Phủ Tuyên vương.
Tần Thành là lão quản gia của phủ Tuyên vương. Lão ở bên chăm sóc Tuyên vương từ khi hắn còn là tiểu hoàng tử. Lần này Tần Yến Quy không rõ nguyên do mà bị tước quyền, người gấp gáp nhất chính là Tần Thành.
Nhưng Tần Thành có gấp gáp hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, chủ tử nhà lão căn bản không thèm để bất cứ chuyện gì trong lòng. Nhìn Tần Yến Quy giờ phút này đang nhàn nhã đứng trong hoa viên của vương phủ chăm sóc một cây tùng đẹp đẽ mới đưa tới, Tần Thành không xa không gần đứng ở một bên, nhiều lần há mồm muốn nói.
Tay của Tần Yến Quy còn chưa hoàn toàn hồi phục. Mặc dù cánh tay đã được băng bó cố định lại nhưng vẫn cần dùng đai ngọc buộc vòng qua cổ, treo ngược ở trước ngực. Lúc này hắn không không mặc vương bào, trên người chỉ mặc một bộ trung y màu nhạt, chiếc áo khoác xanh thẳm thoải mái khoác trên người, tay áo đã cuốn lên, ngắt đi mấy nhành cây ở phía trước. Một đầu tóc đen cũng không mang mũ, chỉ tùy ý dùng một chiếc dây nạm ngọc buộc lại, trong tay đang cầm dụng cụ chăm sóc hoa cỏ. Hắn hơi cúi đầu, vài sợi tóc cũng theo đó rũ xuống, cả người có vẻ lười biếng lại xa xôi, chuyên chú làm việc của mình, ngay cả người bên cạnh cũng không dám tùy ý đến gần.
Tần Thành chỉ đành phải gấp gáp đứng tại chỗ, nhìn chủ tử nhà mình bỏ hết chính sự qua một bên trong hai tháng qua. Hắn thoạt nhìn là vui vẻ mà nhàn nhã tự tại như vậy, thật giống như vô luận bên ngoài có xảy ra bao nhiêu chuyện, cũng không có quan hệ gì với hắn, không có tạo ra bất cứ ảnh hưởng một chút nào đối với hắn.
Từ sau khi bỏ lại quân quyền trong tay, Tuyên vương quả thực là triệt để cho mình một cuộc sống thanh nhàn. Những phụ tá trong phủ Tuyên vương không biết đã phải gấp gáp tới cửa bao nhiêu lần chỉ vì mong được gặp mặt Tuyên vương, nhưng dù tất cả mọi người có gấp đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng, thì vẫn chỉ có một mình Tuyên vương tràn đầy ý không quan tâm đối với tất cả mọi chuyện, đóng cửa coi như không thấy.
Không cần nói tới vua và những vị phụ tá trong ngoài đó, Tần Thành đứng gần Tuyên vương cũng đã gấp muốn chết, căn bản không biết là rốt cuộc Tuyên vương đang nghĩ gì trong đầu. Lần này phủ Tuyên vương phủ bị hoàng thượng tước quyền, còn là không hề báo trước, cũng không biết là giữa vua và dân đã xảy ra chuyện xấu nào, có thể không làm cho người ta sốt ruột sao?
"Vương gia, Binh bộ Thượng thư Hà đại nhân cùng ba vị đại nhân đã tới vương phủ cầu kiến ngài nhiều lần, ngài có phải là nên đi nhìn họ một lần hay không..."
Khóe môi Tần Yến Quy khẽ nhếch, động tác chăm sóc hoa cỏ trong tay vẫn không hề dừng lại, không chút để ý đáp lại Tần Thành một câu: "Vậy hãy để cho bọn họ tiếp tục chờ đi."
"Vương..." Tần thành bị chặn ngang câu nói, còn muốn tiếp tục khuyên lại chợt nghe có người làm báo lại, nói là Tứ gia tới. Cặp mắt già nua của Tần Thành bỗng sáng lên, thật tốt, Tứ gia cuối cùng cũng tới. Tứ gia rất thân thiết với Tuyên vương, cho dù người khác không thể thấy mặt Tuyên vương, giờ ngay cả Tứ gia Tần Thương cũng đã tới, Tuyên vương nhà hắn chắc cũng không đến nổi ngay cả Tứ gia Tần Thương cũng cho đuổi ra khỏi cửa đi: "Vương gia, Tứ vương gia tới, ngài có gặp ngài ấy không ạ?"
Nghe là tiểu tử Tần Thương kia tới, mí mắt Tần Yến Quy mới thoáng nâng lên, lực chú ý rời khỏi gốc cây tùng quý trước mặt mình, nhàn nhạt quét mắt qua Tần Thành một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu làm chuyện ban nãy: "Cho hắn tới đây đi."
Tần Thành nghe vậy vui mừng, vội vàng đáp lời, cũng tự mình đi mời Tần Thương vào hoa viên phủ Tuyên vương.
Tần Thương vô cùng quen thuộc đối với phủ Tuyên vương, thậm chí không thua gì chủ nhà là Tuyên vương, không cần Tần Thành dẫn đường, hắn liền trực tiếp vội vàng tìm tới đây, quả nhiên nhìn thấy tam ca nhà mình đang nhàn nhã chăm sóc những cây hoa cỏ kia. Tần Thương cũng không kịp nghĩ tới những lễ nghi phiền phức khác, trực tiếp đạp đất chạy vào. Đến khi đứng ở bên cạnh Tần Yến Quy, hắn liền lải nhải: "Tam ca, huynh đúng là đang ở chỗ này!"
Tần Thương mới trở về từ sân huấn luyện Vũ Lâm kỵ, trên người còn mặc áo giáp lúc tập luyện, khắp người đầy mùi mồ hôi, tinh thần phấn chấn, so với trước kia lại đen hơn một chút.
Tần Yến Quy không sôi nổi không lạnh nhạt liếc nhìn Tần Thương một cái, nói: "Lão Tứ, sao ngươi lại tới đây?"
Tần Thương lấy tay lau đi mồ hôi ở trên mặt, hai mắt lấp lánh có thần: "Tam ca, sao lại không thấy tiểu Vô Tà? Gần đây ta đến choáng váng đầu óc, cũng không thể thấy nàng được một lần."
Kiến đế giao thế tử Tĩnh vương cho Tuyên vương dạy, Tần Thương đương nhiên sẽ cho là chỉ cần tới phủ Tuyên vương của Tam ca là có thể thấy được tiểu quỷ kia.
"Nga, ngươi nói nàng..." Tần Yến Quy lúc này tựa hồ mới nhớ tới còn có một người tên Vô Tà. Dừng một chút, hắn quay sang hỏi Tần Thành đang đứng một bên: "Gần đây đứa bé kia có chuyện gì không?”
Thấy Tần Yến Quy đặt câu hỏi, hai mắt Tần Thương cũng lập tức tỏa sáng nhìn sang Tần Thành, chờ đợi câu trả lời của hắn. Bị hai đại nhân vật đồng thời nhìn nhìn tới, Tần Thành căng thẳng cực độ, thiếu chút nữa không thể nói thành lời: "Chuyện này... Hồi, hồi Vương gia, nghe nói hai ngày trước thế tử bị hạ độc nhưng cũng may là được phát hiện kịp thời, không có nguy hiểm tới tính mạng. Hiện tại chuyện thế tử bị hạ độc đã bị thượng áp chế xuống, chưa từng truyền ra."
Tần Thương tuyệt không kỳ quái chuyện của phủ Tĩnh vương, Tần Yến Quy lại nắm bắt cặn kẽ, rõ ràng mọi chuyện, chẳng qua là vừa nghe nói Vô Tà bị hạ độc, bất kể có được như ý hay không, Tần Thương cũng gấp đến độ không chịu được, sau gáy nóng lên, vừa sốt ruột vừa tức giận: "Buồn cười! Tam ca, bọn họ trái vẫn không chịu được, lại còn dám hạ thủ với tiểu hoàng thúc của chúng ta! Không được không được, nếu tiểu gia ta phát hiện ra là con rùa chán sống nào làm, lão tử nhất định đưa hắn lên Tây Thiên! Tam ca, ai, huynh mau giúp tiểu Vô Tà dọn dẹp những thứ không sạch sẽ trong phủ của nàng đi!"
So với Tần Thương đã gấp đến độ muốn nhảy dựng lên, Tần Yến Quy có vẻ lạnh nhạt hơn rất nhiều, chỉ thờ ơ đứng yên làm chuyện của mình. Đang nghe tiếng Tần Thương om sòm ở bên tai, đột nhiên giọng nói của Tần Yến Quy chậm rãi vang lên: "Tiểu hoàng thúc tự có bản lãnh của tiểu hoàng thúc, đến khi nàng không còn có năng lực tự mình giải quyết rồi hãy nói."
Không đợi Tần Thương còn muốn nói thêm điều gì, một bóng đen chợt hiện ra từ trong rừng rậm, giống hệt như hiện ra từ trong không khí, trực tiếp nhảy đến tới bên cạnh Tần Yến Quy, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ mấy câu. Động tác trong tay Tần Yến Quy dừng lại, nhàn nhạt gật đầu một cái, bóng đen kia liền lui xuống.
Đó là ám vệ của tam ca, cũng không dễ dàng hiện thân. Tần Thương thấy ám vệ lui ra, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, vội vàng hỏi: "Tam ca, thế nào?"
Tần Yến Quy không trả lời hắn, chỉ ngước mắt nhìn Tần Thành một cái. Tần Thành hiểu ý, vội vàng sai người đưa cho Tần Yến Quy một chiếc khăn tay sạch sẽ. Tần Yến Quy từ từ đứng lên, đưa tay ra nhận lấy chiếc khăn tay mà người làm đưa lên, lau tay thật sạch, sau đó đưa tay lên phần tay áo bào, rũ ống tay áo xuống. Sau đó mới lại quay sang nói với Tần Thương: "Ngươi dù sao cũng đã nhớ kỹ đứa bé kia, chúng ta đi thôi."
Tần Thương nghe không hiểu, nhìn chằm chằm đôi mắt vui vẻ, phấn chấn của tam ca hắn: "Đi đâu?"
Tần Yến Quy nhếch môi, cười như không cười: "Mang theo thương của ngươi, đi liền biết."
Thì ra đây chính là biện pháp giải quyết của đứa bé kia, quả thật là đủ mạo hiểm. Cách giải quyết nguy hiểm nhất thì tự nhiên sẽ có hiệu suất cao nhất cùng lấy được kết quả tốt nhất. Mang tính mạng của chính mình ra đặt cược, đứa nhỏ này thật là không sợ trời không sợ đất, cũng đủ lòng tham. Hắn nên khen nàng một là người dũng cảm, hay là nên nói nàng là một người to gan lớn mật?
A, khá khen cho một đứa nhỏ to gan lớn mật.
Ý tứ trào phúng nơi khóe miệng Tần Yến Quy càng hiện lên rõ ràng hơn.