Mục lục
Con Rể Quyền Quý - Sở Trần (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều chết lặng, hóa đá ngay tại chỗ.

Không ai ngờ răng Sở Trần lại coi những lời trêu chọc cuối cùng của Tống Khánh Băng là sự thật.

Năng lực lý giải của tên ngốc này thật sự có hạn.

Hơn nữa, sức lực của tên ngốc này quá mạnh mẽ, ly rượu bị đổ hết vào miệng, Tống Khánh Bằng hoàn toàn không kịp phản kháng.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, sắc mặt Tống Khánh Băng trở nên tái nhợt, dạ dày cồn cào, ngồi xổm xuống đất, nôn mửa dữ dội.

Tự bê đá đập lên chân mình mà.

Ngay cả cô gái vừa rồi ôm lấy cánh tay của Tống Khánh Bằng cũng cảm thấy kinh tởm mà lùi về phía sau vài bước.

Cô gái kia nghĩ, Tống Khánh Bằng uống hết ly Bách Gia Thủy này, thật sự quá mức kinh tởm.

Lúc này, một số bạn bè của Tống Khánh Băng đã tiến tới, bao vây Sở Trần.

Bọn họ biết Tống Khánh Băng chắc chắn không bỏ qua cho tên ngốc này.

Cho dù là trong trường hợp như tối hôm nay, nếu Tống Khánh Băng không đánh tên ngốc này một trận, anh ta không

thể giải được mối hận trong lòng.

'Tống Khánh Băng đứng lên, ánh mắt lóe lên sự hung tợn, nhìn chăm chăm vào Sở Trần.

Trên mặt Sở Trần vẫn là vẻ chất phác hiền hậu, còn đang nở nụ cười ngây ngô, giống như hoàn toàn không cảm nhận được nguy hiểm sắp đến.

'Tống Khánh Bằng đến gần Sở Trần.

Người bao vây xung quanh cũng càng lúc càng nhiều.

Chàng trai vừa uống hai ly rượu với Sở Trần cũng vô thức nhìn sang một bên.

“Sở Trần, anh đang tự tìm đường chết đấy.

Vẻ mặt của Tống Khánh Băng u ám đến cực điểm, anh ta không bao giờ ngờ rằng sự sỉ nhục lớn nhất trong đời anh ta lại là do một tên ngốc gây ra, bộ tây trang màu trắng trên người Tống Khánh Bằng cũng bị dính không ít rượu vang đỏ, khiến anh ta trông vừa dữ tợn lại vừa chật vật.

“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này, phía sau đột ngột vang lên một giọng nói, đám đông vây quanh nhanh chóng tản ra, có mấy người bước tới, người vừa lên tiếng chính là giám đốc Bàng của khách sạn Hoàng Đình, Diệp Thiếu Hoàng đi phía trước.

“Cậu chủ Diệp.”

Không ít người lần lượt lên tiếng.

Diệp Thiếu Hoàng đi tới, đưa mắt nhìn Sở Trần, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Giám đốc Bàng bước tới, hơi cau mày: “Xảy ra chuyện gì?

Tống Khánh Băng hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, liếc nhìn Diệp Thiếu Hoàng, sau đó chỉ vào Sở Trần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu chủ Diệp, là anh ta gây sự”

“Tối nay là tiệc sinh nhật của cô ba Tống, không thể để xảy ra bất cứ chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ba Tống.”

Diệp Thiếu Hoàng mở miệng, liếc nhìn Sở Trần, bình tĩnh u chuyện này là do Sở Trần gây ra, vậy thì để Sở Trz xin lỗi, mọi chuyện coi như bỏ qua, cũng coi như nể mặt tôi.”

Nghe vậy, sắc mặt Tống Khánh Bằng không khỏi thay đổi một chút.

Sở Trần khiến anh ta trở thành trò hề trước mặt mọi người, kết quả anh chỉ cần nói một câu xin lỗi nhẹ nhàng, Tống Khánh Bằng không thể chấp nhận nổi.

Nhưng mà, hiếm ai ở Thiện Thành lại không nể mặt Diệp Thiếu Hoàng.

Tống Khánh Băng ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt của Diệp Thiếu Hoàng, Diệp Thiếu Hoàng hơi nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.

Đồng tử của Tống Khánh Băng hơi co lại.

Với thực lực của anh ta, hoàn toàn không có tư cách đánh đồng với Diệp Thiếu Hoàng, cũng không thể tiến vào. vòng quan hệ của Diệp Thiếu Hoàng, nhưng trong khoảng thời gian này, nhà họ Diệp và nhà họ Tống đang hợp tác trong một dự án, tình cờ lại do Diệp Thiếu Hoàng phụ trách, Tống Khánh Bằng đã gặp Diệp Thiếu Hoàng vài lần. Hơn nữa, về cơ bản đều là Diệp Thiếu Hoàng tìm hiểu một số chuyện của nhà họ 'Tống thông qua anh ta, đặc biệt là chuyện và cô ba Tống.

Sở Trần là chồng của cô ba Tống.

Diệp Thiếu Hoàng không có lý do gì để giúp đỡ Sở Trần, cho nên chỉ có một khả năng, Diệp Thiếu Hoàng muốn mượn lời xin lỗi này để có thể sỉ nhục Sở Trần.

Mượn tay anh ta.

Tống Khánh Băng quay đầu nhìn Sở Trần, đã biết mình nên làm gì.

Anh ta bước về phía Sở Trần, chậm rãi nói: “Sở Trần, không nghe thấy sao? Hôm nay là vì nể mặt cậu chủ Diệp, anh qua đây, quỳ xuống xin lỗi.”

Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt của những người đang vây. xem lại rơi vào người Sở Trần.

Quỳ xuống xin lỗi. Liệu chàng rể ngốc nhà họ Tống có nghe lời hay không?

Trên mặt Sở Trần lộ ra nụ cười nhàn nhạt, bước về phía trước hai bước: “Tôi quỳ xuống sao?”

Tống Khánh Bằng cười lạnh: “Chẳng lẽ là tôi?”

Khoảnh khắc Tống Khánh Bằng chạm vào ánh mắt của Sở Trần, anh ta đột nhiên nhớ lại cảnh tượng uống Bách Gia Thủy vừa rồi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vô thức lùi về sau vài bước.

Thời điểm anh ta lấy lại tinh thần, đang có không ít người dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn anh ta.

Tống Khánh Băng lại càng tức giận hơn, anh ta lại bị một tên ngốc hù dọa đến mức xuất hiện ám ảnh tâm lý.

Hít sâu một hơi, ánh mắt Tống Khánh Băng trở nên dữ tợn: “Quỳ xuống!”

“Tống Khánh Bẵng, cậu có tư cách gì bät anh ấy quỳ.”

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Mọi người đều nhìn sang bên này.

Ánh mắt vô thức lóe lên ánh sáng.

Sở hữu vẻ đẹp như tiên nữ, chiếc váy dài tôn lên vóc dáng hoàn hảo, xuất hiện trong đám đông giống như một đóa hoa tiên nở rộ, toát lên vẻ đẹp rực rỡ quyến rũ.

Cô ba nhà họ Tống, Tống Nhan.

Tống Nhan bước tới, Tống Thu đi theo phía sau.

Tống Thu liếc nhìn Tống Khánh Băng, nhìn vết bẩn màu đỏ trên bộ tây trang trắng của anh ta, không khỏi giật mình.

Tống Thu vốn cho rằng Tống Khánh Bằng đang bắt nạt Sở Trần, nhưng cảnh tượng trước mắt lại giống Sở Trần bắt nạt Tống Khánh Bằng hơn.

'Tống Khánh Băng nhìn thấy Tống Nhan, trong lòng bắt đầu trở nên sợ hãi, mất tự tin.

Mọi người trong nhà họ Tống đều biết Sở Trần là một tên ngốc, bình thường có không ít người trong nhà họ Tống trêu chọc tên con rể ngốc này, nhưng mà không ai dám trêu chọc. Sở Trần một cách không biết kiêng nể trước mặt Tống Nhan, dù sao thì Sở Trần và Tống Nhan cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, hơn nữa Tống Nhan vẫn luôn bảo vệ Sở Trần.

Tối nay cũng không ngoại lệ.

Tống Nhan trực tiếp đứng trước mặt Sở Trần.

Cô cũng không hỏi Sở Trần cái gì, sau năm năm, không ai có thể hiểu rõ Sở Trần hơn cô, anh không thể nói rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng Tống Nhan có thể khẳng định chắc chắn một

điều là tên Tống Khánh Băng này lại bắt nạt Sở Trần.

Vẻ mặt Tống Khánh Băng liên tục thay đổi, anh ta dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Diệp Thiếu Hoàng.

Säc mặt Diệp Thiếu Hoàng vẫn bình tĩnh tự nhiên, mỉm cười với Tống Nhan: “Cô Tống, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Tống Nhan gật đầu đáp lại. “Khánh Bằng, có chuyện gì vậy?” Tống Thu hỏi.

Tống Khánh Băng dùng ánh mắt hung tợn nhìn Sở Trần: “Anh ta thừa dịp em mất cảnh giác, ép em uống một ly rượu.”

Thời điểm Tống Khánh Bẵng nói ra câu này, vẫn còn cảm thấy dạ dày quặn lên dữ dội.

Ngay cả Tống Nhan cũng cảm thấy bất ngờ, quay đầu lại nhìn Sở Trần.

Trong năm năm qua, Sở Trần vẫn luôn bị mắng không đáp trả, bị đánh không đánh trả.

Vậy mà tối nay lại ra tay với Tống Khánh Bằng?

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Trần, Tống Nhan cau mày, không thay đổi sắc mặt nhìn Tống Khánh Bãng, cô vẫn không tin Sở Trần sẽ làm gì đó với Tống Khánh Băng: “Anh ấy là anh rể của cậu, mời cậu uống một ly rượu thì có làm sao?”

Tống Khánh Băng á khẩu.

Anh ta không dám nói chuyện Bách Gia Thủy trước mặt Tống Nhan.

“Sở Trần, đi theo tôi.”

Tống Nhan không nói thêm gì nữa, đều là người nhà họ Tống, bị nhiều người vây xem như vậy thật sự quá mất mặt.

Sở Trần theo sát Tống Nhan rời khỏi phòng tiệc.

Không ít ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng của hai người họ, vẻ mặt khác nhau.

Sâu trong mắt Tống Khánh Băng lóe lên vẻ không cam lòng.

Sự sỉ nhục đêm nay không thể cứ quên đi như vậy được. “Cậu Băng, còn nhiều thời gian mà” Một người bước tới bên cạnh Tống Khánh Bằng, nhỏ giọng nói: “Không phải lúc nào Tống Nhan cũng ở bên cạnh tên ngốc này.”

Tống Nhan dẫn Sở Trần tới phòng hội nghị nhỏ trên tầng hai của khách sạn.

Sở Trần đảo mắt nhìn qua, cộng với Tống Thu đang đuổi theo phía sau, cả nhà Tống Nhan gần như đều có mặt ở đây.

Cha Tống Tà Dương, mẹ Tô Nguyệt Nhàn.

Tống Nhan đứng thứ ba trong nhà họ Tống, hai cô chị đều đang ngồi bên cạnh Tô Nguyệt Nhàn, phía đối diện là hai người đàn ông mặc tây trang đeo cà vạt, khí thế hiên ngang, đều là anh rể của Tống Nhan, con trai của những gia đình kinh doanh giàu có ở Thiện Thành, môn đăng hộ đối.

Tống Thu là đứa con trai duy nhất trong thế hệ này của nhà họ Tống, anh ta đi đến ngồi xuống bên cạnh Tống Tà Dương, nở nụ cười lạnh nhìn Sở Trần: “Đêm nay đẹp mặt rồi, hất rượu vào Khánh Băng, còn làm trò trước mặt cậu chủ Diệp.”

“Diệp Thiếu Hoàng?”

Tống Tà Dương cau mày, nhìn sang, một lúc sau mới nói: “Nhan Nhan, con ngồi đi”

Sở Trần đứng ở phía sau Tống Nhan.

Điều này đã thành thói quen của anh.

Trong năm năm qua, mỗi lần có buổi họp mặt gia đình như vậy, anh chỉ có thể đứng sau lưng Tống Nhan.

“Sở Trần, cậu cũng ngồi xuống đi.”

Tống Tà Dương nói.

Tống Nhan có chút kinh ngạc.

Đây là đãi ngộ chưa từng có trong năm năm qua.

Sở Trần cũng không suy nghĩ nhiều, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Tống Nhan.

Tống Tà Dương ném tập tài liệu đến trước mặt Sở Trần. “Còn có thể viết tên của mình đúng không?”

Tống Nhan mở tập tài liệu kia ra, bên trên có một tờ thỏa thuận ly hôn.

Sắc mặt của Tống Nhan vô thức trở nên trắng bệch, như thể có thứ gì đó đã đâm sâu vào trái tim cô.

Năm năm trước, cô vô cùng kháng cự chuyện này, nhưng tất cả là vì gia tộc.

Trong năm năm qua, cô và Sở Trần ở bên cạnh nhau ngày đêm, tuy rằng không có quá nhiều sự trao đổi, nhưng sự tồn tại của Sở Trần dần dần đã trở thành thói quen của Tống Nhan, đột nhiên nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn này khiến Tống Nhan có một loại cảm giác không thể diễn tả được.

Đáng lẽ cô nên mong chờ ngày này mới phải, còn nhớ năm năm trước, cha đã nói với cô rắng, thời gian năm năm sẽ trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt một cái, ngày này đã tới.

Thật sâu trong lòng cô vậy mà lại có hơi luyến tiếc.

Nhưng mà trong lòng Tống Nhan cũng tự hiểu được, cô không thể ở bên cạnh Sở Trần cả đời.

Đường đời còn dài, cho dù không muốn cũng phải buông tay.

Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, trên mặt Sở Trần vẫn đang nở nụ cười.

Có lẽ sống một cuộc sống mơ mơ hồ hồ, không biết gì cả cũng tốt.

Tống Tà Dương nhìn thoáng qua thời gian rồi nói: “Còn một tiếng đồng hồ nữa, thời gian vừa đến thì để Sở Trần ký tên đi”

Lúc này, cửa phòng hội nghị bị gõ vang, Tống Nho Hải đi vào: “Gia chủ, khách quý từ Dương Thành đã đến rồi.”

“Được”

Tống Tà Dương lập tức đứng dậy, lộ ra vẻ vui mừng: “Chúng ta lập tức qua đó."

Tống Tà Dương nhanh chóng rời đi, rất rõ ràng, vị khách quý đến từ Dương Thanh mà Tống Nho Hải vừa nhắc đến rất quan trọng với ông ta.

Ánh mắt của Sở Trần vẫn đang đặt trên bản thỏa thuận kia.

Bị Trấn Hồn phù phong ấn năm năm, vừa tỉnh dậy đã phát hiện bản thân có thêm một cô vợ, nhưng mà hiện tại xem ra quan hệ vợ chồng của anh và Tống Nhan chỉ còn một tiếng đồng hồ.

Nhà họ Tống muốn vứt bỏ đứa con rể này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK