Mục lục
Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Quán trà chanh gần trường học, cạnh cửa sổ là hai cô gái. Một người thì buồn bã ủ rột, một người thì vui vẻ thái độ chỉ thiếu kiểu "cười trên nỗi đau của người khác" 

"Tĩnh Vy cậu ngứa đòn?" -Thiên nghiến răng trừng mắt nhìn nhỏ bạn. Cô đang hết sức rầu rĩ mà còn phải chạm mặt con nhỏ này. Điên mất. 

"Sao nào? Chắc không phải hẹn tao ra đây chỉ để ngắm cái bản mặt ỉu xìu như bát cơm thiu của mày chứ?" - Khôi phục thái độ, Tĩnh Vy hỏi. Nhỏ hiểu con bạn mình. Làm gì có kiểu để yên cho mọi việc diễn ra theo đúng quy luật chứ. Phá được là phá, không phá được cũng phải phá cho bằng được mới thôi. Đương nhiên chỉ thiếu mỗi ba chiêu: Một khóc, hai nháo, ba tự tử thôi. 

Thấy kẻ đối diện nghiêm túc, vẻ mặt cũng phấn chấn hẳn lên. Thiên đã nghĩ ra cách để phá cái hôn lễ kia rồi... 

Nhìn xem. 

Tĩnh Vy nổi da gà khi thấy nụ cười "chúm chím" kia của nhỏ. Hiểu hơn ai hết. Một khi nhỏ đã có nụ cười đó là chắc hẳn đã nghĩ ra cách chỉnh người mới lạ rồi. Tĩnh Vy chỉ tò mò không biết lần này nhỏ lại bày ra trò gì đây. 

Không sai biệt là mấy, kế hoạch hết sức táo bạo khiến Tĩnh Vy rùng mình. Trời nóng bức thế này không rét là run. Cũng chỉ có nhỏ bạn mới khiến nó có cảm giác như vậy. 

Nó đây là muốn bức ép mẹ nó đây mà. Ban đầu không muốn tự nhiên lại lao đầu vào. 

Giờ thì hay rồi! 

Tĩnh Vy cô mà không phải bạn nó thì cũng chẳng dám thông đồng với nó làm việc xấu như này. 

* * * 

Lễ ăn hỏi. 

Một thân váy hồng tiến vào phòng, Tĩnh Vy bật chế độ bát quái của mình: "Tao còn chưa thấy mặt chú rể thì sao hoàn thành được. Lỡ nhận nhầm người thì sao?" 

"Nhầm sao được? Nhắc mới nhớ tao cũng không nhớ mặt hắn ta nữa. Nhưng không sao, nếu hôm nay thành công thì mai mày cũng đâu phải diễn cái vai đó. Cầu nguyện nha" - Thiên bày vẻ mặt ranh mãnh. Để xem hôm nay lão nương đào hôn là như thế nào hhheee.. 

Tĩnh Vy không tự giác rùng mình cái nữa rồi mới lách mình đi ra ngoài. Ở cạnh nhỏ này sớm muộn gì Tĩnh Vy cũng nhiễm bệnh. 

Một phần của kế hoạch đào hôn hôm nay chính là chạy khỏi nhà. Ngày mai chỉ cần cô dâu không xuất hiện chả nhẽ còn có thể tiếp tục hôn lễ. __Cười ranh mãnh___ 

Nhưng phòng cô là tầng ba, muốn xuống được phía dưới mà không để bị bố mẹ cùng anh trai biết được chỉ có cách duy nhất là leo ban công xuống sân vườn, sau đó leo tường trốn ra ngoài. Nhưng mà quên mất... nhỏ lại không chuẩn bị dây thừng để leo xuống? Vì cái gì bản đồ tẩu thoát đã chuẩn bị nhưng lúc hành động lại không có đạo cụ chứ...??? 

Khóc một dòng sông. 

Không có dây thừng chẳng nhẽ có thể khiến kế hoạch hoàn hảo của cô đổ bể sao? Dùng chăn kia làm dây leo xuống là được. Dẫu sao ban công phòng cô đối diện với khu vườn rậm rạp của nhà bên cạnh sẽ không ai biết được. 

Sau khi gồng mình buộc đống chăn ga thành dây và đang buộc cố định vào chân giường. 

"Mẹ, mẹ, mẹ ơi... Tiểu Minh đến thăm mẹ nè. Mẹ đang làm gì đó?" 

Cô giật bắn mình. Sau khi nhìn rõ người đứng trước mặt. Một thân nhỏ nhắn đáng yêu đang ngước đôi mắt tò mò nhìn cô cái miệng vẫn chu ra hỏi nhỏ.. 

Nhìn đoàn thể trước mặt không kìm được cô muốn nhéo cái má đáng yêu kia mà ôm mà hôn... 

"Làm sao con vào được? Cửa vào đã bị bác con canh giữ rồi mà?" 

"Con lẻn vào với mami đó. Người thấy con lợi hại không?" 

Ngươi lợi hại. 

Lật bàn. Vì cớ gì mà tên tiểu tử này lại xuất hiện ở đây? Người có biết vì người mà kế hoạch của ta lại chậm một bước rồi không? Càng để lâu sẽ bị người khác phát hiện càng nhanh đó. Người có hiểu không hả? 

"Mẹ vừa làm gì vậy? Sao lại buộc chăn như này? Mẹ muốn trốn đi đâu à?" - Tên tiểu tử này chạy tới chân giường ngó ngó rồi lại chạy ra ban công nhìn nhìn. Kết luận.. 

'Hắc... thế mà nó cũng đã đoán được. Nếu chuyện này mà để lộ ra ngoài thì cô làm sao đào hôn được đây?' 

"Con trai bé bỏng, ta đang phơi đồ đấy. Ừm chính là phơi đồ. Ta không biết tại sao có người lại đem chăn phòng ta buộc lại. Vì thế ta đang cố tháo ra để phơi. Không có việc gì con không cần tò mò làm gì đâu." 

Vừa nghe cô nói dứt lời, tên tiểu tử ấy liền chạy tới kéo đống chăn kia lên- "Mẹ, vậy để con tháo ra giúp mẹ" 

Quạ.. quạ.. quạ 

Tên tiểu tử này đến để phá đám ta đúng không. Trong lòng gào thét mà khuôn mặt vẫn tươi cười: "Con trai bé bỏng giúp thì còn gì bằng" 

Và thế là công sức từ nãy tới giờ của cô bị tên tiểu tử kia phá sạch... Không những thế phá xong còn bày vẻ mặt mệt mỏi chạy biến khỏi phòng... 

Khóc một dòng sông. 

Lại bắt tay vào làm lại từ đầu. Lần này để không ai có thể phá đám cô đem ghế chèn vào chốt cửa, sau đó may mắn trèo xuống được dưới ban công mà không bị phát hiện. 

Cô mỉm cười chiến thắng. 

'Anh trai à anh trai, so về mưu lược, anh vẫn phải thấp hơn em vài bậc hehe' 

Lấy điện thoại tìm số của Tĩnh Vy. Đoán chắc giờ này nhỏ đang đợi mình ngoài đường kia rồi 

"Sao giờ mới gọi? Tao vừa bị mẹ mày nhờ đi mua đồ rồi. Bây giờ đang cùng mẹ mày ở siêu thị đây, không về được. Bây giờ mày ra đường lớn rồi gọi Đông Thành đến đón mày đi. Mẹ mày ở đây tao không dám bỏ đi." -Tĩnh Vy qua cái điện thoại cũng khá sốt ruột, nói xong liền tắt máy. 

Hôm nay cô không xem lịch đúng không? Vì sao lại đen đủi như vậy chứ... 

Thế là cô lại bắt đầu leo tường, Cũng may tối hôm qua đã tìm được chỗ leo ra sang vườn bên cạnh nên không tốn hơi sức mấy. Xong xuôi cô chạy một mạch ra đường lớn núp vào một góc gọi cho Đông Thành. 

"Vì sao cậu lại nhem nhuốc thế này? Đi đâu à?" Đông Thành đạp xe dừng trước mặt cô hỏi. Nhìn bộ dáng của cô không khỏi có chút buồn cười. 

"Trạch thiếu làm ơn làm phước, có thể cưu mang thân thể này mấy ngày không" - Đôi mắt lấp lánh nước nhìn Đông Thành. 

"Thôi đi cô nương, mau lên xe bản công tử sẽ cưu mang ngươi suốt đời.." Đông Thành cười cười, trong lòng đã sớm tan chảy trước vẻ mặt của cô. 

"Vẫn là Trạch thiếu anh tuấn phóng khoáng tốt nhất, không hổ là bạn bè của lão nương ta đây!" Nói nhảm xong cô liền leo lên xe bám chặt vào eo Đông Thành giục cậu đi nhanh. 

 Cách đó không xa là một chiếc ô tô. Trong ô tô đó là thân ảnh lạnh lùng của Lâm Thanh Trì, bên cạnh còn có hình hài nhỏ bé đáng yêu của Lâm Thanh Minh. 

"Sao con biết cô ta chạy trốn?" Thanh Trì khó hiểu nhìn con trai. 

"Hì hì.. con bói ra đó. Baba có thể yên tâm, con sẽ giữ vợ cho baba mà. Rốt cuộc cái người kia có quan hệ thế nào với mama chứ? Có thể khiến mẹ tan chảy như vậy... a kích thích" - Tiểu Minh lém lỉnh cười. 

"Con còn làm gì nữa?" - Thanh Trì nghi hoặc nhìn con trai. 

"Bác hai cũng đi theo rồi kìa, baba nghĩ xem con đã làm gì.." - Nếu Thiên nhìn thấy vẻ mặt của nhóc con này tuyệt đối sẽ khiến cô tức lồi mắt. Vậy mà cô lại bị một thằng nhóc năm tuổi tính kế. 

"Con được lắm. Nhưng baba nói rồi, baba không có hứng thú với mẹ mới của con..." -Thanh Trì thẳng thắn. 

"Rồi baba sẽ hứng thú thôi. Bởi vì con đã hứng thú rồi mà." - Tiểu Minh cười khanh khách. 

Nói về tự tin, thằng bé này có thừa. 

* * * 

Lần đầu tiên đào hôn, Thiên thấy rất thích thú. Một loại cảm giác rất khác biệt. Ngồi phía sau Đông Thành ngâm nga câu hát mà không hề phát giác mình bị ba người hai lớn một nhỏ theo dõi. 

Xe đạp vừa dừng, cô liền kích động nhảy xuống chạy thẳng vào trong nhà. Bộ dáng rất quen thuộc nơi đây. Nhưng chưa kịp chạm vào cánh cổng kia thì đã bị túm lại.. 

What? WTF? 

"Em lại cả gan bỏ trốn? Vứt lại cục diện rối rắm này cho ai vậy hả Thiên Thiên bé nhỏ?" - Tiểu Đăng kéo cổ áo em gái gằn giọng nói. Rõ ràng anh không thể ngờ là em gái mình dám cư nhiên ở dưới mắt hắn bỏ trốn mà không bị phát hiện. Nếu không phải tiểu tử kia nói chắc anh cũng chẳng biết đi đâu tìm người nữa. 

"AAAAA buông em ra, em không về đâu... thả em ra... anh trai..." - cất giọng nhẹ nhàng tỏ ra đang thương chính là bộ dáng của Thiên lúc này. Hình tượng cái quỷ gì, tiết tháo có quan trọng không? Chuyện trước mắt quan trọng hơn kìa. 

"Anh Đăng, có chuyện gì vậy? Anh kéo thế Thiên sẽ bị đau đấy. Có chuyện gì anh từ từ nói mà." - Đông Thành một vẻ thương hoa tiếc ngọc. 

"Tiểu Thành a, Thiên chưa nói với em.." 

"Anh trai của tôi ơi, em về với anh là được chứ gì! - Thiên hoảng hốt cắt ngang lời nói của anh trai. Cô không muốn để bạn học biết mình kết hôn nên mới chỉ nói cho mỗi mình Tĩnh Vy biết. Nếu bây giờ để anh trai nói ra thì cô làm sao mà 'đối nhân xử thế' được. 

"Được rồi, nghe lời là tốt. Tiểu Thành, Thiên nó phạm lỗi bị phạt cấm túc mà nó dám chạy ra ngoài nên anh phải bắt nó về. Em yên tâm đi. Nhóc con theo anh về nhà nhanh! " 

"Phiền cậu rồi Thành. Hôm sau nhất định mời cậu một bữa thịnh soạn nha... "- Dáng vẻ bị lôi đi của cô thật sự rất buồn cười. Kế hoạch tẩu thoát của cô bị hỏng giữa chừng, mặc dù rất thắc mắc vì sao lại bị phát hiện nhưng cũng không quên an ủi Đông Thành một mặt ngu ngơ kia một câu. 

" Baba thấy không? Người kia rõ ràng đang tơ tưởng mẹ của con. Hừ baba xử lí tốt đừng để bị người ta đào góc tường đấy! "- Nghe xem đây là câu mà một đứa trẻ năm tuổi có thể nói ra sao? Thành tinh rồi à! 

" Con trai tự bảo quản tốt đồ của mình. Để baba ra tay không những mất mà cũng chẳng còn nguyên vẹn đâu." 

Một lớn một nhỏ trao đổi những câu khó hiểu. Bây giờ ngay cả một đứa trẻ cũng hiểu rõ sự đời như vậy.. aiza..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK