật là niềm vui lớn.
Mặc dù Dương Biện Chương thoạt nhìn trông trẻ hơn giáo sư Trương, nhưng khi Dương Biên Chương lên tiếng tiến lùi có mức độ, định liệu từ trước, giáo sư Trương hoàn toàn không cảm thấy hắn đang mạnh miệng.
Giáo sư Trương đứng dựa gần Dương Biện Chương: "Tôi có một ý tưởng đã được xin phê duyệt. Người trên núi Đào Nguyên không phải là rất nhiều di dân Cổ Lương sao? Tôi nghĩ trong số họ chắc chắn phải có người biết văn tự Cổ Lương."
"Vì vậy, ta dự định in ra tất cả văn tự Cổ Lương còn chưa giải mã được, khi cổ trấn mở cửa sẽ làm một cái treo thưởng, nếu lúc ấy ông chịu đến thì tốt nhất.
Dương Biện Chương hơi hơi gật đầu: "Nguyện ý cống hiến sức lực."
Nếu không phải còn những người khác ở đây, giáo sư Trương quả thực muốn ôm chặt Dương Biện Chương.
Hắn là Văn Khúc Tinh Quân trời giáng!
Lúc này, Vệ tướng quân "Tướng quân trời giáng" của Đỗ Sách Hoa mặc áo giáp, vác cây đao đạo cụ, nhìn về phía bên này.
Văn nhân, hừ, cổ đại văn nhân với giáo sư hiện đại không có chút rào cản, cứ dính lấy nhau.
Vệ Bình Dã cau mày ghét bỏ, cái này cũng quá dính rồi đấy.
Đỗ Sách Hoa giơ loa: "Tượng binh mã số 6! Tượng binh mã số 6! Không cần nhíu mày, tượng binh mã không có biểu cảm!"
***
Giằng co tập luyện cả ngày.
Lúc chạng vạng, Vệ Bình Dã cởi khôi giáp, tắm rửa đơn giản, đi ra khỏi phòng thay quần áo.
Hắn vẫy tay với hai người ông còn lại: "Đi thôi."
Dương Biện Chương cùng Thành công công chào tạm biệt những người khác rồi bước tới.
Nhóm các ông đi trên đường.
Trình công công suy nghĩ một chút nói: "Ngụy tướng quân công việc này quá vất vả, bây giờ Dương Thái phó đã kết giao với Trương giáo sư, tìm việc cũng không cần quá sốt ruột. Vệ tướng quân có nên đi nơi khác xem thử không?"
Vệ Bình Dã hất hất cằm: "Tôi thấy công việc của mình khá tốt, phù hợp với mình. Điều quan trọng nhất là tôi có thể mặc áo giáp một cách quang minh chính đại."
Hắn làm thủ thế rút kiếm trên không trung: "Ông nghĩ xem, khi lão hoàng đế còn ở đây, không cho tôi đánh giặc, liền cho ta đi giết lợn, ta không thể mặc áo giáp.Tôi hiện tại cũng không được mặc, nhưng tôi ở đây có thể mặc."
"Tôi khá thích làm việc ở đây. Hơn nữa, Tiêu Chu đứng cạnh tôi còn nói với tôi rằng làm việc trong ngành này, tương lai vô hạn, tương lai tôi chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng. "
Hăn đã nói như vậy, cho dù hắn không thể trở nên nổi tiếng, các ông cũng sẽ không phản đối nữa mà tùy hắn đi.
Ba người đi bộ đến bến xe buýt, tình cờ có một chiếc xe buýt đậu ở bến đó nhưng không ai trong ba người lên xe.
Vệ Bình Dã hỏi: "Hai người các ngươi sao vậy? Tuyến số 2 không phải có thể quay về sao? Tại sao không lên?"
Dương Biên Chương nói: "Vậy ngươi đi lên đi, tôi cùng Tiểu Thành đi cô nhi viện nhìn xem có thể gặp tiểu bệ hạ hay không."
"Tôi không." Vệ Bình Dã sờ lên hoa hướng dương nhỏ trên vạt áo, "Tôi cũng muốn gặp tiểu bệ hạ."
Đây là thứ hắn đặc biệt mang đến cho tiểu bệ hạ.
***
Vẫn là công viên bên cạnh...cô nhien viện Mầm Non Nhỏ.
Các ông đi vòng quanh bức tường, giả vờ đi dạo, cố gắng tìm đường đột phá.
Ngày thứ hai sau khi tiểu bệ hạ vào cô nhi viện, nhớ cậu, vô cùng nhớ cậu!
Đột nhiên, Vệ Bình Dã dường như đã phát hiện ra cái gì đó, hắn nhảy xuống một con mương, đẩy rừng tre tươi tốt sang một bên.
Các bức tường còn lại được xây bằng gạch và xi măng, duy nhất chỉ có một đoạn ngắn lan can sắt rỗng hướng tới sân thể dục phía xa xa của cô nhi viện.
Vệ Bình Dã vịn lan can và tìm kiếm sân chơi với đôi mắt giống như chim ưng.
Hai ông còn lại cũng vây xung quanh.
Giây tiếp theo, họ đồng thời khóa vào một chấm nhỏ màu xanh.
Các ông nhìn từ bóng dáng phía sau cũng có thể nhận ra Dung Dung.
Vệ Bình Dã đặc biệt kinh ngạc: "Tiểu bệ hạ?!"
Hai người ông kịp thời che lại Vệ Bình Dã miệng: "Nhỏ giọng chút."
Thời gian này, đúng là thời gian cô nhi viện tự do hoạt động sau khi ăn xong điểm tâm.
Dung Dung từ chối lời mời của bạn bè tham gia đội "Đại bàng bắt gà con", ôm túi nhỏ bước đi một mình trên sân chơi.
Cậu lại nhớ các ông.
Dung Dung nhìn xuống túi nhỏ của mình. Bữa điểm tâm hôm nay là Shaqima vị việt quất, cậu giữ lại một nửa muốn đưa cho các ông ăn.
Nhưng các ông đang ở đâu?
Cậu ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy một bông hoa hướng dương nhỏ màu cam xuất hiện trong rừng cây mặt cỏ rậm rạp đối diện.
Bông hoa hướng dương nhỏ đang bay lượn trong không trung.
wu——
Hoa hoa nhỏ bay tới——
wu——
Lại bay đi——
Dung Dung tiến lên một bước, ở bên kia lan can sắt, một lão tướng quân râu xồm đẩy lá cây sang một bên, lộ ra một đôi mắt, vui vẻ nháy mắt với cậu.
Ánh mắt Dung Dung sáng lên: "Ông ơi!"
______
Lâu rồi không gặp! Mình quay trở lại với mọi người rồi đây! Thật xin lỗi vì để mọi người chờ lâu!