Người chơi cẩn thận kiểm tra căn biệt thự từ trên xuống dưới một lần, trừ các phòng bị khóa ra thì chẳng có chỗ nào nguy hiểm hay đặc thù.
Một lần nữa người chơi tụ tập lại đại sảnh, ai ai cũng ngẫm nghĩ "Cá chậu chim lồng" có ý gì, phần người chơi mới thì tò mò ngắm nghía xung quanh.
Đối với những người chơi phó bản đầu tiên mà nói, bọn họ chưa được chứng kiến sự nguy hiểm của trò chơi nên chẳng thể nào tưởng tượng được điều mình sắp phải đối mặt hung tàn cỡ nào, hiện tại bọn họ thả lỏng hơn lúc trước.
Đúng lúc này, tiếng bước chân lộp cộp vang lên. Mọi người quay đầu nhìn tên lưu manh nghiện nét lúc mới đến đập cửa ầm ĩ chạy từ trên cầu thang xuống. Gã như ở chốn không người, trực tiếp leo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Sau khi gã thoát ra, mọi người nghe gã hùng hùng hổ hổ nói: "Ông đây đi trước, ai thèm thẫn thờ ở chốn này chơi trò quỷ quái với mấy người."
Nhóm người mới tụ tập bên cửa sổ nhìn gã lưu manh chạy đi.
Gã đi qua khóm hoa hồng rậm rạp, nhìn những bông hoa kiều diễm thì ác ý dẫm mạnh vài cái, miết bàn chân xuống bùn đất. Tiếp đó, gã lưu manh chân dính đầy bùn và cánh hoa tan tác chạy đến trước rào sắt.
Hàng rào cao hơn 3m chẳng ngăn được gã.
Gã nhanh nhẹn bám vào hoa văn lồi lõm trên lan can rồi trèo lên, sau khi lên đỉnh thì nhảy bổ vào màn sương xám xịt bên ngoài.
"A a a!"
Ngay lập tức, tiếng gào thét thê lương vang ra từ màn sương dày đặc, chỉ kéo dài vỏn vẹn vài giây rồi tắt hẳn.
Không ai có thể quan sát tình huống bên trong màn sương, nhưng tiếng kêu thảm thiết đó tựa như cây búa tạ đập mạnh vào lòng người, đặc biệt là nhóm tân thủ, họ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Có người cười nhạo rồi mắng: "Đồ đần độn!"
Nhóm người mới chân run lẩy bẩy, hoàn toàn từ bỏ ý định trốn thoát khỏi biệt thự ra bên ngoài.
Ban nãy khi gã lưu manh ra ngoài, bọn họ vốn ôm chút hy vọng tất cả chỉ là trò đùa dai của ai đó, chỉ cần gã lưu manh làm ngựa đầu đàn trốn thoát được, bọn họ tình nguyện trèo tường đi theo.
Nhưng tiếng kêu gào xé ruột từ màn sương vọng về quá đáng sợ, nó xét nát tất cả hy vọng của nhóm người mới.
Bọn họ sợ vỡ mật, túm tụm lại một bên không dám hé răng nửa lời.
Ngay cả Ngải Như Ý đã mồi được hai tên vệ sĩ cũng đột nhiên cảm thấy bản thân không quá an toàn. Cô ả lúng liếng liếc mắt về người ngồi trên sô pha, hy vọng có thể tìm được người chơi lâu năm làm chỗ dựa.
Trừ chín tân thủ, có mười người chơi chính thức. Bọn họ nào để ý đến tâm trạng nhóm tân thủ, mải mê suy tư ý nghĩa của "Cá chậu chim lồng".
Người chơi có thể từ tên và nhiệm vụ phó bản suy luận ra vài manh mối, lần này "Cá chậu chim lồng" chính là manh mối quan trọng, nhưng nó có rất nhiều ý nghĩa khác nhau, bọn họ không thể xác định chắc chắn "chim" ở đây là người chơi hay thứ khác.
"Lạ quá, lần này không có NPC xuất hiện?" Một người phụ nữ luống tuổi ăn mặc giống với bà nội trợ cất lời. Bà ấy đã qua vài phó bản, kinh nghiệm khá phong phú.
"Tới giờ vẫn không thấy NPC xuất hiện, chứng tỏ lần này không có NPC." Một người chơi khác trả lời.
"Không có NPC, chúng ta giải quyết ngày ba bữa cơm thế nào? Chẳng lẽ biệt thự này còn tự biến ra cơm?"
"Có lẽ cần chúng ta tự mình làm."
Nghe vậy, có người chơi chạy đến kiểm tra phòng bếp. Nhưng rất nhanh, người đó quay về, cau mày nói: "Phòng bếp và nhà ăn trống không, chẳng có gì." Nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ nhà bếp linh tinh đều không có, sạch trơn sáng bóng như mới xây dựng.
Lúc này, nhóm người chơi cau mày, nảy sinh cảm giác bất an.
Phòng ở khép kín, không có NPC và đồ ăn, chẳng lẽ muốn bọn họ nhịn đói? Đói bụng một bữa không sao, nhưng đói bảy ngày thì lại là vấn đề khác.
Tuy nhiên cũng có người chơi giống Cố Cửu, trước khi vào phó bản đã mua đồ ăn sẵn nên không quá lo lắng.
Bên ngoài, sắc trời dần dần tối. Nhóm người mới đói cồn cào, bọn họ không nhịn được cùng qua phòng bếp lục lọi.
Đột nhiên, từ nhà ăn vọng ra tiếng kêu sợ hãi thu hút sự chú ý của mọi người, bọn họ nhanh chóng chạy tới.
Vào phòng ăn, đập vào mắt là bàn ăn dài đủ cho hơn hai mươi người ngồi, bên trên bày sẵn chén mâm bằng bạc, được đậy vung kĩ lưỡng, không thể nhìn được bên trong có gì.
Người chơi đã đi lục soát nhà ăn vội nói: "Lúc nãy tôi tới đây, bàn trống rỗng không có bất cứ thứ gì."
Cát Quang nhìn về người đầu tiên phát hiện bàn ăn có đồ- Ngải Như Ý, nói: "Mấy thứ này xuất hiện khi nào?"
Ngải Như Ý hoảng loạn lắc đầu: "Tôi không biết, khi tôi tới chúng đã ở đó rồi."
Vừa rồi cô ta cùng hai tên "bạn cùng phòng" đến nhà ăn tìm xem có gì bỏ bụng không, ai ngờ vừa vào đã thấy mâm bạc trên bàn nên buột miệng thét lên.
Hai chị em song sinh đi theo Tề Ngọc Hành lại gần, mở nắp mâm đầu tiên ra. Bên trong đựng một nắm hạt màu vàng.
"Đây là gì?" Có người nhăn mặt hỏi.
Những người khác thi nhau mở nắp các mâm còn lại ra. Bọn họ nhìn một lượt, đều là các loại hạt màu sắc khác nhau, có nâu, đen, xám, xanh nhạt... và cơm trắng.
Ai đó khó hiểu hỏi: "Có ý gì?"
Nhìn đống hạt đủ màu này, rất nhiều người mơ hồ có đáp án.
Cố Cửu ghé tai Lục Tật, nói: "Em gái A Tật à, cô có thấy hạt trong mâm giống thức ăn cho chim không?"
Những người đã thầm suy đoán: "..."
Lục Tật: "..." Kì thật cô không nhất thiết phải nói ra đâu.
Lời Cố Cửu làm những người còn ngơ ngác bừng tỉnh, sau đó sắc mặt họ hơi tái xanh, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ chúng chính là đồ ăn của chúng ta?"
"Ọe!" Có người không nhìn được nôn khan.
Dù là những người bụng đói sôi sùng sục nhìn bàn thức ăn cho chim này cũng buồn nôn theo.
Tề Ngọc Hành bật cười, khiến mọi người chú ý vào anh ta.
Anh đại gia vốn đẹp trai ngời ngời, khi nghiêm mặt thì lạnh lùng người sống chớ gần, lúc cười rộ lên như cảnh núi non đông qua xuân về hoa nở, tựa công tử phong nhã trong thơ văn làm mấy người chơi nữ cầm lòng không đậu nhìn chằm chằm.
"Thì ra là thế!" Tề Ngọc Hành hào hứng nói: "Xem ra lần này chúng ta biến thành chim trong lồng sắt, chỉ là không biết "người chơi chim" là ai."
Cá chậu chim lồng, nói trắng ra biệt thự là lồng sắt, người chơi là chim cảnh, vậy ai tới ngắm bọn họ?
Nhiệm vụ đưa ra yêu cầu bọn họ phải sống sót bảy ngày, trong quãng thời gian này sẽ phát sinh chuyện gì, tuy rằng chưa thể đoán trước nhưng chắc chắn không hề nhẹ nhàng.
Vài người chơi bộc lộ vẻ mặt nghiêm trọng còn người mới thì mờ mịt ngơ ngác liếc Tề Ngọc Hành.
Tề Ngọc Hành hoàn toàn không có hứng thú với bàn thức ăn cho chim, anh ta nói: "Đi thôi, về phòng nghỉ ngơi, có lẽ đêm nay sẽ ồn ào lắm đấy, mấy người nhỏ giọng chút." Lời này không biết là nói với ba người đi theo anh ta hay nhóm người chơi.
Cát Quang và chị em song sinh đuổi theo anh đại gia Tề Ngọc Hành rời khỏi nhà ăn. Cố Cửu thèm vào mà ăn cám chim, cô kéo Lục Tật về phòng.
Dư lại năm người chơi chính thức, hai trong số đó có thể mua đồ ăn trên Shop hệ thống nên chẳng mấy bận tâm, ba người còn lại vẻ mặt nhăn nhó buồn bực, họ hoàn toàn không ngờ thế giới này có hố to như vậy, bắt người chơi ăn cám chim.
Điều an ủi duy nhất là trong số đó có một mâm cơm tẻ bình thường. Thế nhưng lượng cơm không nhiều, sao có thể đủ cho mọi người no bụng chứ đừng nói là thế hệ trẻ hiện tại, ăn mình cơm trắng khô khan đối với họ là khổ hình.
***
Cố Cửu cũng cảm thấy thế giới này quá lừa người. Cô lấy đồ ăn, bánh mì, nước và mì ăn liền từ túi không gian ra, than thở: "Vốn nghĩ rằng mua trước đồ ăn chỉ để dự phòng. Phó bản lần này ở biệt thự xa hoa, tôi còn cho rằng đồ ăn hẳn không quá tệ, ít cũng phải ngon hơn ở thôn Thanh Sơn chứ? Ai ngờ chỗ ở cải thiện thì thức ăn bị cắt xén, đúng là quá bủn xỉn..."
Lục Tật yên lặng nghe đại tiểu thư oán giận, anh không biết nên an ủi cô như thế nào.
"Lần sau nhất định phải khiếu nại với hệ thống, để shop cung cấp đồ ăn thức uống bình thường cho người chơi. Mấy thứ như bánh mì, nước khoáng và mì ăn liền sao có thể xem là đồ ăn chứ? Sao có thể ngày nào cũng ăn được?"
Lục Tật: "... Cô vui là được."
Lục Tật chỉ vào bánh mì và nước khoáng: "Chúng ta ăn hai loại này đi."
Cố Cửu đưa bánh mì và một chai nước cho Lục Tật, bản thân cô cũng xé một cái bánh mì rồi chậm rãi nhai.
Ngoài dự đoán, bánh mì trong shop hệ thống mùi vị khá ổn, thơm ngọt mềm xốp, giống với món ngọt ở nhà hàng năm sao, điều này khiến đại tiểu thư cảm thấy an ủi phần nào.
Ăn bánh xong, cô đưa chai nước chưa mở cho Lục Tật, nói: "A Tật, giúp tôi vặn nắp."
Dáng vẻ tỉnh như ruồi sai người khác làm hộ mình, hơn nữa đối phương còn là một thiếu nữ ốm yếu, thế gian này hẳn chí có mình đại tiểu thư họ Cố này làm được.
Lục Tật nhẹ nhàng vặn một cái mở nắp ra. Cố Cửu uống miếng nước, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Lục Tật. Cô cười khanh khách nói: "A Tật khỏe thế."
A Tật bình thản gặm bánh mì, anh liếc cô một cái rồi đáp: "Chỉ có sức lực là hơi lớn."
"Phải không?" Cố Cửu nhìn anh cười nghiền ngẫm, sau đó không nói thêm gì.
Ăn bữa tối đơn giản xong, sắc trời dần sẩm tối.
Cố Cửu đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cô phát hiện bầu trời đêm đầy sao thật là đẹp, hoàn toàn khác với thôn Thanh Sơn.
Bên ngoài hàng rào không có đèn đường, vườn hoa tối om chỉ có vài tia sáng ít ỏi hắt ra từ biệt thự, trong bóng đêm mơ hồ nhìn rõ cánh hoa.
Dường như cả căn biệt thự này là một ốc đảo cô độc giữa biển khơi.
Cố Cửu đóng cửa sổ lại, cởi khăn lụa trên cổ xuống rồi nói: "A Tật, tôi đi tắm trước, cô đợi chút nhé."
Mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng, cực kì tiện lợi.
Lục Tật ngồi ở mép giường cầm một tờ giấy trắng gấp gì đó. Nghe tiếng Cố Cửu, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, chợt thấy cô gái tự nhiên cởi quần áo thì mở to hai mắt, giọng nói trước nay luôn bình tĩnh trở nên dồn dập hơn: "Cô, sao cô cởi đồ?"
Cố Cửu còn mỗi nội y, cô ngờ vực nhìn Lục Tật: "Tôi đi tắm, dĩ nhiên là phải cởi đồ rồi."
Lục Tật yên lặng quay đi, thì thào: "Cô có thể vào phòng tắm rồi hẵng cởi..." Chẳng lẽ phụ nữ loài người thời nay đều tỉnh bơ cởi đồ trước mặt bạn cùng phòng?
Cố Cửu cạn lời nhìn thiếu nữ mà cười. Cô ung dung từ tốn búi tóc lên, nói: "Chúng ta đều là con gái với nhau cả, có sao đâu? Tôi ở nhà cũng thế này."
Lục Tật: "..."