Mục lục
Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trong phòng mình mà Thiên cảm thấy thật khó chịu. Nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc mình để lộ sơ hở ở đâu nữa. Nhìn xem. Để đề phòng cô chạy trốn mà anh trai đã đem toàn bộ ga giường lột lên đem ra ngoài, tủ quần áo cũng dọn dẹp sạch sẽ nhét vào vali kéo ra ngoài với lí do hết sức đường hoàng: 'Để mai về nhà chồng không phải dọn dẹp'. Không những thế còn đem toàn bộ điện thoại và máy tính tịch thu. Hết sạch đường liên lạc với cứu viện. 

Đây là anh trai mà cô yêu quý sao??? 

Mới không phải!!! 

Khiến cô tức điên mà! 

"Anh trai, anh không cần phải sạch sẽ như vậy chứ? Em không trốn nữa mà, anh mau trả em cái điện thoại đi. Anh phải biết thời đại này bị giam lỏng trong phòng mà không có điện thoại nghịch thì khổ như nào rồi chứ." - Một bộ ôm đùi anh trai cầu xin, vứt luôn cả hình tượng cao quý của bản thân. 

Lúc này mà còn nghĩ đến hình tượng thì vứt... 

"Bà cô ơi, hình tượng của em ném cho chó ăn rồi à? Còn không đứng dậy?" - Đăng trừng mắt. Anh không lạ gì mấy cái trò này của nhỏ nữa. 

Dùng đủ mọi cách lấy lòng nhưng lần này tuyệt nhiên không lay động được anh trai, cô bất lực quay về giường ôm cái gối bông mà than trời trách đất. Trước khi khóa cửa phòng Đăng còn cố tình quay lại nhắc khéo một câu. 

"Em có đứa con trai thông minh đấy!" 

Một đầu đầy dấu hỏi chấm. 

Con trai? 

Một sự liên quan không hề nhẹ. Không lẽ tên tiểu này nhúng ta nhúng chân vào kế hoạch tẩu thoát của cô sao? Một khi nghi vấn đã dấy lên thì không thể nào dập tắt. Cô quá coi thường tên tiểu tử này rồi. Nhìn xem... nó ngây thơ dễ sợ, một bộ thắc mắc vậy mà sau lưng lại dám làm đổ bể kế hoạch hoàn mỹ của cô. Thù này nuốt không trôi, vậy mà bị đứa trẻ ranh tính kế. Uổng phí hai mươi ba năm sống trên đời của cô mà. 

"Thiên, Thiên dậy đi. Sao lại về đây rồi? Chẳng phải bảo đi với Đông Thành rồi sao?" - Tĩnh Vy lao vào giường sốc gối lên hỏi loạn. Nhỏ cứ nghĩ con bạn mình đã chuồn êm xuôi rồi vậy mà khi quay lại nó lại ngon lành nằm ngủ ở đây. Thật khiến cô muốn vung một bạt tai mà. 

"Vy ơi Vy, số tao khổ quá mà huhu, mày biết không, kế hoạch thành công như vậy đấy thế mà bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch làm đổ bể tất cả. Không nhưng thế tên tiểu tử ấy lại chính là đứa con chồng tương lai của tao huhu. Ông trời là đang tuyệt đường sống của con đó ư? Trời ơi là trời!" - Trong cơn mơ màng nhận ra Tĩnh Vy nhỏ liền chồm lên ôm Vy mà la mà hét, than trời trách đất. 

Hình tượng đâu? Hình tượng đâu? 

Hình tượng gì tầm này nữa. Bị chó ăn hết sạch rồi. 

"Không ngờ đấy.. con trai mày với mày có tố chất y như nhau vậy. Yên tâm ông trời không tuyệt đường sống của mày đâu." - Tĩnh Vy an ủi. Nghĩ đến kế hoạch ngày mai mà không khỏi lạnh người. Cứ tưởng êm xuôi trót lọt vậy mà vẫn lọt hố. Xui xẻo tám đời. 

* * * 

Ngày đại hôn. 

"Chuẩn bị xong chưa con gái? Lại đây mẹ ngắm xem. Con gái lớn gả chồng rồi sau này mẹ không còn ai bầu bạn nữa rồi..." - Bà Trịnh thở dài vuốt ve con gái mình. Đôi mắt ngập tràn yêu thương. Mặc dù muốn con gái thoát khỏi cái tình cảm kia đi nhưng bây giờ gả nó ra ngoài, người làm mẹ như bà cũng đau lòng lắm chứ! 

"Con gái cũng không muốn xa mẹ đâu. Hay là mẹ dắt con đào hôn đi.." - Đôi mắt sáng rỡ nhìn mẹ. Đến phút cuối vẫn muốn thuyết phục cả nhà cùng đào hôn. 

"Con đừng tẩy não mẹ. Bỏ cái tư tưởng đó đi mà chuẩn bị về nhà chồng. Con không thoát được đâu. Nghĩ mẹ dễ lừa hả? - Một bộ ghét bỏ nhìn cô. 

Đây là mẹ ruột sao? 

Lật bàn. 

Có mẹ nào nhìn con mình mà ghét bỏ vậy không? Cô muốn bỏ nhà ra đi huhu... 

" Lát nữa con mà còn giở trò gì là chết với mẹ nghe chưa. "- Quăng lại một câu đe dọa, phong thái kiêu ngạo bước ra ngoài. 

Muốn đổi mẹ có được không nhỉ? 

Giờ lành đến. Nhìn ra bên ngoài thấy khách khứa đầy đủ, trong lòng cũng không khỏi lo lắng. Để nhỏ phải rút đại chiêu thế này cũng khá căng thẳng. Mở ngăn kéo lấy lọ thuốc nhỏ mắt nắm đến trên tay một bộ dạng cười nguy hiểm. Lát nữa bổn cô nương cho các người biết thế nào mới là đại chiêu chân chính. 

Nắm chặt tay ba bước ra lễ đường. Nhìn xem một thân lễ phục này xinh đẹp biết bao nhiêu. Bộ váy cưới theo phong cách hoàn hảo của các nàng công chúa với phần đuôi xòe lộng lẫy và pha lê được đính trang trí theo phong cách hoàng gia. Mái tóc được búi cao, cuộn tròn trên đỉnh đầu. Kiểu tóc này làm toát lên nét đẹp thanh tao, sang trọng của cô. Trên tay ôm bó hoa với hai tông màu chính là trắng và xanh, đã tạo nên một cô dâu dịu dàng thanh lịch và thông minh. 

Bệ đỡ cho bó hoa là những cánh cẩm tú cầu mong manh nhưng vững chãi, nâng vị thể của sen đá và hoa hồng lên một tầng cao của vẻ đẹp. Hình ảnh này thật sự khiến người người sững sờ. Hàng ngày ngang ngược bạo lực là thế nhưng hiển nhiên khi khoác lên mình bộ váy cưới kia, mọi người đều trầm trồ trước vẻ đẹp kiêu sa kia của cô. 

Khi đứng trước mặt chú rể, nét mặt nhu tình kia của cô biến mất thay vào đó là vẻ mặt ranh mãnh kèm nụ cười khiêu khích nhưng được cô khéo léo bày ra chỉ để cho người đối diện nhìn. Vẻ mặt ấy khiến Thanh trì nhíu mày. Anh tò mò không biết cô còn đang định giở trò gì nữa. Nhất thời trong lòng dấy lên hứng thú, một bộ dáng chờ mong. 

Sau khi trải qua các bài phát biểu, đến màn trao nhẫn. Từ đầu đến cuối, Thanh Trì luôn để ý nhất cử nhất động của cô. Khi nghe đến phần trao nhẫn ánh mắt của anh chợt lóe lên khi thấy vẻ mặt của cô cũng đã thay đổi. 

" Không được trao nhẫn. Lâm Thanh Trì kẻ bội bạc nhà anh. Sao anh có thể rũ bỏ trách nhiệm với tôi mà chạy tới đây kết hôn chứ? Anh kết hôn rồi thì tôi với con tôi phải sống làm sao? Anh nói đi. Nếu hôm nay anh không cho tôi một lí do đường hoàng thì hai người đừng mong có thể hoàn thành hôn lễ này. "- Từ bên ngoài. Tĩnh Vy một thân trang phục xộc xệch, khuôn mặt trắng bệch chạy vào có chút chật vật. Vai diễn này quá khó đi. 

Ánh mắt Tĩnh Vy đảo quanh, trong lòng hài lòng khi thấy một mảng yên tĩnh nhìn cô chằm chằm. Có lẽ là ba mẹ cùng anh trai của Thiên đã nhận ra một màn kia của cô nhưng ba người họ lại không có vạch trần ngược lại cũng sóng vai giả bộ ngạc nhiên. Bên kia bà Lâm cùng Tiểu Minh cũng đần người không hiểu nhìn Tĩnh Vy. 

Ba của mình tìm tiểu tam bên ngoài sao? 

Con trai bà trên ong ghẹo bướm lúc nào mà để người ta tìm tới tần nhà rồi? 

Sau khi đảo quanh lượt khách khứa cô mới nhìn đến chủ rể. Vừa đưa mắt đến Tĩnh Vy đã giật mình lui về phía sau một bước. Khuôn mặt kia.. a.. Tiểu Thiên mày hại chết tao rồi. 

Trên lễ đường, Thiên cũng rất phối hợp quay người nhanh tay mở lọ thuốc mắt nhỏ lên khóe mi. Xong xuôi quay ra nhìn Thanh Trì nấc nghẹn. 

" Chuyện gì xảy ra vậy? Anh nói kết hôn với em sao bây giờ có thể trăng hoa bên ngoài để đến ngày đại sự bị người ta kéo đến chứ. Em yêu anh nhưng không có nghĩ sẽ chấp nhận mình là người phá hoại hạnh phúc của người khác. Cục diện này, đám cưới này em không cần nữa, anh không yêu em có thể nói thẳng. Chúng ta cũng chưa trao nhẫn cưới, vẫn có thể đường ai nấy đi. Có lẽ anh nghĩ em quá dễ dàng buông tay nhưng mà anh phải hiểu rằng, thứ không thuộc về em thì em sẽ không rành. Anh hãy trở về cưới cô ấy đi! "- Nhẹ nhàng lau nước mắt tiện thể bôi ít phấn đỏ hồng lên khóe mắt thành công tạo ra vẻ mặt uất ức kia. Trong lòng Thiên cũng không quên tán thưởng khả năng diễn xuất của mình. Quá đỉnh đi. 

" A... Thiên Thiên, em yêu anh thật sao? Vậy thì tại sao anh phải từ bỏ. Em yên tâm người anh có thể qua lại rất nhiều nhưng tuyệt đối muốn cưới chỉ có em. Lại đây chúng ta tiếp tục. Em không được từ bỏ anh. Anh sẽ đau lòng. "- Thanh Trì nhìn dáng vẻ yếu mềm của cô cũng rất phối hợp diễn xuất. Nói xong liền hành động, đưa tay kéo tay Tiểu Thiên đến trước mặt cầm nhẫn đeo vào ngón áp út cho cô rồi nhanh nhẹn đem môi mình ép xuống môi cô. 

Sự việc diễn ra trong vòng ba mươi giây ngắn ngủi. Chờ đến khi cô ngớ người thì đã bị cảm giác ấm nóng trên môi truyền xuống kèm theo ánh mắt khiêu khích. Nhìn vẻ mặt của Thanh Trì lúc này chỉ thiếu điều viết chữ rằng: 'Muốn đấu với tôi, không có cửa thắng'. 

" Anh.. Anh.. Anh.. " 

" Nhìn xem tôi cưới cô ấy rồi. Lời giải thích tôi cũng đã nói. Cô đi đi. Yên tâm đứa con tôi sẽ lo. 

Tĩnh Vy biết kế hoạch thất bại liền biết đường mà nhường bèn hạ giọng ủy khuất: "Thanh Trì, em không trách anh, có trách thì trách em ngu muội ảo tưởng tình cảm của chúng mình mà không nhận ra người anh hằng đêm nhớ mong là cô ấy. Em xin lỗi vì lỡ phá hỏng việc tót của hai người. Chúc hai người hạnh phúc. Thanh Trì em đi đây. Tạm biệt anh." - Nói xong liền quay người chạy trối chết.Tuy là thất bại nhưng cũng phải diễn cho tròn vai hình ảnh người phụ nữ bị bỏ rơi. 

Diễn thì diễn nhưng vẫn phải tìm đường lui cho mình, Tĩnh Vy cô đâu có ngu mà ở lại để anh ta nhận ra mình chứ. Đó chính là giám đốc công ty cô đang thực tập đấy. Chạy là thượng sách. 

"Ê.." -Thiên nhìn dáng người kia siêu siêu vẹo vẹo rời đi mà không biết làm gì. Lại quay lại hết nhìn tay mình lại nhìn người đối diện. Tức xì khói... 

Tại sao lại không đi theo trình tự kịch bản chứ? 

"Nhìn xem cô ấy cũng đã chúc phúc rồi chúng ta có thể hoàn thành hôn lễ rồi chứ?" - Thanh Trì một vẻ yêu chiều nhìn Thiên. Ánh mắt ấy dịu dàng biết bao. 

Bên dưới mọi người vẫn đang ngớ người trước sự việc vừa diễn ra nhưng thấy đôi bạn trẻ kia đang nhìn nhau đắm đuối thì cũng gác lại sự tò mò vỗ tay chúc mừng. Chỉ riêng gia đình ba người họ Trịnh thì cười ranh mãnh. Họ không ngờ đứa con gái này lại còn dám bày trò như vậy. Bên bà Lâm cũng khá bất ngờ chỉ riêng Tiểu Minh đã cười tinh nghịch nhìn baba của mình. 

Sau hôm nay lại phải xử lí cục diễn rồi rắm của con bé rồi! 

Gả đi rồi mà vẫn không bớt lo...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK