• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ngắt điện thoại của Tô Quốc Cường, Tô Trăn vội vã quay về nhà.

Cửa sắt lớn Tô gia mở toang, hàng xóm bên cạnh đều chạy qua xem.

Nhìn thấy Tô Trăn vội vã chạy về, gọi Tô Trăn lại hỏi.

" Không có chuyện gì đâu, tối hôm qua đội bóng bố cháu yêu thích bị thua, ờ ừm....ông ấy phát điên thôi".

Hàng xóm:....

Có thể nói ba của mình như thế được sao?

Tô Trăn đeo túi xách vào cổ, đóng cửa sắt lại.

Vừa mới bước được nửa bước vào phòng, Tô Trăn bị mùi rượu nồng nặc bên trong phòng làm cho nhíu mày.

Trên sàn la liệt là đầu thuốc, còn có cả điếu thuốc chưa hút hết, ẩn ẩn ánh lửa.

Trên thảm ở khu vực phòng khách, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi dính đầy dầu mỡ, dang hai tay hai chân nằm trên nền nhà.

"Hahahaha".

Ngủ rồi, còn đang nằm mơ, miệng nở nụ cười.

Cười được một lúc lại khóc, huhu hức hức.

Trong một thời gian ngắn như vậy, có thể khiến cho Tô gia vốn dĩ ngăn nắp sạch sẽ trở nên chướng khí mù mịt.

Tô Trăn kéo rèm cửa ra, gió từ cửa sổ lùa vào phòng, không khí trong phòng được cải thiện hơn rất nhiều.

Tô Trăn lên trên lầu, phòng ngủ chính và phòng của Tô Văn đều trống không.

Két bảo hiểm trong phòng ngủ chính mở toang, bên trong trống rỗng.

Trong phòng có mấy tác phẩm nghệ thuật giá trị, cổ đông, cũng đều không thấy tung tích, chỉ còn trơ trọi cái khung.

Tô Quốc Cường nói không sai, bọn họ đều cầm hết đồ đáng giá đi rồi, hiện tại trong phòng chỉ còn cái vỏ không.

Tô Trăn đi xuống dưới lầu, Tô Quốc Cường mở mắt chớp mấy cái, rồi không mở nữa.

Tô Trăn hít một hơi thật sâu, đá vào mông Tô Quốc Cường.

Tô Quốc Cường yếu ớt tỉnh dậy " Ai a? là Văn Văn quay về à?"

" Tô Văn của ba không có quay về."

Tô Trăn lạnh lùng phá vỡ mộng tưởng hoang đường của Tô Quốc Cường.

"Trăn Trăn..."

Tô Quốc Cường nhìn thấy Tô Trăn thì muốn khóc "Vẫn là Trăn Trăn đối tốt với baba, không giống như mẹ con nhà kia, bạch nhãn tinh! bạch nhã tinh lớn sinh bạch nhãn tinh nhỏ!"

Ngữ khí chuyển thành thống hận.

"Nếu để ba bắc được bọn họ, bắt được rồi ba sẽ giết chết!"

Làm sao có thể để ông ta bắt được đây, rất có khả năng cả cuộc đời này sẽ không gặp lại được.

" Ba gọi con về làm gì, không phải muốn để con về giúp ba quét dọn đấy chứ?"

Tô Trăn chọn một góc sạch sẽ nhất trên sofa ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tô Quốc Cường.

"Trăn Trăn con...."

Tô Quốc Cường nói không nổi, nhưng trực giác cảm thấy đứa con gái này có chỗ nào đó không không đúng, không giống như lúc trước ngoài mạnh trong mềm, ngồi ở chỗ đó, thế nhưng nhìn cũng có chút khí thế.

Bản thân Tô Trăn không cảm giác được, nhưng quả thật ở cùng với Cố Thanh Nhượng một thời gian dài, dường như có chút lây nhiễm khí thế lãnh đạm của anh.

"Trăn Trăn, ba hiện tại chỉ có một đứa con gái là con thôi, con nếu như không cần ba, ba chỉ còn nước đi tìm chết thôi".

Tô Trăn rất muốn nói với ông ta, ông đi tìm chết rất được a, ông chết rồi tôi cũng được giải thoát.

Nhưng cô không thể nói với ông ta như vậy.....

Tô Quốc Cường ngồi xuống đất thao thao bất tuyệt chơi bài tình cảm, từ lúc Tô Trăn con nhỏ ông ta giúp cô thay tã, đến đưa cô đi học, lại đến lúc ông sợ cô không đủ tiêu mỗi tháng đều gửi rất nhiều tiền tiêu vặt.

Tô Trăn nghe xong trong lòng không chút gợn sóng.

Hơn nữa bất kể Tô Trăn biết ngoài việc cho nhiều tiền tiêu vặt, còn những chuyện khác đều là Tô Quốc Cường nói dối, tuy nhiên Tô Trăn không thể nào nhớ nổi chuyện hồi nhỏ.

Hơn nữa cô cũng không phải nguyên chủ.

Cô có ba mẹ, chỉ là bọn họ đều mất rất sớm.

Nếu như ba mẹ cô vẫn còn sống, tuyệt đối sẽ không đối xử với Tô Trăn như vậy.

"Ba rốt cuộc muốn nói gì?"

"Ba đã đi đến bước đường cùng rồi, con đi đến Từ gia cầu tình đi. Con của Từ gia thích con, thái thái cũng thích con, con đi, bọn họ nhất định sẽ đồng ý."

Tô Quốc Cường mặt tròn sưng u, ánh mắt phát sáng.

Ông ta bị thực tế đánh cho choáng váng.


"Tình hình hiện tại so với lúc trước không giống. Lúc trước đối với bọn họ mà nói, là chọn một người con dâu môn đăng hộ đối.

Hiện tại, nếu vẫn chọn con thì chính là muốn tiếp nhận cục diện rối rắm của nhà chúng ta, nhà bọn họ cũng không có ngốc, biết chuyện rồi còn có thể làm như vậy sao."

Tô Trăn thử giảng đạo lý với Tô Quốc Cường.

Nhưng hiện tại trong mắt Tô Quốc Cường không nhìn thấy được những thứ khác, đây đối với ông ta mà nói chính là con đường duy nhất.

Nhưng nghịch nữ này lại không nguyện ý.

Đây quả thật chính là muốn cắt đứt đường sống của ông ta mà.

Tô Quốc Cường từ trên thảm nhếch nhác bò dậy, ngón tay mập mạp chỉ thẳng vào Tô Trăn "Mày có đi không, mày không đi chính là muốn ép ba mày chết à!"

Tô Trăn thật sự muốn lập tức đạp cửa mà đi.

Thanh âm nhỏ nhẹ tốc độ vừa nhanh vừa nôn nóng "Ba muốn con đi xem mắt, con cũng đã làm theo. Hiện tại người cuỗm hết tài sản của ba chạy trốn là vợ của ba, làm sao lại trở thành con ép ba? Ba nói chuyện có chuyện đạo lý được không? Ba dựa vào cái gì mà ngậm máu phun vào người con!"

Tô Trăn hiện tại, quả thật đã cứng rắn hơn trước một chút.

"Tao là ba của mày, luôn mày tự nhủ đến lớn, hiện tại trong nhà xảy ra chuyện, mày không phải nên bỏ ra một phần sức lực sao?"

Tô Quốc Cưỡng rõ ràng vẫn say bí tỉ, nhưng những cãi nhau vẫn rất logic tỉ mỉ.....vừa nói là nhắc đến vấn đề đạo đức ở mức cao nhất.

Tô Trăn:

Bản thân tôi từ hạt mầm nhỏ lớn lên, không phải ai nuôi lớn!

Nhưng lời này cô không thể nói.

Ba con hai người bởi vì chuyện đi hay không đi Từ gia cầu tình mà cãi nhau đến tách ra không vui vẻ.

Tô Trăn quay về phòng, Tô Quốc Cường run rẩy ngồi xuống uống rượu.

Uống xong rượu vỏ chai có thể xếp được đến nửa bao rồi.

Thỉnh thoảng lại xông vào phòng vệ sinh nôn.

Ở trong phòng, Tô Trăn ở trên mạng trong thanh tìm kiếm ghi "Làm thế nào để thần không biết quỷ không hay giết chết...."

Còn 2 chữ nữa, Tô Trăn lại ấn quay trở lại.

Không được không được, đây là phạm pháp......

Đầu óc cô cũng u mê rồi.

Ba con hai người Tô gia cùng nhau nghĩ đến một việc.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Trăn còn đang ngủ, sân thượng lầu hai vô cùng náo nhiệt.

" Tô Quốc Cường, ông nhanh xuống đi, đừng nghĩ quẩn!"

Trong giấc mộng, Tô Trăn nghe thấy 3 từ " Đừng nghĩ quẩn" trái tim co thắt, mở to mắt, kéo chăn chạy ra.

Chạy được một nửa lại chạy quay lại, khoác áo.

Tô Quốc Cường ngồi trên lan can được làm bằng gỗ ở ban công lầu 2.

Bên dưới là hàng xóm vây xung quanh.

Nói là đã báo cảnh sát rồi.

Tô Quốc Cường vẫn đang uống rượu, " Tôi chết cho xong, đằng nào thì cũng chẳng có ai quan tâm đến tôi..."

" Ba!"

"Con đừng qua đây, con qua đây ba sẽ nhảy xuống! ngã không chết thì cũng bị liệt nửa người!"

Tô Trăn lập tức không dám động.

"Ông đừng có dại, lan can không chắc chắn, rất dễ bị ngã xuống, Tô Quốc Cường ông có nghe thấy không!"

Tô Trăn nôn nóng quá trực tiếp gọi thẳng tên của Tô Quốc Cường.

Ba cái mông! có người ba như vậy sao!

"Ngã chết rồi cũng chẳng ai quan tâm, con đừng quan tâm đến ba, đằng nào thì con cũng không định đi, ba ngã chết cho xong!"

Nói đến nói đi Tô Quốc Cường vẫn là muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu Tô Trăn.

Một người nhảy xuống hố của người khác, ông ta tính toán, lựa chọn không cứu ông ta với việc nhảy thì còn ác độc hơn.

Tô Quốc Cường chính là người như vậy.

Ông ta không ngừng kể lể về sự đáng thương và cùng cảnh tuyệt vọng của bản thân, bản thân ông ta dường như cũng dần dần chìm đắm vào trong câu chuyện mà ông ta vẽ ra.

Là người bị cả thế giới ghét bỏ.....

Người sẽ bị chính bản thân lừa dối.

Tô Trăn nhận thấy biểu cảm trên mặt Tô Quốc Cường bắt đầu thu bớt, không khoa trương và kích liệt như lúc nãy nữa.

Trong ánh mắt thậm chí còn hiện ra vẻ bi thương và mờ mịt với con đường phía trước.

Tô Trăn cảm thấy có điều không tốt, nên đã cố tình lao về phía trước bất chấp lời đe dọa lúc trước của ông ta.

Quả nhiên, Tô Quốc Cường vừa xoay đầu liền nhảy xuống.

Quần chúng kinh hãi.

Tô Trăn dù có chạy nhanh đến đâu cũng không thể so được với tốc độ của người thật sự muốn chết.

Cô đến quần áo của Tô Quốc Cường cũng không túm được.

Chân Tô TRăn mềm nhũn quỳ xuống đất.

"tuu.....' Tiếng xe cảnh sát.

Cùng đến còn có cả xe cứu thương.

Trăn Trăn được người dìu xuống ngồi trong xe cứu thương.

Đến hiện tại cô vẫn còn cảm thấy không chân thực.

Tô Quốc Cường thật sự đã nhảy xuống.

Đầu của Tô Quốc Cường chảy rất nhiều máu, người hiện tại đang hôn mê.

" Đây là ba của em?" nhân viên điều dưỡng hỏi.

"Đúng". Tô Trăn cúi đầu, thít thở khó khăn.

"Tiểu cô nương, tuổi nhỏ, bố mẹ cũng không dễ dàng a".

Y tá mặc dù không có trực tiếp chỉ trích cô, nhưng trong lời nói cũng là có ý đó.

Thiếu nữ với tướng mạo xinh đẹp, khuôn mặt tái nhợt, giọng nói mềm mại có một loại cảm giác nhàn nhàn vô lực, vẫn như cũ cúi đầu.

" Cũng có thể cô rất may mắn có được ba mẹ tốt, thế nên cho rằng ba mẹ trên thế giới đều giống như ba mẹ cô. Nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều bậc cha mẹ không đáng tin cậy."

Lời nói của y tá bị đồng nghiệp của cô ta phản lại, biểu ý cô ta nói ít thôi.

Cảnh sát cùng đi theo đến bệnh viện.

Tô Quốc Cường bị đẩy vào bên trong phòng cấp cứu, cửa phòng cấp cứu "phập——" đóng lại, ngăn bước chân của Tô Trăn.

Tất cả mọi người đều bị chặn ở bên ngoài, chỉ có thể vô lực chờ đợi kết quả của bệnh viện.

"Nói đi, ba của cô vì sao lại xảy ra chuyện? Vì sao lại nhảy lầu?"

Có lẽ ở trong mắt cảnh sát, Tô Trăn quá mức bình tĩnh.

Không hề có một giọt nước mắt nào, không có hoảng loạn, lạnh nhạt giống như người ngoài cuộc.

Tô Trăn giống như là một cảnh sát thuật lại nguyên nhân Tô Quốc Cường nhảy lầu.

" Theo lý mà nói thì đây là chuyện nhà của cô, cảnh sát chúng tôi cũng không tiện xen vào. Nhưng ba ruột của cô đã náo đến tận mức này rồi, cô thân là con gái, nên thông cảm cho ba cô hơn, có thể giúp được thì giúp đi. Gia đình hòa thuận vạn sự vui vẻ."

Cảnh sát nhẹ nhàng buông xuống một câu gia đình hòa thuận vạn sự vui vẻ, dường như tất cả trách nhiệm đều là do Tô Trăn vậy.

Chỉ trong một giờ, Tô Trăn bị Tô Quốc Cường, y tá, còn có cảnh sát không biết hết mọi chuyện răn dạy.

Từ lúc nào mà " Gia đình hòa thuận vạn sự vui vẻ" lại biến thành một loại bắt ép đạo đức vậy?

***

Tô Quốc Cường được cứu sống.

Chảy nhiều máu như thế, não bị chấn động, phải nằm lại kiểm tra.

Tô Quốc Cường tỉnh lại, đeo mặt nạ dưỡng khí, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.

Có thể ông ta đang nghĩ ông thế nhưng thật sự nhảy lầu.

Mặc dù chỉ có 2 lầu.

Nhưng nếu như ngã không khéo, cũng là có khả năng ngã chết.

"Con đưa ta đến bệnh viện làm gì, ta chết rồi, đầu xuôi đuôi lọt".

Tô Quốc Cường gối lên hai tay, mắt đầy lệ.

Tô Trăn không nói gì."

" Cứu sống có tác dụng gì, ta không muốn sống nữa, ta muốn đi tìm mẹ con..."

"Ba muốn làm sao?"

Tô Quốc Cường vừa thấy giọng điệu của Tô Trăn mềm xuống, ánh mắt lóe lên tia sáng đạt được ý đồ.

" Con đi cầu xin Từ gia đi Trăn Trăn, ba xin con đó, ba đều sống dở chết dở như này rồi, công ty là tâm huyết cả đời của ba.

Tô Trăn vẻ mặt vô cảm.

"Trăn Trăn, con người tâm sống thì mới được coi là đang sống a, ba không muốn sống như người chết Trăn Trăn".

Tô Quốc Cường còn đang nói, Tô Trăn đã đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc Tô Quốc Cường nhảy xuống, Tô Trăn cảm thấy trái tim cô như ngừng đập.

Không phải là luyến tiếc ông ta, không phải là có tình cảm với ông ta, là đột nhiên nhìn thấy một sinh mạng kết thúc trước mặt mình, đó là bản năng bi thương của con người.

Tô Quốc Cường đối xử với con gái ông ta quá hung ác.

Đến Tô Trăn còn chịu không nổi, huống chi là nguyên chủ.

Nếu như là nguyên chủ, nếu như Tô Quốc cường thật sự nhảy xuống và chết, thế thì nguyên chủ cả cuộc đời này đều không chạy thoát khỏi bóng ma ba ruột tự sát chết trước mặt mình.

Hơn nữa còn ôm trong lòng cảm giác tự trách " là bởi vì bản thân từ chối ba ông mới tự sát".

"Con đi, ba không cần tìm chết nữa".

Tô Trăn đẩy cửa, Tô Quốc Cường vừa nghe thấy câu đó, lập tức nở nụ cười.

"Trăn Trăn, con gái ngoan của ba, ba biết, con....."

Vẻ mặt khoa trương của Tô Quốc Cường vừa mới bắt đầu, Tô Trăn đã " bộp" đóng cửa rồi.

Tô Trăn theo ý của Tô Quốc Cường đi tìm Từ gia, nhưng lại không có gặp được chủ nhà.

Bảo mẫu nhà họ nói, thiếu gia mấy ngày trước bị tiên sinh đột nhiên đưa ra nước ngoài rồi.

Tô Trăn hiểu rõ rồi.

"Ông xem Tô Trăn đứa trẻ này tốt biết bao a, tôi không giống như mấy người phụ nữ kia chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, tiểu cô nương yêu mị, nhưng thật ra là người rất ổn trọng. Nếu gả cho con trai nhà ta thì tốt biết bao."

Thái thái Từ gia ở trong cửa sổ lầu 2 nhìn thân ảnh rời đi của Tô Trăn, oán trách chồng mình.

"Bà thì hiểu cái gì! Nữ hài tử này đã có núi dựa rồi, căn bản nhìn không nổi cửa nhỏ nhà chúng ta."

"Lúc trước trong vòng tròn này có tin đồn Tô gia là bị sập bẫy, sắp xong rồi. Nó nếu giống như lời ông nói, có núi để dựa, thế còn đến tìm gia đình nhà chúng ta làm gì?"

' Đây....đây tôi làm sao mà biết được?"

Tô Trăn cả người mệt mỏi, bước vào trong một quán cà phê, tìm một chỗ ở sát đường ngồi xuống, ôm lấy cốc cà phê nóng hổi.

Buổi chiều trong tuần, trong quán không có nhiều người.

"Quán rất đẹp, đúng không?"

Đột nhiên có người nói, Tô Trăn bị dọa nhảy dựng.

Cái bàn chỗ cô ngồi này không biết từ lúc nào, đã có một người đàn ông trung niên ngồi đối diện, khoảng tầm 40 tuổi.

Ăn mặc nghiêm trang, giày da bóng loáng, trên tay đeo một chiếc đồng hồ đắt tiền, râu ria cạo sạch, mặt tròn, mắt nhỏ, hai má đầy thịt, hai tay ông ta đan vào nhau để trên bàn.

Tô Trăn cảm thấy nhìn ông ta có chút quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng đột nhiên lại không nhớ ra.

"Cho tôi một ly cafe". Người đàn ông trung niên rất tao nhã.

Như Tô Quốc Cường, người đến tuổi trung niên không chú ý đến cơ thể, để mặc bản thân béo phệ.

Người trước mắt này lại ngược lại với ông ta.

Tô Trăn không có buông lỏng cảnh giác, mỉm cười, trả tiền rời đi.

" Tô Trăn".

Đại thúc trung niên gọi tên Tô Trăn.

"Ông làm sao biết tên của tôi?"

Người đàn ông trung niên đứng dậy " Chuyện này nói ra rất dài, ta từng là cấp dưới của ba con".

"Ta là Vu bá bá của con, lúc con còn nhỏ, ta còn bế con, lúc đó mẹ con vẫn còn sống".

Ông ta có thể dễ dàng nói ra tình huống trong nhà Tô Trăn, có thể thấy được thật sự là người quen.

"Ngồi xuống đi, ta biết Tô gia gần đầy xảy ra vấn đề, ta muốn hỏi có cần ta giúp đỡ gì không."

Văn bá bá này văn nhã lịch sử, nhìn có chân thành lại nhiệt tình.

Nghĩ đến Tô Quốc Cường còn nằm ở trên giường bệnh, Từ gia lại trực tiếp từ chối cô, Tô Trăn ôm tâm trạng từ thử một lần ngồi xuống.

Theo như người này kể, ông ta lúc trẻ đã là nhân viên cũ ở công ty Tô gia, lúc ở trong công ty nhận được sự chăm sóc chu đáo của Tô Quốc Cường.

Sau này ông ty rời công ty tự lập công ty riêng, hiện tại làm ăn rất thành công, gần đây lại nhận được một hạng mục mới, phát triển hơn tốt hơn rất nhiều so với Tô gia đang trên đà xuống dốc.

"Cho dù trải qua bao nhiêu lâu, ta đối với Tô tổng và công ty, đều ôm lòng biết ơn".

Thế nên ta nguyện lý xuất lực, dùng số tiền này để cứu vãn tình hình nguy cấp của công ty.".

Tô Trăn đối với chuyện kinh doanh không được rõ cho lắm " Bá xuất lực, thế bá sẽ trở thành cổ đông mới công ty. Nếu như vốn đủ nhiều, thì bá sẽ trở thành chủ sở hữu thực sự của công ty, có đúng không?"

Vu bá bá nở nụ cười " Là như vậy cũng không sai. Lúc ta đổ tiền vào nhất định sẽ chú ý, sẽ không vượt qua số vốn của ba con. Tô Trăn, con cũng không thể muốn xin ta đầu tư vốn vào. Nhưng lại không có lấy một chút cổ phần nào đi?"

" Đương nhiên con không có ý này, xin bá bá đừng hiểu lầm".

Tô Trăn nghĩ, từ trên trời rơi xuống một miếng bánh? Chẳng lẽ mọi chuyện lại giải quyết đơn giản như vậy?"

" Theo như ta được biệt, tình huống trước mắt của công ty vô cùng nghiêm trọng. Nếu như cứ thế buông bỏ, Tô Tổng chỉ có thể ngồi tù, hơn nữa thời gian cũng không ngắn."

Vu bá bá uống một ngụm cà phê, hơi nóng bốc lên khiến cho khuôn mặt mờ nhạt.

Ngồi tù?

Đây mới chính là nguyên nhân chân chính khiến cho Tô Quốc Cường muốn nhảy lầu đi.

" Bá thật sự nguyện ý muốn giúp gia đình con?" Tô Trăn xác nhận lần nữa.

" Đương nhiên." Vu bá bá nở nụ cười.

Tô Trăn không hiểu làm sao có cảm giác ông ta vẫn còn nửa câu sau chưa nói hết.

" Chỉ là ta có một điều kiện".

Quả nhiên!

"Ba mẹ con lúc ta còn trẻ, đã vô cùng chăm sóc ta. Không có bọn họ, thì sẽ không có ta ngày hôm nay."

Thế nên ta hy vọng trước khi công ty của Tô gia hoạt động trở lại như bình thường, con có thể đến công ty ta thực tập, làm thư ký của ta".

Vu bá bá nói xong, nhìn Tô Trăn.

"Thư ký? Nhưng con hiện tại mới là sinh viên năm nhất".

" Ta biết con rất ưu tú, thi đỗ đại học Mân Ân. Con có thể dành thời gian khi không có tiết để đến làm. Ta tin có thêm một vài kinh nghiệm xã hội, cũng không phải là điều xấu gì."

Vu bá bá hoàn toàn giống như là một trưởng bối đáng tin cậy, hoàn toàn đứng trên góc độ của Tô Trăn mà suy xét.

Tô Trăn giống như chỗ hiểu chỗ không gật đầu.

Nghe thì dường như không có chỗ nào không ổn, như Tô Tăn vẫn thấy lo lắng.

" Ta cho con thời gian 2 tuần để suy nghĩ về chuyện này. Trong hai tuần con phải trả lời cho ta, nếu như quá thời gian, ta sẽ con như là con đã từ bỏ.

Vu bá bá từ trong túi áo lấy ra mảnh giấy, viết số điện thoại lên đó đưa cho Tô Trăn, sau đó đứng dậy rời đi.

Vu bá bá tên là Vu Niên.

Tô Trăn lưu số vào trong điện thoại.

Cô dường như không có người có thể bàn bạc, nếu là Tô Quốc Cường, nhất định sẽ lập tức đồng ý chuyện này.

Chỉ cần cứu được công ty, để cho con gái còn đang học đại học làm thư ký cho một người đàn ông trung niên thì đã coi là cái gì, bán con gái ông ta còn làm được mà.

Vu Niên, trong tiểu thuyết không có xuất hiện nhân vật này.

Họ Vu, trong tiểu thuyết có một người, kim chủ của nguyên chủ Vu Lạc Bang.

Tô Quốc Cường một mình ở trong bệnh viện, Tô Trăn vội vàng quay về chăm sóc ông ta.

Sau khi Tô Trăn quay về, Vu Viên lại đến cửa quán lần nữa.

Lần này ông ta dường như đang đợi người.

Không giống bộ dáng như tắm mình trong gió xuân khi đối mặt với Tô Trăn, hiện tại liên tục nhìn đồng hồ, hoàn toàn là dáng vẻ mất kiên nhẫn.

" A Niên".

Một người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng vô cùng tốt, trang điểm tỉ mỉ, đi giày cao gót tiến về phía ông ta, nhào vào lòng ông ta "Anh đợi lâu chưa?"

Hoàn toàn là giọng điệu của tiểu cô nương đang làm nũng với người yêu.

"Tìm tôi có chuyện gì? Tôi rất bận".

"Em với Văn Văn từ Tô gia chuyển ra ngoài, hiện tại không có chỗ để đi" Người phụ nữ trung niên kéo cánh tay Vu Niên, làm nũng " Văn Văn là con của anh, hơn nữa sắp phải thi tốt nghiệp rồi, anh không thể không quan tâm đến nó a".

" Tôi ở gần đây có một căn phòng, bà với Văn Văn chuyển vào đó trước đi" Vu Niên lấy ra một chùm chìa khóa, giống như đã chuẩn bị từ trước "Địa chỉ tôi sẽ gửi vào điện thoại cho bà."

"Em biết A Niên vẫn còn yêu em mà " Người phụ nữ trung niên kiễng chân lên " Nếu không tối nay...."

"Thôi, không cần làm phiền Văn Văn ôn tập".

Trong mắt người phụ nữ trung niên ánh lên tia trào phúng.

Còn không phải vì còn tiểu hồ ly tinh kia.

" Ở trước mặt Trăn Trăn, bà không cần đi nói lung tung" Vu Niên nghiêm mặt " Nếu như bị Trăn Trăn biết được tôi và bà còn có Văn Văn liên quan với nhau, bà biết rồi đó".

" Tôi hiểu rồi A Niên, tôi sẽ không làm hỏng chuyện tốt của ông đâu".Người phụ nữ trung niên nịnh nọt nói.

Hai người năm đó vì tính kế Tô gia giàu có, bắt tay hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng hiện tại Tô gia ngã rồi.

" Ông thật sự muốn giúp công ty Tô gia?"

" Đương nhiên là giả rồi, lừa tiểu cô nương thôi." Vu Niên cười đắc ý.

Người phụ nữ trung niên trong mắt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Thật sự là không thể chờ nổi để trông trông thấy ngày đó.

Trên đường, Tô Trăn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.

Nhưng thật sự giống như ông ta nói, chỉ là vì báo đáp ân tình năm đó, phải xuất ra nhiều tiền như vậy, không phù hợp với lẽ thường.

Người này thật sự giống như chân tình đối đãi sao?

Trong phòng bệnh, Tô Quốc Cường đang ngủ say, Tô Trăn cầm ngón tay ông ấn vào điện thoại, mở khóa.

Trong danh sách liên lạc, Tô Trăn tìm kiếm chữ " V".

Tô Quốc Cường làm kinh doanh, trong điện thoại có rất nhiều số liên lạc, Tô Trăn trượt tìm rất lâu vẫn không thấy tên của Vu Niên.

Có thể thời gian quá lâu rồi không liên lạc nên xóa rồi.

Nhưng cô nhìn thấy một cái tên, khiến cho cô cả người căng thẳng.

Vu Lạc Bang.

Trong tiểu thuyết thủ phạm cuối cùng khiến cho nguyên chủ chết là ông ta.

Tô Quốc Cường làm sao lại có số của người này, hóa ra bọn là là quen biết từ trước sao?

Tô Trăn cả người phát lạnh.

Trong tiểu thuyết nguyên chủ đi làm tình nhân của Vu Lạc Bang, Tô Quốc Cường biết, thật sự sẽ là, là ông tay ép nguyên chủ đi à?

Tô Trăn nhìn số điện thoại của Vu Lạc Bang, chỉ cảm thấy nhìn rất quen.

Đồng tử cô co rút, vội vàng mở điện thoại của mình kiểm tra xem số điện thoại vừa nãy mình lưu vào của Vu bá bá.

Giống nhau....

Tô Trăn nhìn đến 3 lần, là giống nhau....

Vu bá bá chính là cầm thú trong tiểu thuyết hại chết nguyên chủ....

Tô Trăn cả người phát run, siết chặt điện thoại.

Sự tình chắc còn nhiều hơn thế nữa.

Điện thoại của Tô Quốc Cường ảnh nền là tấm ảnh của ông ta và Tô Văn.

Mặt mũi Tô Văn, không giống Tô Quốc Cường, không giống mẹ cô ta, thế nhưng lại giống Vu Niên.

hmm....

Tô Trăn bước ra khỏi phòng bệnh dựa vào tường tay chân lạnh ngắt, không muốn khóc, chỉ cảm thấy rất lạnh, nhưng nước mắt không tự chủ rơi xuống.

Những người này thật kinh tởm rồi.

Chẳng trách lúc Tô Trăn vừa mới xuyên đến đây mẹ kế đã gọi cô là tiểu hồ ly tinh, sợ rằng bọn họ đã dự mưu từ trước.

Trong tiểu thuyết sau đó Tô Văn đỗ vào Mân Ân.

Nguyên chủ là phản diện, Tô Văn không cùng với vai ác không đối phó, tất nhiên là được xếp vào nữ sinh tính tình ngay thẳng, khiêm tốn trướng mắt nữ phụ đối phó với nữ chính, có quan hệ rất tốt với nữ chính.

Chẳng trách.....

Trong tiểu thuyết mỗi lần miêu tả Tô Văn gặp Tô Trăn, đều viết cô ta chướng mắt Tô Trăn....

Chị gái trên danh nghĩa lưu lạc thành tình nhân của người ba có tiền của cô ta.

Tất cả mọi người đều đem nguyên chủ chơi đùa trong lòng bàn tay.

Tô Trăn lau nước mắt.

Thế Tô Quốc Cường thì sao, ông ta có phải cũng ngầm thỏa thuận đem con gái cùa mình cho Vu Niên làm tình nhân, chỉ vì muốn cứu công ty của ông tay, ông ta cần thiết coi như không biết mới tốt?

Tô Trăn ở trong phòng vệ sinh vỗ nước vào mặt rất lâu.

Đóng vòi nước, thiếu nữ xinh đẹp nhìn vào gương nở ra một nụ cười ác ý.

Không quan tâm trong tiểu thuyết ông ta có biết hay không, hiện tại ông ta không biết.

Tô Trăn đặt một bàn ăn phong phú cho Tô Quốc Cường.

Tô Quốc Cường ghét bỏ "Hiện tại cơ thể của ta không được tốt, con gọi mấy thứ đồ này làm gì?"

"Không quan hệ, ba không thích ăn, con ăn là được rồi".

Thiếu nữ xinh đẹp nở nụ cười ngoan ngoãn không góc chết.

Tô Quốc Cường cảm thấy phảng phất như là con gái ngoan của ông trước kia đã quay trở lại vậy.

"Từ gia nói thế nào? Họ có đồng ý không?"

Tô Quốc Cường quan tâm nhất, hoặc là nói điều ông ta quan tâm nhất là công ty của ông ta.

"Con đi Từ gia rồi, bọn họ không có gặp con".

Tô Quốc Cường trầm mặc, vừa định khiển trách Tô Trăn, Tô Trăn đã chuyển hướng sang chuyện khác.

" Nhưng mà ba, hôm này con gặp một vị bá bá, ông ta đáp ứng là sẽ giúp chúng ta".

"Hả? Có người nguyện ý giúp ta? Trăn Trăn con nói chuyện có thể đừng ngắt giữa chừng như thế được không, dọa chết ba con rồi."

Tô Trăn nở nụ cười không thể giải thích được.

"Là một thúc thúc rất có duyên với gia đình nhà chúng ta, nghe thấy gia đình xảy ra chuyện, chủ động đến tìm con nói muốn giúp đỡ nhà chúng ta?"

"Hả? Là ai?" Tô Quốc Cường ánh mắt phát sáng.

" Là một người có tướng mạo cùng với em gái giống nhau, gọi là Vu Niên. Vu bá bá còn nói là cố nhân của ba và a di".

" Con....con nói cái gì? em gái con có tướng mạo giống ông ta?" Tô Quốc Cường cảm thấy đầu óc của mình giống như là bị búa đập vào đầu vậy.

ong ong.

"Đúng vậy, rất giống em gái, nếu như em gái không phải là con gái ba, con còn cho rằng Vu bá bá mới là ba của em gái đó."

Lời nói của Tô Trăn trực tiếp đâm thẳng vào trái tim của Tô Quốc Cường.

Tô Quốc Cường sắc mặt trắng bệch, từ từ nằm lại trên giường, tay run run.

Tô Trăn cố ý giả vờ như cái gì cũng không nhìn ra vẻ kỳ lạ, tiếp tục vui vẻ nói " Vu bá bá có đề xuất, chỉ cần con đi đến công ty của bá ấy, làm thư ký cho bá ấy, ông ta sẽ giúp gia đình nhà chúng ta".

" Baba, con dự định sẽ ddi" Con gái ngoan Tô Trăn ra vẻ hiểu chuyện.

" Vì công ty của ba, con có thể vừa làm thư ký của Vu bá bá, vừa học trên lớp. Ba không cần lo lắng cho con".

"Không được, con không thể đi!" Tô Quốc Cường đột nhiên dùng hết sức lực cả người túm lấy tay của Tô Trăn.

" Ba, ba làm con đau!" Tô Trăn oán hận.

"Con không thể đi! Con tuyệt đối không thể đi! Hắn ta không có ý tốt!"

Đôi tay của Tô Quốc Cường túm lấy tay Tô Trăn run rẩy.

"Vì sao không thể đi? Vu bá bá là người rất tốt".

"Không được! Ba nói không thể đi là không thể đi!"

Tô Quốc Cường bọng mắt sưng to nhìn chằm chằm Tô Trăn.

"Ba, ba không nói với con vì sao, con vẫn sẽ đi". Tay nhỏ của Tô Trăn phủ lên tay của Tô Quốc Cường "Con phải cứu công ty của ba".

"Không được! Không được! Không được!" Tô Quốc Cường nói liên tiếp 3 lần từ " không được".

"Vì sao vậy ba?"

Vì sao...?

Tô quốc Cường có khổ không thể nói.

Chẳng lẽ muốn ông ta nói với con gái mình. Bởi vì năm đó lúc mẹ con vẫn còn sống, ba con từng cướp bạn gái trên tay người đàn ông này, còn kêu là cô ta có bầu rồi, kết quả hôm nay mới phát hiện ra, ba con bị đội mũ xanh 20 năm, còn đem con của người ta coi thành con gái mình yêu thương sủng ái, người này hiện tại còn muốn làm vấy bẩn con gái ruột của ba con, cũng chính là con sao?

"Vì cái gì vậy ba? Nói sao con không được đi".

Tô Quốc Cường ưỡn ngực thở gấp nhưng vẫn thở không ra hơi, cả người run rẩy, sau khi hỏa khí công tâm, rốt cuộc phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê.


Tô Quốc Cường ở là phòng bệnh đơn.


Tô Trăn lạnh nhạt nhìn Tô Quốc Cuốc, bình tĩnh ấn nút gọi bác sĩ ở trên đầu giường.


" Hỗ sĩ, ba của tôi phun máu rồi".


Đẩy cửa bước vào là Cố Thanh Nhượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK