• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Trăn nhìn thấy thang máy đã ấn tầng 7 rồi nên chỉ cầm kính đứng yên.

Sau lưng khí nóng của người đàn ông trẻ tuổi tỏa ra quá mạnh, khiến cho Tô Trăn phải tiến lên một bước.

Lúc cửa thang máy sắp đóng, có một nữ sinh từ đằng xa hô to " Đợi chút...."

Tô Trăn theo thói quen tiến lên ấn vào nút dừng của thang máy, cùng lúc đó còn có một người cũng đi lên ấn nữa, nhiệt độ ấm áp từ đầu ngón tay của người đàn ông truyền đến ngón tay lạnh giá của Tô Trăn, mà bởi vì anh ta ấn thang máy nên phải tiến lên một bước lớn, lúc này liền đứng ngay sát sau lưng Tô Trăn.

" Cảm ơn". Nữ sinh vừa gọi chờ thang máy chạy vào thở gấp, vừa nhìn thấy đằng sau Tô Trăn liền kinh ngạc hô lên một tiếng " A!"

Tiếp nữ lại có thêm 7, 8 nữ sinh nữa vào, cũng giống như nữ sinh kia đều kinh ngạc hô lên một tiếng "A!"

Tô Trăn bị đám người không ngừng vào đẩy xuống tận trong.

Một nữ sinh không cẩn thận dẫm vào gấu váy của cô, Tô Trăn không khống chế được cơ thể ngả về phía sau, eo của cô được một đôi tay cường tráng giữ chắc.

" Cẩn Thận".

Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn Cello của người đàn ông trẻ tuổi truyền đến bên tai của Tô Trăn.

" Cảm ơn". Tô Trăn ngửa đầu nhìn người đàn ông ở phía sau lưng. Giờ mới phát hiện ra khoảng cách của người gần đến mức nào, nếu người người đàn ông cúi đầu xuống là có thể dễ dàng chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của Tô Trăn rồi.

Tô Trăn phát hiện ra, hôm nay cô mặc là loại váy cánh sen, váy này thiết kế hở lưng.

Làn da mịn màng trắng nõn trên eo của Tô Trăn trực tiếp rơi vào đôi tay nóng bỏng của người đàn ông, hơn thế nữa còn không có ý định bỏ ra.

Không biết có phải cô cảm giác nhầm không, dường như tay của người đàn ông còn xoa lên xoa xuống eo của Tô Trăn, có vẻ như dư vị đọng lại, lại có vẻ như đang chiếm lấy nhiều hơn vậy.

Tô Trăn không quen ở cùng với người khác giới, đặc biệt lại còn ở gần như vậy với một người có cảm giác tồn tại quá mãnh liệt như thế, cô cảm thấy vô cùng áp lực, thử cố gắng tạo một khoảng cách nhỏ giữa hai người.


Thang máy đi đến lầu 3 thì dừng lại, lại có thêm 2 nữ sinh nữa bước vào, cũng giống như mấy người trước đến kinh ngạc hô lên " A" ánh mắt phát ánh sáng, nói thế nào cũng muốn chen vào bên trong.

Trận dồn ép này, khiến cho Tô Trăn có khổ mà không thể nói, trực tiếp dồn cô ép sát vào lồng ngực cứng như đá của người phía sau, vốn dĩ giữa hai người có một khoảng trống nhỏ thì hiện tại chính là không có chút khoảng trống nào rồi.

Xương bả vai của Tô Trăn bị đập đến phát đau, khiến cô nhịn không được kêu lên một tiếng, cả người không được thoải mái ngọa ngậy lung tung. 。

Sau lưng đôi tay to lớn của người đàn ông vẫn như cũ giữ chặt lấy eo của Tô Trăn, anh ta cúi thấp đầu xuống, ghé sát vào tai Tô Trăn, " lại động loạn nữa?: Giọng nói vẫn như cũ trong trầm thấp.

Cả người Tô Trăn đột nhiên cứng đờ. Cô quên mất phía đằng sau cô không phải bức tường, bản thân cô động loạn khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Tô Trăn cúi thấp đầu im lặng không nói.

Lưng của Tô Trăn dán sát vào ngực của người đàn ông, dần dần, Tô Trăn đã không còn cảm giác tồn tại của vải vóc nữa, bên tai là tiếng tim đập thình thịch của người đàn ông, mũi thít thở cũng là hơi thở của người đàn ông phía sau.

Cơ thể của người đàn ông dường như càng lúc càng nóng, cái loại khí nóng này dường như đang từ từ truyền sang cả người Tô Trăn.

Tô Trăn nhìn chằm chằm những con số đang nhảy lên trên bảng điện của thang máy.

Tay của người đàn ông đã rời khỏi eo của Tô Trăn, cô nhẹ thở ra một hơi, Xem ra người đàn ông trẻ tuổi này quả nhiên chỉ là giúp cô đứng vững thôi, quả là người người tốt, không phải kẻ xấu muốn chiếm tiện nghi của người khác.

"Đing" đã đến tầng 7 rồi.

Tô Trăn nhẹ thở ra một hơi.

Cũng coi như là đến rồi, đi thang máy thôi cũng gặp chuyện khó khăn như vậy.....lần trước cũng gặp chuyện khó khăn như vậy là chuyện của một tháng trước....

Tô Trăn ý thức được bản thân đã nhớ đến chuyện gì, mặt nhỏ đỏ ửng, cúi thấp đầu theo dòng người đi ra.

Người đàn ông trẻ tuổi từ đầu đến cuối vẫn không nhanh không chậm đi theo Tô Trăn cách cô khoảng 2 bước chân.

Hai người chính là như vậy một trước một sau bước vào hội trường.

Đằng trước là một mỹ nữ với thân hình xinh đẹp, lại còn cúi thấp đầu mặt e thẹn, rất khó không khiến cho những người khác liên tưởng đến một vài thứ gì đó.

Hội trường đang ồn ào tiếng nói bỗng nhiên yên lặng.

" Tô Trăn! ở đây!"

Đám Ngô Đình đang ngồi bên trong, đứng dậy vẫy vẫy tay với Tô Trăn, Tô Trăn một đường chạy bước nhỏ đến.

Đưa mắt kính xong, Tô Trăn định quay về, thế nhưng lại phát hiện ra cả hội trường đang nhìn chằm chằm vào cô.

Cô chỉ có thể bị đám Mã Y Minh kéo ngồi xuống.

"Hì hì, cuối cùng cũng lừa được cậu đến đây." Mã Y Minh đeo mắt kính mà Tô Trăn cầm đến, " Thế giới đã rõ ràng trở lại rồi".

Ngô Đình cười khúc khích, đám các cô chính là đoán chuẩn Tô Trăn tính tình hiền lành, không biết cách từ chối người khác, thế nên kế hoạch mới có thể thực hiện một cách suôn sẻ như vậy. Nếu như vạn nhất Tô Trăn mở miệng từ chối thì Mã Y Minh chỉ có thể thật sự là đến nghe diễn thuyết thôi.

Tô Trăn đập nhẹ vào người Ngô Đình để trút giận, có trời mới biết mới nãy cô đã trải qua những gì.

Tô Trăn tức giận ngồi xuống ghế, bộ ngực hùng vĩ phật phùng lên xuống theo nhịp hít thở của cô.

Buổi diễn thuyết sắp bắt đầu, đèn trong hội trường tắt hết, chỉ để lại 1 ánh đèn lớn trên sân khấu.

Tô Trăn nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi vừa đi cùng thang máy với cô từ phía sau cánh gà bước lên sân khấu, trong đầu ầm ầm sụp đổ.

Anh ta chính là Cố Thanh Nhượng?

Tô Trăn không tin tưởng lắm kéo tay Ngô Đình chỉ lên sân khấu.

Ngô Đình kéo tay cô lại, nhỏ giọng hỏi, " Cậu không phải là học cùng một trường với học trưởng Cố sao? Sao lại kinh ngạc như vậy?"

Người đàn ông trẻ tuổi trên sân khấu, chuẩn bị bài diễn thuyết đâu vào đấy, cúc áo cài đến mức cao nhất, luôn luôn là bộ dáng thanh lãnh cấm dục. ánh đèn sân khấu chiếu vào bên mặt trái của anh, đôi mắt phượng sáng rỡ dưới cặp kính gọng vàng quét một lượt các tân sinh viên trong hội trường, sau khi nhìn một lượt xong, liền dừng lại.

Mã Y Đình trộm cười, " Tô Trăn là ngạc nhiên vì lại có thể đẹp trai đến như vậy"

Ở giữa trung tâm sân khấu là người đàn ông trẻ tuổi đó, chính là Cố Thanh Nhượng, hai người đứng ở hai bên cạnh anh một là đại mỹ nữ ăn mặc chuyên nghiệp người còn lại là một người đàn ông có chút mập mặc tây trang màu đen.

Cố Thanh Nhượng là người chủ trì của buổi diễn thuyết này.

Sau khi ra sân khấu giới thiệu xong, hai người còn lại quay về sau cánh gà trước.

" Cậu đợi chút" Mỹ nữ kéo lấy người đàn ông mập, " Cậu nói vì cái gì mà Thanh Nhượng lại đáp ứng chuyện làm chủ trì buổi diễn thuyết lần này?"

" Tớ không biết, nói là chủ nhiệm lớp mở miệng nhờ, cậu ấy liền đáp ứng." Người đàn ông mập là Lý Lượng, được nữ thần kéo, có chút choáng váng, có cái gì cũng nói hết ra.

Đại mỹ nữ là Bạch Nhã Vi, là nữ thần học bá của Mân Ân, người có đủ trình độ để đè ép cô ta cũng chỉ có Cố Thanh Nhượng 1 người. Cô ta đối với phần lớn các nam sinh mà nói chính là chỉ có thể ước vọng nhìn ngắm phía sau, ở một khía cạnh nào đó, cô ta chính là phiên bản nữ của Cố Thanh Nhượng. Mà Cố Thanh Nhượng chính là phiên bản nam xuất sắc của Bạch Nhã Vi.

Hai người này, nếu như có thể ở chung với nhau, quả thật chính là thiên hạ thái bình.

Nhưng trớ trêu thay, nữ thần có ý, nhưng nam thần lại vô tình. Chuyện Bạch Nhã Vi thích Cố Thanh Nhượng, cả thầy cô lẫn sinh viên toàn trường đều biết. Nhưng Cố Thanh Nhượng chính là không mở miệng.

Vấn đề là, Cố Thanh Nhượng luôn lạnh lùng cấm dục giống như một thần tu khổ hạnh, như vậy làm sao khiến cho Bạch Nhã Vi chết tâm được.

Thế là chuyện của hai người vẫn cứ dây dưa như vậy.

Kéo theo cả các fan hâm mộ của hai người cũng dây dưa theo.

ài.....tội gì phải như vậy chứ.

Cố Thanh Nhượng trên sân khấu đang nói cái gì, Tô Trăn hoàn toàn không nghe vào. Cô từ đầu đến ngón chân tất cả đều đỏ hồng như tôm luộc, hận không thể bịt chặt tai lại.

Nhưng cố tình cô lại ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, thanh âm trầm ấm của Cố Thanh Nhượng cứ liên tục không ngừng truyền đến tai cô, khiến Tô Trăn muốn trốn cũng không được.

"Tô Trăn cậu làm sao vậy?" Ngô Đình hỏi.

" Không có việc gì". Tô Trăn đáng thương lắc đầu.

" Nước mắt cậu cũng sắp chảy ra rồi". Ngô Đình nói, " Cậu đau bụng à?"

"Ukm, Tớ muốn quay về" Tô Trăn vội nói dối.

" Hiện tại thì không được, đợi đến lúc nghỉ giữa buổi đi". Các cô ngồi ngay hàng đầu, lại bên trong cùng, vừa mới bắt đầu đã rời đi luôn. người không biết lại cho rằng các cô có thành kiến gì với học trưởng Cố.

"ukm" Tô Trăn yếu ớt đáp ứng, hai tay bịt chặt tai lại.

Cảm giác về cái đêm hoang đường ở khách sạn Cố An đó đã chiếm lĩnh toàn bộ giác quan của Tô Trăn, dường như ném cô trở lại chiếc giường đêm hôm đó khiến cô không thể chạy trốn được.

Cũng là thanh âm thanh lãnh này, chỉ là thêm chút khàn khàn, thêm chút nóng bỏng và phóng đãng, liên tục dụ dỗ lừa gạt cô.

" Ngoan, chúng ta lại thêm một lần nữa...."

" Ngoan mở miệng ra nào...."

" Ngoan để tôi hôn một cái...."

Tô Trăn càng không muốn nhớ lại thì lại càng nhớ lại nhiều, từng cảnh từng cảnh kể cả những cảnh hạn chế người xem cũng lần lượt xuất hiện, Tô Trăn cả người mềm nhũn, nóng rực.

Vấn đề quan trọng chính là, tô Trăn sợ cơ thể có loại phản ứng này với Cố Thanh Nhượng. Như thế có phải bản thân cô cuối cùng cũng sẽ giống như nguyên chủ điên cuồng yêu Cố Thanh Nhượng, sau đó bị nam chính hại chết không?

Khó khăn lắm mới đợi đến lúc nghỉ giữa buổi, Tô Trăn cũng chẳng thèm quan tâm đến người khác nghĩ gì về bản thân nữa, như một cơn gió chạy thẳng khỏi hội trường buổi diễn thuyết.

Bất luận là chỗ nào thì áp lực của Cố Thanh Nhượng cũng quá mạnh mẽ rồi, chẳng có ai dám mạo phạm anh ta, càng chẳng có ai trong buổi diễn thuyết của anh ta, mới nghe được nửa buổi liền cả gan chạy trốn cả.

Bạch Nhã Vi và Lý Lượng đều kinh ngạc nhìn nhau.

Bạn tân sinh viên này, rất là có tiền đó.

Bạch Nhã Vi nhìn sắc mặt Cố Thanh Nhượng, thế nhưng chỉ thấy anh đang cong môi cười một nụ cười hiếm có, không hề có vẻ như là đang mất hứng cả.

Cố Thanh Nhượng nổi tiếng là một quân tử lễ độ nho nhã, lúc này lại cười xấu xa như vậy thế nhưng lại rất hợp với đôi mắt đào hoa bị che đậy bởi cặp kính, lộ ra một chút phong lưu phóng đãng.

Bạch Nhã Vi nhìn đến mặt mũi đỏ ửng, cho rằng bản thân nhìn nhầm, chớp mắt một cái, Cố Thanh Nhượng đã hồi phục lại bộ dáng chính nhân quân tử lạnh nhạt rồi.

Quả nhiên là nhìn nhầm, Cố Thanh Nhượng làm sao lại có biểu tình như vậy được.

Gió buổi đêm thổi tới, thổi bay hết những khô nóng vừa nãy.

Đằng sau cô, Mã Y Minh lo lắng hỏi, " Tô Trăn, cậu không phải đang bênh sao?....đang bị bệnh sao lại có thể chạy nhanh như vậy?

" Ừ tớ đang bị bệnh"

"mắc bệnh" không thể ở gần nam chính.

Ngược lại, nữ chính có đặc tính mơ hồ hay gây phiền phức mặc dù có lực chiến đấu mạnh nhưng nếu so với nam chính thì quả thật vẫn không được coi là cái gì.

Nam chính mới thật sự là muốn mạng mà, phải cách xa anh ta mới tốt!

Lúc đám Tô Trăn rời đi, vẫn không có trông thấy Tần Tiểu Manh. Dì quản lý ký túc nói cô ấy đây là phá hoại của công, thế là phạt cô ấy đền bù tiền sửa cửa hỏng.

Tần Tiểu Manh chắc là đi ra ngoài làm công kiếm tiền rồi.

Nhưng Tô Trăn tin rằng, nữ chính nhất định có thể chạy đến, rốt cuộc thì đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở trường đại học.

Nam chính chắc chắn sẽ vừa nhìn đã nhận ra cái người mặc bộ đồ thú bông hình thỏ, chính là giống với nữ sinh mơ hồ tỏ tình với anh ta lúc ở cao trung....

Đêm đến, Tần Tiểu Manh mặc bộ đồ thổ bông ướt đẫm, mắt đỏ ửng, ôm đầu thỏ quay về.

Ở trong phòng ký túc hiện tại chỉ có Tô Trăn, đám Mã Y Minh và Ngô Đình đã đi ra ngoài rồi.

Tần Tiểu Manh mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Tô Trăn, Tô Trăn rất muốn giả vờ như không nhìn thấy cô ấy, nhưng cô biết là không thể được.


" Cậu sao thế?' Tô Trăn vừa dứt lời, Tần Tiểu Manh liền vứt đầu thỏ xuống trực tiếp chạy đến ôm lấy Tô Trăn đang ở trên giường.


Tô Trăn:.....


"Oa...!" cái đầu lớn đè lên bộ ngực hùng vĩ của Tô Trăn một khắc liền tạo ra một tiếng khóc kinh người.


" Cố Thanh Nhượng cái đồ trứng thối.....là người đáng ghét nhất vũ trụ....tớ sẽ không bao giờ thích anh ta nữa.....huhuhu"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK