Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là nàng gạt hắn, để hắn ở lại canh cửa nhưng sự thật là nàng không hề muốn hắn đi cùng. Vốn dĩ, trong suy nghĩ của nàng, ông bà chủ Huỳnh chưa bao giờ đặt cô con gái này ở trong tầm mắt, lâu dần rồi người của làng Vân Khâu cũng xem tiểu thư Thanh Lam là một sự tồn tại "có cũng được, không có cũng có không sao". Nếu như nàng mất tích, cũng sẽ chẳng có ai nhọc lòng tìm kiếm. Nhưng... Trọng Khải thì khác. Hắn bà bảo vật trân quý, là đứa con mà dòng họ Huỳnh phải hao tâm tổn sức đến mức nào mới có được. Thế nên, cả hai người, tuy cùng một điểm xuất phát, tuy cùng một mái nhà, mà lại cách biệt như hằng hai thế giới.

Cho là xuất phát từ sự đố kị, giận dỗi của trẻ con cũng được. Cho là xuất phát từ sự lo lắng của nàng dành cho hắn cũng được. Ở cái tuổi này, nàng làm sao mà phân định rạch ròi cho được !

Trên con đường làng buổi đêm tĩnh lặng, một ánh đèn dầu le lói di chuyển, guốc gỗ cộc cạch phát tiếng động, cái bầu không khí đáng sợ này dễ dàng làm cho người ta trở nên thần hồn nát thần tính mà sinh ra ảo giác như có người đang chậm rãi bước theo phía sau lưng mình. Khiến cho nàng chốc chốc phải dừng lại quay đầu mà kiểm tra. Tiếng gió đêm hú hét giữa khoảng không tưởng như kéo dài đến vô tận xen lẫn tiếng lẫm nhẫm đọc Kinh.

Nàng thấy xa xa, cái cây đằng kia đã sai quả nặng trĩu, nhánh cây đung đưa như mời gọi. Đầu óc nàng lúc này trở nên mụ mị, bên tai văng vẳng như có nói đang thì thầm dụ hoặc : " Trái ngon...Trái ngon... Đến đây đi... Đến đây ăn nào !... Đến đây hái vài quả đi cô gái..." . Thanh Lam như bị cái thế lực vô hình nào đó thôi thúc mình như một cái xác vô hồn, vô thức mà tiến về phía cây bần đó.

Cô nàng ngấu nghiến ăn lấy ăn để cái thứ quả ngon hiếm có này, đoạn nàng lịm đi. Trong cơn mộng mị, Thanh Lam nhìn thấy một đứa trẻ con tầm sáu bảy tuổi, người nó trần như nhộng chạy lon ton đến ôm lấy chân nàng. Nó lên tiếng trách móc :

- " Mẹ ! Mẹ ! Thả chị ra đi. Con thích chị. Có cái gì ngon chị cũng để dành cho con hết. Mẹ mà bắt chị, con không chịu đâu ".

Số là trước đây, mỗi lần mồng một hay ngày rằm Thanh Lam đều cúng một măm thức ăn nhỏ, đốt giấy tiền vàng bạc hồi hướng cho những vong linh vất vưởng. Không biết do căn duyên gì đứa nhỏ này đi ngang qua liền được no bụng. Nàng còn hay trì kinh niệm Phật, đứa nhỏ này tuy không đến gần nàng được nhưng vẫn hưởng được số công đức lành này.

Từ trong thân cây già, bước ra một thiếu nữ mặt hỷ phục đỏ, cũ kỉ và nhàu nát như thuộc về hàng chục thập kỉ trước. Gương mặt cô gái trắng bệt, miệng ứa ra một dòng máu đỏ thẳm. Nhưng sắc diện nhợt nhạt, u ám mà thoáng có nét buồn chứ không hề dữ tợn. Cô gái đó đứng từ xa nhưng vẫn có thể bóp lấy cổ nàng đưa lên không trung, nàng lơ lửng trên không mặt không còn giọt máu. Đứa nhỏ ôm lấy mẹ nó vừa khóc lóc vừa ra sức ngăn cản, người mẹ này có thể đã trạnh lòng rồi thả nàng rơi xuống. Thanh Lam ngã bịch xuống đất, ho khù khụ. Thì bỗng một đạo ánh sáng vụt xuống như một cái roi lửa vụt mạnh vào linh hồn của hai mẹ con họ. Người mẹ ma, ôm lấy con mình vào lòng che chở, vừa ẳm đứa nhỏ lên biến mất vừa nói vọng lại

- " Ta thay con đã trả xong ơn nghĩa này lại cho cô ! Nhưng cũng để lại cho cô một bài học, lần sau, đừng đi lung tung nữa"

Cả một đêm ròng Huỳnh gia náo động, đến trưa hôm sau mọi người gần như đã thấm mệt và mất hết hy vọng, vừa định rút lui không tìm kiếm nữa thì cái chuông vàng trong túi Trọng Khải rơi ra "Leng Keng \~ Leng Keng \~" . Hắn cúi xuống nhặt, một giọt nước tí tách rơi xuống mu bàn tay ", thời tiết này không thể mưa được, vậy cái này là gì đây. Hắn ngước mắt nhìn lên. Trời ơi ! Thanh Lam treo vắt vẻo trên ngọn cây bần.

\- " Thanh Lam !!!! Thấy rồi, ở trên đó."

Mấy thanh niên trèo lên bế Thanh Lam xuống, nàng nằm gối đầu lên đùi Trọng Khải, miệng ngậm đầy đất sét.

Đưa nàng về nhà, bà thầy Năm được mời đến, cắm cây nhang xuyên qua lá bùa giấy, quơ qua quơ lại mấy đường trên bụng nàng. Rồi ba đeo lại sợi dây đỏ có cái chuông vàng nhỏ vào chân Thanh Lam. Cái chuông run lên "Leng Keng" một cái, nàng bật dậy nôn ra một thứ chất đen nhầy nhụa và tanh tưởi. Trong phòng ngoài Thanh Lam ra chỉ còn lại thầy Năm và bà chủ Huỳnh, bà thầy Năm nhìn bà chủ giận dữ trách :

- " Sao lại để nó ra ngoài giờ đó ? Rồi cả chuông vàng tôi giặn luôn mang theo bên mình cũng để mất . Bà có biết nguy hiểm đến mức nào không ? "

Bà chủ Huỳnh trả lời một cách thờ ơ vô tội :

- " Nó có chết mất xác ngoài đồng cũng không phải việc của con ! Mà... Thầy lo lắng cho nặng đầu chớ chi, con nhỏ này mạng phước nó lớn lắm"

\- " Bà nhớ dùm cho, đứa nhỏ này gắn liền với mạng sống của ai ? Nó mà có mệnh hệ gì thì ông bà chủ cũng chuẩn bị trôn đứa con trai độc nhất của mình chung huyệt với nó đi là vừa. Thôi tôi về ! "

Bà Huỳnh như chết trân tại chổ nhớ lại cảnh con trai mình tối đêm qua đang yên đang lành tự nhiên lại la hét kêu đau rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Càng gần tới sinh nhật thứ mười tám của Thanh Lam, dường như sức khoẻ của Trọng Khải càng trở nên nghiêm trọng. Chắc là không đợi được lâu nữa, phải sớm ngày biến giao ước năm xưa thành hiện thực thôi !

Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!

Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK