"Tà nhi Tà nhi, nhìn phụ vương, nhìn phụ vương, phụ vương cho ngươi xem ảo thuật, hắc!" Tĩnh Vương ngoài mặt thì sát phạt quyết đoán xứng danh Thiết Diện Vương gia, khi ở nhà lại có một mặt không muốn cho người khác biết.
Tần Vô Tà hắt hơi một cái, bất đắc dĩ mở mắt, chớp chớp, thật sự là không thể cho vị phụ thân được toàn bộ mọi người trong phủ kính trọng này được một sắc mặt tốt.
Từ khi Tần Vô Tà sinh ra đến bây giờ vẫn luôn được chăm sóc vô cùng tốt, sớm không giống người da mặt vàng vọt của trước kia, không còn giống cụ già bảy mươi như lúc trước. Giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn cùng với linh khí bức người của nàng, hôm nay còn cố ý rửa mặt chải đầu một phen, nhìn vào càng thêm có thần, toàn thân giống như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng, phấn điêu ngọc mài, hệt như một người ngọc xinh đẹp. Giờ phút này, đôi môi phấn hồng nhỏ nhắn đang ẩn ẩn run rẩy, mang theo vài phần bất đắc dĩ nhìn Tĩnh Vương không có phong thái của người lớn cầm một cái trống bỏi bên tay trái, tay phải cầm điểm tâm trong suốt thật mê người, lắc lư trước mặt Tần Vô Tà, nhìn cái nháy mắt của Tiểu Nhân Nhân trong tã lót, vô cùng khó hiểu . . .
"Vương gia, thời gian không còn sớm, xe ngựa đã chuẩn bị xong..." Tần Trung- thị vệ của Tần vương đứng ở cửa thấp giọng nói.
Đang cùng Tần Vô Tà chơi đùa rất nhập tâm cho nên Tần Tĩnh nhất thời không chú ý tới chính phòng, mãi đến lúc này mới nhận ra. Tần Tĩnh sửng sốt, cảm thấy một trận xấu hổ, lưu luyến không rời buông trống bỏi cùng đĩa điểm tâm nhỏ trong tay xuống rồi đứng dậy, nghiêm mặt như không có việc gì, một tay đưa lên che miệng ho nhẹ vài tiếng: " Được, chúng ta đi."
Vừa rồi mặc cho Tần Tĩnh đùa giỡn như thế nào Tần Vô Tà cũng không cười, nhưng giờ phút này, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tĩnh Vương, nét mặt già nua phía trên có chút màu hồng khả nghi, lập tức cười khanh khách, tiếng cười trẻ con thanh thúy dễ nghe, tinh thuần, thanh thúy như ngọc, gột rửa tâm hồn con người. Tần Tĩnh nghe được tiếng cười của Tần Vô Tà, trong lòng không khỏi có chút ảo não. Tiểu tử thúi này, dụ dỗ như thế nào cũng không cười, thì ra là đang chờ để chê cười người cha là hắn!
Tần Tĩnh cố gắng không biểu hiện thái độ gì ra ngoài mặt, không thể để bản thân mất sạch uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, trước khi ra cửa nhanh chóng quay đầu trừngdiend$dan$leq!uydon mắt nhìn Tần Vô Tà, ưng mâu lơi hại tràn đầy biểu cảm dở khóc dở cười. Tần Vô Tà chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên có một dòng nước ấm đang lẳng lặng chảy xuôi, nàng đối với vị phụ thân này không khỏi lại nhiều thêm vài phần hảo cảm. Tình cảm xa lạ này làm cho Tần Vô Tà có chút tham luyến. Phụ thân là thật sự thương nàng, mặc kệ hắn dã tâm bí mật gì, trên người, trên tay đã dính bao nhiêu máu tươi, nàng chỉ biết, hắn đối với nàng đều là thật lòng thật dạ.
Không để ý tới những thứ khác, Tần Vô Tà chỉ muốn phần tình thân này đói với nàng tựa chí bảo, nàng nhất quyết sẽ dùng tính mạng của bản thân để quý trọng. Nàng từ trước đã không phải là người tốt, sau này cũng sẽ như vậy, nhưng hắn đối tốt với nàng một phần, nàng sẽ báo đáp gấp mười. Ngược lại, nếu người khác đối với nàng có một phân ác ý, ngày sau, chỉ cần không chết, nàng sẽ hoàn lại gấp trăm lần!
Tần Tĩnh hạ lệnh để vú nuôi cùng thị nữ tiến vào chiếu cố thế tử. Tần Vô Tà sớm lười biếng nhắm nghiền hai mắt, các nàng cũng không nhận thấy được có gì khác thường, đều cho rằng một đường ở trên xe ngựa khiến nàng mệt mỏi.
Hôm nay là ngày thế tử phủ Tĩnh Vương đủ tháng, xưa nay đối với vị hoàng thúc là Tĩnh Vương này Kiến Đế vẫn vô cùng tôn kính. Nghe nói bởi vì khi ra đời, Tĩnh Vương thế tử bị sinh non nên than thể cùng suy yếu, thật vất vả mới bảo vệ được một mạng, Kiến đế vô cùng lo lắng, một tháng qua mỗi ngày đều cho gọi người đứng đầu Thái Y Viện xem mạch, thưởng cho thế tử không ít thuốc bổ hiếm quý. Tĩnh Vương cả đời này cũng chỉ có môt đứa con, ngày sau là người nào kế vị Vương tước căn bản không cần suy nghĩ. Thân phận này so với nhi tử của hoàng đế còn muốn cao quý hơn nhiều bởi dù sao nhi tử của hoàng đế nhiều như vậy, người nào được thừa kế đế vị còn chưa chắc, Tần Vô Tà nàng chính là con độc nhất của Tĩnh Vương, nào ai có thể cùng nàng tranh giành quyền lợi chứ.
Hôm nay Tĩnh Vương Thế tử đầy tháng, Kiến đế cố ý mở tiệc ở trong cung. Tần Vô Tà còn nhỏ nhưng danh vọng không nhỏ cho nên một đám văn võ đại thần trong triều đều vội vàng vào cung dự tiệc, không dám hành động sơ xuất.
Xe ngựa của Vương phủ đi thẳng tới hoàng cung. Tần Vô Tà bị người ta ôm vào trong ngực, không nhìn được cảnh vật ở bên ngoài xe, cả một đường vào hoàng cung đều là ngủ, tuy rằng nhân vật chính của yến hội là nàng, nhưng một bé gái mới một tháng tuổi có thể biết cái gì? Ăn uống linh đình vẫn là dành cho người lớn. Mãi đến lúc hoàng tử công chúa của hoàng tộc tới tham dự, Kiến đế mới sai người bế thế tử ra.
Yến hội hoàng gia, ca múa mừng cảnh thái bình, bách quan đều hướng Tĩnh Vương chúc mừng, Kiến đế cũng tự mình hướng Tần Tĩnh kính một ly rượu, chúc mừng hắn đã có người nối dõi.
Tần Tĩnh vội vàng đáp lễ: "Là nhờ tổ tông thương xót, không đành lòng nhìn bổn vương đến lúc xuống mồ lại không có người thân ở bên chăm sóc trước lúc lâm chung nên ban khuyển nhi cho bổn vương."
Kiến đế cười sang sảng: "Hoàng thúc nói vậy là sai rồi. Thúc lập được nhiều công lớn, thành tâm đủ để làm trời xanh cảm động, thế tử tất không phải là người thường. Hắn chắc hẳn là Tinh Quân hạ phàm, là người đắc lực cho ngươi đâu."
Đúng lúc này, Tần Vô Tà được người bế ra. Kiến đế vừa thấy liền vui vẻ đi tới, vội đi tới gần Dung Hề, nói: "Tiểu tử này so với trẫm thế nhưng còn có giá hơn, mau ôm hoàng đệ của trẫm tới đây, cho trẫm nhìn một cái."
Hoàng đế buông ra một câu nói đùa, những người khác đều vội vàng cười phụ họa, đều cố gắng nhìn xem hình dáng của vị thế tử này.
Dung Hề tuy rằng tuổi không lớn nhưng khi ở trước mặt hoàng đế lại không có nửa phần bối rối, ngược lại tiến thoái hợp lí, làm hoàng đế không khỏi mị mắt, có vài phần tán thưởng. Người của Tĩnh Vương phủ quả nhiên không thể khinh thường.
Dung Hề đưa mắt nhìn Tần Tĩnh, thấy hắn gật đầu, lúc này Dung Hề mới không nhanh không chậm giao Tần Vô Tà cho cung nhân bên người hoàng đế, người này liền ẵm nàng tới cho hoàng đế nhìn.
Tần Vô Tà đang ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy người ôm mình thay đổi. Lúc này nàng mới có ý lặng lẽ mở mắt ra, sau đó chỉ thấy ngọn đèn sáng chói cùng những viên Dạ Minh Châu to bằng nắm tay trẻ con. Ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào khiến nàng nhất thời không mở mắt ra được. Tập trung nhìn lại lần nữa, chỉ thấy người trước mắt đầu đội mũ rồng buông màn che mắt xuống. Nói vậy thì đây chính là vị hoàng huynh Kiến đế kia của nàng. Người này khoảng bốn mươi tuổi, so với Tĩnh Vương chỉ trẻ hơn vài tuổi, mái tóc đã điểm trắng, ánh mắt cơ trí, không sắc bén giống Tĩnh Vương, vẻ mặt uy nghiêm, không giận tự uy. Người như vậy, thường thì càng cần phải phòng bị.
Tần Vô Tà xem người xong liền lười biếng thu lại ánh mắt sáng tựa như dạ minh châu của nàng.
Còn bé mà ngày thường đã có bộ dạng xinh đẹp như thiên nhân, bày ra là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt sáng rực, trên đầu mới mọc vẻn vẹn vài nhúm tóc nhưng cũng một màu đen nhánh cùng cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn, khi trưởng thành chắc chắn sẽ là mĩ nam tử. Càng làm Kiến đế kinh ngạc là, đứa nhỏ này chỉ mở mắt ra đánh giá hắn vài lần xong liền chán, tự nhiên nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Vị thế tử này đúng thật là vô cùng gan dạ sáng suốt. Ở dưới long uy mãnh liệt nhưng lại không thèm để ý tới mà nhắm mắt ngủ?
Tần Vô Tà ngày thường béo mập trắng mịn vô cùng chọc người yêu thích, ngay cả Kiến đế cũng không có cách nào phủ nhận mình thích ôm lấy tiểu quỷ mềm nhũn phiếm mùi sữa thơm này, ông thậm chí còn không muốn rời tay khỏi đứa bé này.
"Hoàng thượng, thế tử rất đáng yêu, thần thiếp mới nhìn trong lòng liền yêu thích. Người có thể cho phép thần thiếp ôm hắn một lát?"- Hoàng hậu ở bên cạnh Kiến đế cũng cười mở miệng.
Kiến đế dặn hai câu cẩn thận, liền bế Tần Vô Tà giao cho hoàng hậu. Hoàng hậu tiếp nhận hài tử trong tã lót nho nhỏ, cúi đầu nhìn xuống, vô luận người nhìn ở góc độ nào cũng cảm thấy giống như bà đang vô cùng trìu mến che chở cho tiểu sinh mạng yếu ớt ngây thơ trong tã lót kia. Riêng chỉ có Tần Vô Tà đang bị ôm có thể cảm nhận được vài phần khác thường. Nàng mặc dù không có trợn mắt, lại cảm thấy hàn ý từng đợt từng đợt bao phủ quanh thân. Hoàng hậu ôm nàng, một tay nhẹ nhàng mà vỗ lên lưng nàng, hành động lại không hề có nửa phần không thỏa đáng, nhưng bên dưới tã lót, ngón tay đang vỗ nhẹ trong lúc đó lại bỗng nhiên rơi xuống một vật nhỏ bén nhọn, hầu như không người nào có thể phát hiện ra, đang nấp trong khe hở. Bà ta hơi thêm dùng sức, xuyên qua tã lót thật dày, đâm vào da thịt phấn nộn kia, lại không lưu lại chút dấu vết mà rút ra, giấu vào khe hở ban nãy…
Tần Vô Tà nhíu mày. Nàng là một tiểu hài tử ngay cả đi cũng không thể chứ đừng nói đến việc phản kháng, dù muốn cáo trạng cũng thật khó khăn. Thật đúng là không làm cho nàng thất vọng. Nếu nàng quả thật là một đứa trẻ ngây thơ không gì, kế này quả thật là thực hiện không có một chút sơ hở nào…