Cánh cửa phòng hội nghị nhẹ nhàng đóng lại. “Khách quý đến từ Dương Thành? Ai vậy?”
Tống Thu không nhịn được tò mò lên tiếng.
“Tiểu Thu, con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc phải biết một số chuyện của gia tộc rồi.”
Tô Nguyệt Nhàn nói: “Gần đây cha con đang có ý định lấn sân vào ngành dược phẩm. Có lẽ con đã từng nghe nói đến nhà họ Hạ ở Dương Thành rồi phải không?”
“Nhà họ Hạ?”
Chỉ cả nhà họ Tống ở bên cạnh kêu lên, vô thức bật dậy: “Mẹ, có khách quý nhà họ Hạ đến đây, sao cha không dẫn Tín Bình theo?”
Anh rể cả Lâm Tín Bình dùng ánh mắt tha thiết nhìn Tô Nguyệt Nhàn.
Sản nghiệp của nhà họ Lâm cũng dựa vào dược phẩm làm chủ đạo, nhưng mà so với nhà họ Hạ ở Dương Thành thì kém quá xa, nhà họ Lâm đã nhiều lần thử gia nhập vào vòng. quan hệ của nhà họ Hạ ở Dương Thành nhưng đều gặp phải thử thách.
“Lần này là do ông cụ đích thân ra mặt, cuối cùng nhà họ Hạ mới đồng ý cử một cậu chủ đến thương lượng chuyện hợp tác tương lai với nhà họ Tống, có lẽ muốn để người trẻ tuổi có thêm chút kinh nghiệm.”
Tô Nguyệt Nhàn nói: “Cha con rất coi trọng cơ hội khó có được này.”
“Cậu ba nhà chúng ta thật đúng là kẻ có số may mắn”
Cô hai Tống cười cười, nhìn Sở Trần ở bên cạnh: “Sắp rời khỏi nhà họ Tống rồi còn để lại hai món quà lớn”
“Nhà họ Diệp và nhà họ Hạ.”
Anh rể hai cũng tỏ ra hưng phấn không kém: “Nếu có thể kết nối được hai mối quan hệ này, nhà họ Tống có thể trở lại thời thịnh vượng.”
“Nếu nhà họ Hạ đã cử cậu chủ kia đến đây, nhất định đang có ý trải nghiệm, nếu cha con có thể nảm bắt tốt cơ hội
này, sẽ có thể lên được chiếc thuyền của nhà họ Hạ”
Tô Nguyệt Nhàn nhìn Tống Nhan: “Về phần nhà họ Diệp, đều phải trông cậy vào Nhan Nhan”
Mọi người đều nhìn về phía Tống Nhan.
Chuyện Diệp Thiếu Hoàng nhìn trúng Tống Nhan đã trở thành bí mật công khai của nhà họ Tống.
Về phần cậu ba nhà họ Tống đang ngồi bên cạnh Tống Nhan là Sở Trần thì lại không ai thèm quan tâm.
Tống Nhan nảm chặt cây bút trong tay, không đáp lại. Cô sẽ ký vào thỏa thuận ly hôn.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận Diệp Thiếu Hoàng.
“Người nhà họ Hạ đến đây, chứng minh răng nhà họ Hạ đang có hứng thú với thị trường Thiện Thành.”
Lâm Tín Bình không nhịn được đứng dậy, điều anh ta đang quan tâm nhất lúc này chính là động tác tiếp theo của nhà họ Hạ, chuyện này không chỉ liên quan đến nhà họ Tống, mà còn có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng với nhà họ Lâm của anh ta.
Lâm Tín Bình chỉ hận không thể lập tức sang phòng bên cạnh để gặp vị khách quý nhà họ Hạ kia.
Trong căn phòng hội nghị nhỏ này, mọi người nhà họ Tống đều có tâm tư riêng.
Tất cả đều đang chờ đợi giờ lành đến.
Bọn họ đều tin tưởng rãng chút may mản cuối cùng này của Sở Trần nhất định có thể giúp nhà họ Tống bay lên.
Suy cho cùng thì trong năm năm qua, tuy rằng đứa con rể ngốc của nhà họ Tống này luôn là trò cười trong giới, nhưng sự thật là cũng nhờ vào đứa con rể ngốc này mà vận mệnh của nhà họ Tống đã thay đổi, sống lại từ cõi chết.
Khách sạn Hoàng Đình là một trong những hệ thống khách sạn lớn nhất Thiện Thành, có rất nhiều phòng hội nghị với quy mô khác nhau.
Tống Tà Dương cầm bản kế hoạch chỉ tiết trong tay, đọc lại một lần nữa.
Đây là kế hoạch lấn sân vào ngành dược phẩm của nhà họ Tống, cùng với thiện chí hợp tác mãnh liệt với nhà họ Hạ.
Tống Tà Dương lăn lộn trong giới kinh doanh đã lâu, trải qua không ít các cuộc chiến tranh không có mùi thuốc súng trên bàn đàm phán.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Tống Tà Dương lại cảm thấy rất bất lực.
Cậu chủ do nhà họ Hạ phái tới này ngoại trừ trò chuyện chào hỏi đơn giản với Tống Tà Dương lúc gặp mặt ra, thì phần lớn thời gian đều là nghe Tống Tà Dương nói, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta thì lại không có chút quan tâm nào. Mặc dù Tống Tà Dương đã bỏ không ít nỗ lực vào bản kế hoạch này, nhưng dường như vẫn không gây được ấn tượng gì với nhà họ Hạ.
Hạ Bắc, cậu ba nhà họ Hạ.
Nếu Sở Trần nhìn thấy người này, nhất định có thể nhận ra được, vị khách quý đến từ nhà họ Hạ này chính là chàng trai trẻ vừa rồi đã uống rượu, thảo luận chút chuyện với anh.
Trong phòng hội nghị chỉ có hai người Tống Tà Dương và Hạ Bắc.
Chờ đến khi Tống Tà Dương nói xong, Hạ Bắc dường như mới lấy lại tinh thần, khẽ ho một tiếng, sau đó khế nhíu màu: “Ông Tống nói rất có lý, tôi cũng rất đồng ý với ý kiến của ông, nhưng mà chuyện này hình như không có lợi ích gì với nhà họ Hạ lắm.”
Hạ Bắc hoàn toàn không có nghiêm túc nghe những gì Tống Tà Dương nói, anh ta chỉ đưa ra một câu trả lời rất chính thức mà thôi.
Từ lúc gia tộc cử anh ta đến để phụ trách việc đàm phán hợp tác với nhà họ Tống, Hạ Bắc đã biết gia tộc không mấy. hứng thú với chuyện hợp tác này.
Bởi vì Hạ Bắc rất ít khi can thiệp vào hoạt động của gia tộc.
Lần này cũng chỉ là không trâu bắt chó đi cày, muốn cho. Hạ Bắc tiếp xúc với bầu không khí thương trường một chút mà thôi.
Nếu không phải ông cụ trong nhà đã nói, năm đó ông cụ nhà họ Tống từng có chút giao tình với mình, yêu cầu Hạ Bắc nhất định phải đi một chuyến, thì đêm nay anh ta cũng sẽ không thèm đến đây.
Nhưng mà ông cụ cũng đã nói, giao tình giữa ông cụ và ông cụ nhà họ Tống cũng chỉ đến đây thôi, giữa hai bên có thể đạt được quan hệ hợp tác hay không thì đều sẽ do Hạ Bắc quyết định.
Trong lòng Tống Tà Dương hơi chùng xuống.
Cậu chủ nhà họ Hạ trước mắt này trực tiếp bày tỏ sự không muốn hợp tác ra mặt, điều này khiến Tống Tà Dương không thể sửa dụng biện pháp đối phó mà bản thân đã chuẩn bị.
“Thật ra thị trường ở Thiện Thành không hề nhỏ.”
Tống Tà Dương nói: “Chẳng qua là tài nguyên của ngành công nghiệp dược phẩm ở Thiện Thành đều năm trong tay. một bộ phận tập đoàn của các gia tộc mà thôi, nếu nhà họ Hạ muốn mở rộng thị trường ở Thiện Thành thì cần phải có đột phá, tôi tin rằng nhà họ Tống có thể gánh vác được.”
Hạ Bắc ngẩng đầu nhìn Tống Tà Dương, sau đó mới khẽ thở dài: “Ông Tống, tôi luôn cảm thấy sự chênh lệch tuổi tác giữa tôi và ông quá lớn, thời điểm nói chuyện vẫn có chút khoảng cách thế hệ, tôi đã từng gặp con rể của ông, hay là để con rể của ông đến nói chuyện với tôi đi.”
Anh ta vừa dứt lời, đồng tử của Tống Tà Dương không khỏi giãn ra một chút, lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ nhà họ Hạ đưa ra điều kiện trong đêm nay.
Không sợ đối phương đưa ra điều kiện, chỉ sợ đối phương phớt lờ mình.
“Được, trừng hợp là con rể của tôi cũng làm trong ngành dược phẩm, cậu chủ Hạ đợi một lúc, tôi sẽ gọi thằng bé đến ngay.”
Tống Tà Dương quay người bước ra ngoài.
Trong một phòng hội nghị khác
“Mười phút cuối cùng.”
Lâm Tín Bình dùng vẻ mặt thương xót nhìn Sở Trần, đồng thời cũng vô thức ngắm nhìn Tống Nhan, cô ba nhà họ Tống, xinh đẹp hơn người, đẹp hơn hai chị gái của cô rất nhiều, đáng
tiếc, tên ngốc này không có phúc được hưởng.
Bốp! Đột nhiên, cây bút mà Tống Nhan vẫn luôn siết chặt trong tay gấy làm đôi.
Sở Trần nhìn qua, trong lòng không khỏi giật mình. Cửa phòng hội nghị đột nhiên bị đẩy ra.
Tống Tà Dương đi vào, vẻ mặt vui mừng nhìn Lâm Tín Bình: “Tín Bình, cậu chủ Hạ chỉ tên muốn gặp con, con đi với
cha: “Cái gì!”
Lâm Tín Bình lập tức bật dậy, vẻ mặt hưng phấn như không thể tin vào tai mình.
“Tín Bình, đi nhanh đi.”
Cô cả Tống cũng kích động nhảy dựng lên, cảm giác như vừa nhặt được một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Lâm Tín Bình vội vàng đi theo Tống Tà Dương ra ngoài.
“Anh rể che giấu kỹ thật đó, vậy mà lại quen biết với cậu chủ Hạ”
Cô hai Tống hâm mộ nói. “Ngay cả chị cũng không biết.”
Cô cả Tống bật cười: “Có thể do thành tích hai năm qua của Tín Bình không tệ, được chú ý đến”
“Xem ra lần này có Tín Bình ở đây, mối quan hệ với nhà họ Hạ có hy vọng rồi.”
Trên mặt Tô Nguyệt Nhàn cũng lộ ra vẻ mong đợi.
Cửa phòng hội nghị bên cạnh mở ra, Tống Tà Dương và Lâm Tín Bình bước vào: “Cậu chủ Hạ, Tín Bình tới rồi.”
Hạ Bắc ngẩng đầu nhìn qua.
Vẻ mặt Lâm Tín Bình đây hưng phấn, bước nhanh tới, cúi đầu khom lưng: “Cậu chủ Hạ”
Hạ Bắc sửng sốt, sau đó nhìn Tống Tà Dương, cau mày nói: “Người tôi nói không phải anh ta.”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Tín Bình và Tống Tà Dương đồng loạt cứng đờ, hóa ra là tự mình lầm lẫn.
“Ông Tống, ông chỉ có một đứa con rể này thôi sao?” Hạ Bắc hỏi. “Không phải, còn một đứa nữa."
Tống Tà Dương lấy lại tinh thần, vỗ nhẹ lên vai Lâm Tín Bình, hai người cùng nhau quay về.
“Sao lại nhanh như vậy?” Chị cả Tống còn chưa kịp ngồi xuống.
Lâm Tín Bình liếc mắt nói: “Chu Kiếm, thật không ngờ cậu lại giấu chiêu này, người cậu chủ Hạ muốn gặp là cậu.”
Giọng nói của Lâm Tín Bình có chút chua chát.
Mọi người nhìn Chu Kiếm – cậu hai nhà họ Tống với ánh mắt đầy hoài nghi.
Chu Kiếm sửng sốt: “Gặp tôi?”
Cô hai Tống vội vàng đẩy Chu Kiếm: “Cậu chủ Hạ muốn
gặp anh, anh còn không nhanh qua đó đi, nói không chừng, đây là chút may mắn cuối cùng mà em rể mang đến cho anh trong mười phút cuối cùng này.”
Chu Kiếm lo lắng đi theo Tống Tà Dương ra ngoài.
Lâm Tín Bình uể oải ngồi xuống, hạnh phúc đến quá đột ngột, biến mất cũng quá nhanh.
“Thật không ngờ vậy mà Chu Kiếm lại quen biết cậu chủ Hạ, hừ, ngay cả tôi mà tên kia cũng giấu.”
Cô hai Tống vui như nở hoa. Cánh cửa phòng hội nghị bên cạnh lại bị đẩy ra.
Hạ Bắc nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không phải anh ta”
Tống Tà Dương sửng sốt.
Con rể nhà họ Tống, ngoài Lâm Tín Bình ra, chỉ có Chu Kiếm.
Chẳng lẽ Hạ Bäc nhận nhầm người?
Tim Tống Tà Dương đập thình thịch, nếu thật sự là như vậy, mối quan hệ với nhà họ Hạ thật sự không thể lôi kéo được.
Hạ Bắc lắc đầu, đứng dậy, đi ra khỏi phòng hội nghị.
Tống Tà Dương và Chu Kiếm theo sau anh ta ra ngoài.
Hạ Bắc đi về phía trước vài bước, nhìn về phía căn phòng hội nghị đang mở rộng cửa ở bên cạnh.
Hạ Bắc bước vào, trên môi mang theo nụ cười nhẹ.
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua, đứng dậy theo bản năng.
“Đây chính là cậu ba nhà họ Hạ.” Tống Tà Dương bước vào. Sở Trần quay đầu lại.
Hạ Bắc mỉm cười với anh, đưa tay về phía Sở Trần: “Chúng ta chính thức làm quen một chút. Tôi là Hạ Bắc.”
Toàn bộ phòng hội nghị giống như chìm vào yên tĩnh ngay lập tức.
Mọi người đều choáng váng. Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Sở Trần đứng lên, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, duõi tay ra: “Sở Trần.”