"A---"
Tiếng thét chói tai phá vỡ đêm tĩnh lặng, mọi người nháy mắt bừng tỉnh, cuống quít chạy khỏi phòng. Trong số đó, người tới nhanh nhất là Võ Dương. Thân là người vượt qua bốn phó bản, khi vào thế giới trò chơi, anh ta không bao giờ để bản thân ngủ say.
Võ Dương cầm đèn pin được hệ thống cung cấp, ánh đèn sáng đong đưa đủ để thấy rõ những người mới từ trong phòng bước ra, chỉ thiếu mỗi...
"Là Vương Bái Bình." Anh Mập kêu lên.
Võ Dương nhanh chóng chạy đến cửa phòng Vương Bái Bình, nhấc chân đạp văng cửa. Lâm Đan Đan theo phía sau, trong tay cô ta cũng cầm đèn pin, theo bản năng liếc phòng của hai người mới, phát hiện Cố Cửu và Lục Tật cùng ra ngoài.
Lâm Đan Đan kinh ngạc, sao không có gì xảy ra với hai người này?
Nghi vấn thoáng qua, Lâm Đan Đan nhanh nhẹn đuổi tới phòng Vương Bái Bình, khi thấy rõ tình huống bên trong, cô ta sợ hãi hít sâu một hơi.
"Cứu mạng!" Vương Bái Bình ôm cổ hoảng sợ gào lên, chạy nghiêng ngả ra cửa.
Khi Võ Dương đá cửa đi vào, trong tay đã có thêm một tấm phù đỏ. Anh ta ném nó vào cái bóng đen, sau khi tiếp xúc với tấm phù, nó phát ra riếng kêu bén nhọn không giống với âm thanh của con người rồi dùng tốc độ cực nhanh nhảy ra cửa sổ.
Ngay khi nó nhảy đến bậc cửa, một đôi mắt đỏ ngầu oán độc nổi bật trong bóng tối nhìn về phía nhóm người, sau đó mất dạng.
Anh Mập vừa lúc chứng kiến toàn bộ cảnh tượng thì hít hà một hơi, run rẩy hỏi: "Nó là thứ gì thế?"
Lâm Đan Đan nuốt nước miếng, sợ hãi đáp: "Hình như là búp bê vải."
"Búp bê vải? Có loại búp bê vải lớn cỡ đó sao?" Anh Mập khó tin, nhưng nghĩ đến mình đang ở trong thế giới trò chơi, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu búp bê vải hóa thành quỷ thì chẳng có gì để mà bàn cãi.
Vương Bái Bình xụi lơ ở cửa mà thở dốc, không nói nên lời.
Võ Dương đi tới, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Đúng thật là búp bê vải cao bằng nửa người trưởng thành."
Vừa rồi khi anh ta mới vào, đèn pin soi rõ thứ tấn công Vương Bái Bình là một con búp bê vải ngoại cỡ. Mà nói đến búp bê, mọi người không khỏi nghĩ đến con mà Cố Cửu mang về hôm nay, sắc mặt họ khó chịu nhìn cô.
Không đợi mọi người dò hỏi, Vương Bái Bình đã nhào tới, mặt mũi bặm trợn thét lên: "Chắc chắn là con quỷ cô mang về đã tấn công tôi! Vì sao nó không tấn công cô trước? Hay cô đã làm gì rồi?"
Dựa theo quy tắc của phó bản, ai mở phải cửa tử thì người đó gánh, trừ phi có người khác ở giữa giở trò.
Cố Cửu lùi về sau một bước, bình tĩnh đáp: "Không liên quan đến tôi."
"Sao không liên quan đến cô? Trừ cô ra không ai trong chúng ta mang búp bê về." Vương Bái Bình oán độc nhìn Cố Cửu, gã cảm thấy những gì mình gặp phải đêm nay là do Cố Cửu mang đến.
Nếu không phải Võ Dương kịp thời đến chỉ sợ mộ gã đã xanh cỏ.
Những người khác cũng nhìn Cố Cửu với suy nghĩ không khác Vương Bái Bình là bao. Chuyện này xảy ra quá mức trùng hợp, chân trước Cố Cửu mới mang búp bê về chân sau Vương Bái Bình đã gặp nạn.
Cố Cửu nói: "Búp bê của tôi ở đây, không phải thứ vừa nãy."
Nói đoạn, cô móc búp bê trong túi áo gió đưa ra trước mặt mọi người.
Nhóm người: "..."
Bọn họ không tin nổi nhìn nhau, cô gái này có tật xấu gì thế, dám mang nó bên mình?
Cố Cửu nói: "Ngay khi nghe tiếng anh kêu, tôi và cô Lục đây bật dậy chạy ra ngoài. Trước đó búp bê luôn nằm trên đầu giường chúng tôi chưa từng biến mất, tôi tiện tay cầm nó theo ra ngoài luôn. Điểm này cô Lục có thể làm chứng."
Dứt lời, mấy người Võ Dương nhìn búp bê trong tay cô, dường như cảm nhận được cái miệng bé xíu của nó cong lên, cặp mắt giống hệt con người lập lòe, nhìn bọn họ đăm đăm.
Hơi lạnh từ mắt cá chân ập đến, nhóm người rùng mình.
Cơn hận thù của Vương Bái Bình chớp mắt tan biến, gã run giọng nói: "Cô, cô mau cất nó đi."
Cố Cửu vẫn cầm búp bê vải, nghiêm túc nói: "Cho nên thứ tấn công anh hôm nay không liên quan gì đến búp bê của tôi, đúng chứ?"
Vương Bái Bình điên cuồng gật đầu, mặc kệ đúng hay sai, gã không dám phát biểu ý kiến trước mặt búp bê.
Võ Dương nhìn con búp bê kì quái không chớp mắt. Anh ta cảm thấy người mới này cực kì gan lì, chẳng biết có phải do chưa tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của quỷ dữ hay không nên mới giữ được sự bình tĩnh và lí trí.
Biểu hiện của hai người mới trong phó bản thôn nguyền rủa này đều không bình thường.
Cố Cửu khỏi nói, ngay cả Lục Tật nhìn thì ốm yếu đấy nhưng đối mặt với chuyện đêm nay, thiếu nữ đó cũng cực kì bình thản, nào giống với những tân thủ mới vào thế giới trò chơi ngay cả giờ quốc tế cũng không phân biệt được.
"Đan Đan, cô giúp anh Vương xử lí miệng vết thương đi." Võ Dương nói.
Ở hiện thực, Lâm Đan Đan là hộ sĩ. Cô ta giúp Vương Bái Bình kiểm tra miệng vết thương, phát hiện khá là nghiêm trọng. Cổ gã có ba vết thương bật máu, da thịt rách ra như bị dã thú cào, nếu sâu thêm chút hẳn cả cổ sẽ gãy lìa.
Nó là vết thương do thứ nguyền rủa kia gây nên.
Tâm trạng mọi người nặng nề, từ miệng vết thương có thể thấy lực sát thương của con quỷ rất lớn. Chẳng lẽ búp bê ma chính là boss lớn nhất trong thôn này?
Sau khi xử lí vết thương cho Vương Bái Bình xong, Võ Dương giải tán nhóm người.
Vương Bái Bình suy sụp nói: "Anh Võ, để tôi ở cùng hai người đi, tôi nằm dưới đất là được."
Trải qua biến cố đêm nay, gã nào dám ở một mình nữa. Võ Dương nhìn vết thương của gã, cuối cùng không đành lòng từ chối, giúp gã dọn chăn đệm sang phòng mình.
Lâm Đan Đan không có ý kiến, dù sao cô ả chỉ cần được ở cùng Võ Dương thôi, từ tình huống vừa rồi có thể thấy phù đỏ của Võ Dương rất có hiệu quả với đám quỷ này, ở cùng anh ta có cảm giác an toàn.
Cố Cửu và Lục Tật cũng về phòng nghỉ ngơi.
Cố Cửu đặt búp bê lên đầu giường, sau đó cầm đèn pin chiếu vào mặt nó. Cô đột nhiên phát hiện chớp mắt búp bê vốn tươi cười rạng rỡ bỗng nhăn mặt khó chịu như trái mướp đắng.
Chờ cô nhìn kĩ lại, nó lại cười hớn hở như cũ.
Giọng nói trầm trầm của Lục tật vang lên: "Vừa rồi biểu cảm của nó..."
Cố Cửu kinh ngạc nhìn thiếu nữ: "Cô cũng thấy?"
Lục Tật nhẹ nhàng ừ một tiếng. Thiếu nữ lúc nào cũng mệt mỏi suy nhược, cực kì trầm lặng dường như không hứng thú với bất cứ thứ gì, dù ở trong thế giới trò chơi nguy hiểm cũng không làm cô ấy khẩn trương. Lục Tật không giống người lần đầu tiên vào trò chơi, thậm chí cả Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình trông còn bình thường hơn cô nàng. Trên người họ luôn có cảm giác khẩn trương căng thẳng, cảm xúc dao động với biên độ lớn, gió động cỏ lay cũng khiến họ bùng nổ mà điều đó không tồn tại trên người Lục Tật.
Lục Tật thờ ơ nhìn cô, nói: "Cô cũng vậy."
Nào ngờ Cố Cửu lắc đầu, giọng nói nhẹ tựa lông hồng: "Cô đã nhầm. Thật ra tôi rất sợ, nhưng lại chẳng có gì để mà sợ hãi."
Thấy thiếu nữ nhìn mình bằng đôi mắt đen nhánh, Cố Cửu cười xuề xòa, nói tiếp: "Tôi là người bị bệnh giảm thị lực bẩm sinh, khá là nghiêm trọng. Nếu mất kính, đôi mắt này xem như mù lòa. Kẻ đã quen với bóng tối thì sẽ biết ở đó kì thật không đáng sợ như mình tưởng tượng."
Lục Tật nể mặt ừ phụ họa, không nhận xét. Hai người chỉ mới ở cùng nhau ngắn ngủi vài ngày, quen thân gì nhau đâu? Không có chủ đề nói chuyện chung, họ nằm xuống nghỉ ngơi.
Còn biểu cảm kì quặc của búp bê vải, hai cô gái không để trong lòng.
Khi Cố Cửu thiu thiu thì Lục Tật lại lên tiếng: "Vì sao cô chắc chắn tối nay có chuyện xảy ra? Chắc chắn thứ tấn công Vương Bái Bình không phải nó?"
Cô Cửu mơ màng rúc vào ổ chăn, hàm hồ đáp: "Bọn nhóc tặng búp bê nói với tôi... Chúng hy vọng tôi giúp chúng một việc, búp bê vải hẳn chỉ là người qua đường hoặc tín vật gì đó chứ không phải ác quỷ giết người... Búp bê vải xuất hiện cũng là tin tức quan trọng trong phó bản, bởi vậy đêm nay ắt có việc gì đó phát sinh..."
Trên thực tế, tất cả mọi người đều có xác suất gặp chuyện ngoài ý muốn, Cố Cửu không xác định được là ai, thậm chí còn cảm thấy kẻ đó sẽ là mình.
Ban ngày, cô đã hỏi riêng anh Mập về ba phó bản bọn họ từng làm, lúc bắt đầu thì tương đối an toàn, chỉ cần người chơi không tự tìm đường chết, đám quỷ sẽ không giết người. Điển hình là Vương Bái Bình có thể giãy giụa một lúc đủ để Võ Dương kịp tới cứu gã.
Có lẽ cô chỉ vừa hay tiếp xúc với đám trẻ con nên mới được tặng búp bê, là may mắn hoặc chỉ đơn giản là cách phó bản này đẩy nhanh tình tiết.
Tiếng hít thở đều đều trong bóng tối. Lục Tật biết người bên kia đã lâm vào giấc ngủ. Anh mở to mắt nhìn bóng đêm vô tận, nghe tiếng thở của con người, tâm trạng hơi kì lạ.
Có phần không quen lại mới mẻ.
Đột nhiên, anh nghiêng đầu nhìn thẳng vào búp bê đầu giường. Bóng tối không có ảnh hưởng đến tầm nhìn của anh, đôi mắt búp bê lóe lên ánh hồng rồi biến mất, để lộ cảm giác u ám.
- --
Ngày thứ ba vào trò chơi, nhóm người Võ Dương uể oải. Vết thương trên cổ Vương Bái Bình chỉ được xử lí đơn giản, vừa đau vừa nóng rát khiến gã bực dọc, ánh mắt thù hằn lạnh như băng thường xuyên dừng trên người Cố Cửu.
Tuy tối qua không có can đảm, phủ nhận việc bị tấn công không liên quan đến Cố Cửu nhưng trong lòng gã tin chắc thủ phạm là con búp bê kia.
Võ Dương nói: "Không phải búp bê cô Cố mang về tấn công chúng ta. Ở trong phó bản cấp thấp nếu ma quỷ muốn ra tay với con người thì cần có vật môi giới, nếu mà con búp bê đó luôn trong tầm mắt của cô Cố thì chắc chắn không liên quan gì đến nó."
Bản thân búp bê vải chính là vật môi giới, nếu nó luôn ở chỗ Cố Cửu thì có thể loại trừ nó.
Vương Bái Bình xụ mặt, mạnh miệng nói: "Có khi là do búp bê đụng chạm quy tắc tử vong dẫn đến quỷ tấn công cũng nên."
Lâm Đan Đan tán đồng. Võ Dương không thể giải thích bởi chuyện xảy ra quá mức trùng hợp. Do đó, Cố Cửu lần nữa bị cô lập.
Nhưng chỉ có Lâm Đan Đan và Vương Bái Bình thể hiện rõ ra mặt, Võ Dương như bình thường, thái độ của anh em Mập Gầy không chút thay đổi.
Sau khi dùng bữa sáng, Cố Cửu đột nhiên hỏi trưởng thôn rằng trong thôn có bác sĩ không.
Nhóm người cảnh giác nhìn cô.
"Ai đau ốm à?" Trưởng thôn buồn bực hỏi.
Cố Cửu chỉ vào Vương Bái Bình, đáp: "Là anh Vương, đêm qua anh ta ngủ không cẩn thận cào bản thân, cần tìm bác sĩ chữa trị."
Trưởng thôn nói: "Trong thôn chỉ có thầy lang Xích Cước ở phía đông hoặc đến nhà bà Vương cách vách. Nếu ai bị thương có thể đến tìm bà ấy."
Cố Cửu cảm ơn trưởng thôn, những người khác hai mặt nhìn nhau không rõ cô định làm gì.
Sau khi rời nhà trưởng thôn, Vương Bái Bình nóng nảy hỏi: "Cô có ý gì?"
Cố Cửu chớp mắt, nhẹ nhàng đáp: "Anh bị thương cần bôi thuốc. Tối qua cô Lâm chỉ mới xử lí đơn giản chứ có thuốc đâu?" Cô ngừng lại, nói tiếp: "Đương nhiên nếu anh không muốn thì tôi cũng chẳng ép."
Nói xong, Vương Bái Bình và Lâm Đan Đan ngậm họng. Thật ra Võ Dương nghĩ đến điều gì, giảng hòa: "Có thể tìm thầy lang Xích Cước kia hỏi về chứng mất hồn."