Thanh Hà chỉ biết vâng lệnh trước ông chủ thích tự làm theo ý mình như Đình Nguyên nhưng trong thâm tâm cô không ngừng mắng từ trên đầu anh chửi xuống tới gót chân. Bộ có tiền thì hay lắm sao? Ừ nó hay thật vì chính cô còn bị nó thao túng.
Chỉ biết im lặng ngồi ở một bên, Thanh Hà vụng trộm liếc qua để xem thử Đình Nguyên đang có ý định làm gì cô. Tuy nhiên, anh chỉ lật qua lật lại tài liệu mà người tài xế mới đưa mà không có ý định sẽ cùng cô tiếp chuyện.
“Ừm hứm!” Cô tằng hắng nhẹ một tiếng, cố bật lên sự hiện diện nguyên một thây nhỏ nhắn của mình.
Đình Nguyên thò tay xuống cánh cửa, từ tốn lôi ra một chai nước, sau đó thuận tiện mở sẵn cả nắp rồi đưa qua bên Thanh Hà dù ánh mắt anh vẫn chăm chú vào từng con chữ. Cô ngớ người, thấy tay anh vẫn đang giơ lên trên không trung thì cũng thức thời mà nhận lấy và lí nhí cảm ơn.
Tình huống này lại làm Thanh Hà nhớ tới ngày họ còn hẹn hò với nhau. Đình Nguyên muốn nổi loạn nên chuông trường vừa đổ thì đã xuất hiện trước cửa lớp của cô với dáng vẻ vô cảm cùng một yêu cầu vô lý:
“Dẫn tôi đi trốn học thêm.”
Thanh Hà còn nhớ rõ như in suy nghĩ của bản thân vào lúc đó, bàng hoàng và ngớ người. Cô cũng chưa từng cúp học bao giờ thì làm sao chỉ dạy Đình Nguyên được chứ. Tuy nhiên, người trước mặt là người đang chu cấp cho mình nên cô đành phải chấp nhận. Thế là hai học trò luôn đứng đầu khối đã trải nghiệm việc leo rào cổng sau lần đầu tiên.
Thanh Hà dễ dàng vượt qua nhờ vào sự khổ cực đã được tôi luyện trong một gia đình nghèo khó vẫn cố gắng cho con cái ăn học thành tài. Nhưng Đình Nguyên lại khác. Anh là con trai cưng của nhà họ Lưu, chuyện gì mà chẳng có vệ sĩ làm giúp. Vì thế, cô lại phải lấy thân người của mình làm điểm tựa để cho anh nhảy xuống.
Đến hiện tại, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi bàn đào của anh đã áp sát lên lưng của cô như thế nào.
Hai người thành công trốn được sự quan sát của vệ sĩ. Tuy nhiên, họ cũng không đi đâu quá xa, ngược lại đến sân bóng rổ gần đó để vui chơi. Nói là thế, thật chất Thanh Hà luôn phải nhường Đình Nguyên mỗi khi anh áp sát lại gần. Sau đó, cô sẽ không ngớt lời mà khen thưởng.
“Anh giỏi quá đi. Bóng nào cũng vào rổ.”
Anh biết rõ câu nói này chỉ để tâng bốc nhưng khuôn mặt không tự chủ mà hất lên cao với vẻ tự đắc: “Tôi có từng học qua.”
Chơi được vài ván, Thanh Hà cầm tiền của Đình Nguyên để chạy đi mua nước suối, sau đó cô cẩn thận nhét vài đồng bạc lẻ vào túi. Hành động này rơi hết vào mắt anh. Anh thở dài một hơi chán nản, rồi vặn nắp chai và đưa nó qua cho cô trước.
Thanh Hà vốn định nhịn khát để tích góp quỹ chạy việc vặt, nhưng khi thấy Đình Nguyên nổi hứng tốt bụng thì vẫn vui vẻ chấp nhận. Ai ngốc mới từ chối lên từ chối xuống. Cô nốc một hơi cạn một phần ba chai nước, sau đó đưa lại cho anh. Giây sau, cô chứng kiến cảnh tượng anh dùng vạt áo lau sơ qua miệng chai rồi mới đưa lên miệng. Vào thời khắc đó, cô phát hiện người con trai này yêu thích sự sạch sẽ hoặc đang khinh thường cô.
Nhớ lại những kỷ niệm cũ, Thanh Hà vẫn vờ như không có gì mà uống một ngụm nước. Cô định xin cái nắp để đóng lại thì bàn tay của Đình Nguyên đã nhanh hơn mà cầm lấy chai nước rồi tu một hơi sảng khoái. Điều này khiến cô sửng sốt, không tự chủ được mà lắp bắp:
“Chẳng phải anh…”
“Tôi làm sao?” Anh quay sang nhìn cô với một bên mày đang nhướng lên.
“Tôi tưởng anh không thích việc uống chung với người khác.” Cô thẳng thắng nói vì kí ức ngày hôm đó vẫn in đậm trong tâm trí.
Anh bật cười, thản nhiên đáp: “Hôn cũng hôn rồi. Còn sợ gì nữa.”
Thanh Hà nghe câu nói không mấy liêm sỉ của Đình Nguyên thì khẽ nheo mắt lại. Đúng thật ngày hôm nay cô đã bị cưỡng hôn hai lần, một trực tiếp, và một gián tiếp. Cô muốn hét lên nhưng dù sao người ta cũng là ông chủ. Lấy lòng ông chủ là việc cần làm nhất hiện tại. Vì thế, cô lựa chọn im lặng và lên kế hoạch trả đũa sau.
Lúc này, Đình Nguyên mới lên tiếng hỏi sau khi đã xem hết đống tài liệu trên tay: “Em kí với công ty Thiên Tinh trong bao lâu?”
“Hả?” Thanh Hà ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời trong vô thức: “Sáu năm!”
Đình Nguyên gật đầu, gấp tệp tài liệu lại: “Nhưng hiện tại em chỉ mới trải qua bốn năm.”
Thanh Hà gật đầu. Từ lúc ra trường, cô được nhận vào công ty Thiên Tinh với biết bao nhiêu lợi ích trên đầu môi của người quản lý khi dụ dỗ được một sinh viên ngu ngơ mới ra trường. Từ đó, cô có những vai phụ đầu tiên trên con đường sự nghiệp.
“Dù bốn năm nhưng tôi đã có rất nhiều vai diễn đấy.” Thanh Hà hất mặt lên với vẻ vô cùng tự hào vì vẫn có thể thấy sự hiện diện của mình trên tivi.
Tuy nhiên ngay giây sau, Đình Nguyên đã tát thẳng vào mặt cô không thương tiếc bằng một loạt sấp hình: “Ý em nói là cái này à?”
Trong bức ảnh là phim trường của một phim cổ trang vừa chiếu rạp dạo gần đây. Nó có sự góp mặt của rất nhiều diễn viên thực lực nên lúc nào Thanh Hà cũng đem cột mốc này làm niềm vinh hạnh. Trước mắt cô, khung cảnh binh lính tràn vào cung điện đang được khắc hoạ lại nhưng chỉ thấy những gương mặt thân quen luôn xuất hiện trên điện ảnh. Vậy còn cô đang ở đâu?
Đình Nguyên thẳng tay chỉ vào một góc của bức hình: “Em nằm ở đây, đóng vai cung nữ giả chết nhưng máy quay còn không bắt hết cả người em. Chưa kể đến em còn giấu mặt vào trong thì ai nhận ra em chứ?”
Thanh Hà im bật. Cô thà giả câm còn hơn phải chính miệng thừa nhận nhìn cô không khác gì một mô hình người được đặt sẵn ở đó với mũi tên cắm trên lưng.
Đình Nguyên dường như vẫn không chịu buông tha: “Còn cái này nữa. Tôi thật sự muốn đoán em xem thử có nhận ra chính mình ở góc nào trong tấm hình này không?”
Thanh Hà căng con mắt nhìn vào bức ảnh của phim trường, sau vài phút mới nhìn thấy bản thân đang đóng vai xác chết nằm vắt vẻo ở khung cửa sổ. Điều tồi tệ hơn là cô còn quay mặt vào trong nhà. Máy quay chỉ bắt được nửa thân bên dưới của cô. Không còn gì nhục nhã bằng!
Thanh Hà không dám nhìn những tấm hình phía sau nửa vì trái tim cô đang rỉ máu. Đình Nguyên bật một đoạn phim ngắn sau hậu trường của bộ phim cổ trang kia. Anh vốn muốn xem thử bốn năm qua cô đã tôi luyện kỹ thuật giả chết cứng ngắc như thế nào, nhưng từng giây trôi qua làm anh sững người.
Thanh Hà chỉ có một vai vô cùng nhỏ, phải nói rằng quần chúng trong quần chúng, tuy nhiên cô vẫn mang trong mình sự kính nghiệp. Cô mặc bộ đồ cung nữ không mấy đặc sắc. Dù máy quay bắt không cận mặt, cô vẫn thể hiện rõ nét sợ sệt, thậm chí còn vươn tay muốn kéo chị em cung nữ tốt với mình tháo chạy. Cuối cùng vì đỡ cho người ta mà hi sinh hứng chịu mưa tên. Cô gục xuống sàn, thở hắt ra thêm vài hơi cuối rồi bất động.
Đình Nguyên xem xong, lập tức tắt màn hình. Không hiểu vì sao anh lại cảm thấy khó chịu, hay lúc đó chính anh đã bị cuốn vào mạch diễn xuất của cô và tin rằng cô thật sự đang chết trước mặt anh.
Thanh Hà thấy hành động của Đình Nguyên thì bĩu môi. Cô cá chắc người đàn ông này lại muốn sỉ nhục cách diễn của mình. Không sao, cô sẽ chịu đựng rồi sau đó lấy tiền đắp lên.
“Tôi chuẩn bị tinh thần rồi. Anh muốn nói gì thì nói liền đi.”
Đình Nguyên nghe giọng gắng gượng của Thanh Hà ở phía sau thì quay lại nhìn. Khi thấy gương mặt mím chặt môi đang hơi rưng rưng, anh buồn cười không thôi, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
“Diễn không tồi.” Đình Nguyên không ngại dành ra một lời khen cho Thanh Hà khiến cô ngẩn người. Sau đó, anh nói tiếp: “Em có muốn gia nhập công ty giải trí Lưu Manh Hốt Bạc không?”
Thanh Hà dựa lưng vào ghế, thì thầm: “Ai mà chẳng muốn được đặt chân vào đó một lần. Nhưng tôi nghĩ một diễn viên nhỏ bé như tôi sẽ không có cửa.”
Đình Nguyên có chút không chấp nhận được bộ dạng ỉu xìu này của Thanh Hà, vì thế nắm cằm cô nâng lên để đối mắt với mình:
“Vậy nếu cánh cửa này do chính chồng em, cũng là chủ tịch công ty mở ra thì sao?”
Chỉ biết im lặng ngồi ở một bên, Thanh Hà vụng trộm liếc qua để xem thử Đình Nguyên đang có ý định làm gì cô. Tuy nhiên, anh chỉ lật qua lật lại tài liệu mà người tài xế mới đưa mà không có ý định sẽ cùng cô tiếp chuyện.
“Ừm hứm!” Cô tằng hắng nhẹ một tiếng, cố bật lên sự hiện diện nguyên một thây nhỏ nhắn của mình.
Đình Nguyên thò tay xuống cánh cửa, từ tốn lôi ra một chai nước, sau đó thuận tiện mở sẵn cả nắp rồi đưa qua bên Thanh Hà dù ánh mắt anh vẫn chăm chú vào từng con chữ. Cô ngớ người, thấy tay anh vẫn đang giơ lên trên không trung thì cũng thức thời mà nhận lấy và lí nhí cảm ơn.
Tình huống này lại làm Thanh Hà nhớ tới ngày họ còn hẹn hò với nhau. Đình Nguyên muốn nổi loạn nên chuông trường vừa đổ thì đã xuất hiện trước cửa lớp của cô với dáng vẻ vô cảm cùng một yêu cầu vô lý:
“Dẫn tôi đi trốn học thêm.”
Thanh Hà còn nhớ rõ như in suy nghĩ của bản thân vào lúc đó, bàng hoàng và ngớ người. Cô cũng chưa từng cúp học bao giờ thì làm sao chỉ dạy Đình Nguyên được chứ. Tuy nhiên, người trước mặt là người đang chu cấp cho mình nên cô đành phải chấp nhận. Thế là hai học trò luôn đứng đầu khối đã trải nghiệm việc leo rào cổng sau lần đầu tiên.
Thanh Hà dễ dàng vượt qua nhờ vào sự khổ cực đã được tôi luyện trong một gia đình nghèo khó vẫn cố gắng cho con cái ăn học thành tài. Nhưng Đình Nguyên lại khác. Anh là con trai cưng của nhà họ Lưu, chuyện gì mà chẳng có vệ sĩ làm giúp. Vì thế, cô lại phải lấy thân người của mình làm điểm tựa để cho anh nhảy xuống.
Đến hiện tại, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi bàn đào của anh đã áp sát lên lưng của cô như thế nào.
Hai người thành công trốn được sự quan sát của vệ sĩ. Tuy nhiên, họ cũng không đi đâu quá xa, ngược lại đến sân bóng rổ gần đó để vui chơi. Nói là thế, thật chất Thanh Hà luôn phải nhường Đình Nguyên mỗi khi anh áp sát lại gần. Sau đó, cô sẽ không ngớt lời mà khen thưởng.
“Anh giỏi quá đi. Bóng nào cũng vào rổ.”
Anh biết rõ câu nói này chỉ để tâng bốc nhưng khuôn mặt không tự chủ mà hất lên cao với vẻ tự đắc: “Tôi có từng học qua.”
Chơi được vài ván, Thanh Hà cầm tiền của Đình Nguyên để chạy đi mua nước suối, sau đó cô cẩn thận nhét vài đồng bạc lẻ vào túi. Hành động này rơi hết vào mắt anh. Anh thở dài một hơi chán nản, rồi vặn nắp chai và đưa nó qua cho cô trước.
Thanh Hà vốn định nhịn khát để tích góp quỹ chạy việc vặt, nhưng khi thấy Đình Nguyên nổi hứng tốt bụng thì vẫn vui vẻ chấp nhận. Ai ngốc mới từ chối lên từ chối xuống. Cô nốc một hơi cạn một phần ba chai nước, sau đó đưa lại cho anh. Giây sau, cô chứng kiến cảnh tượng anh dùng vạt áo lau sơ qua miệng chai rồi mới đưa lên miệng. Vào thời khắc đó, cô phát hiện người con trai này yêu thích sự sạch sẽ hoặc đang khinh thường cô.
Nhớ lại những kỷ niệm cũ, Thanh Hà vẫn vờ như không có gì mà uống một ngụm nước. Cô định xin cái nắp để đóng lại thì bàn tay của Đình Nguyên đã nhanh hơn mà cầm lấy chai nước rồi tu một hơi sảng khoái. Điều này khiến cô sửng sốt, không tự chủ được mà lắp bắp:
“Chẳng phải anh…”
“Tôi làm sao?” Anh quay sang nhìn cô với một bên mày đang nhướng lên.
“Tôi tưởng anh không thích việc uống chung với người khác.” Cô thẳng thắng nói vì kí ức ngày hôm đó vẫn in đậm trong tâm trí.
Anh bật cười, thản nhiên đáp: “Hôn cũng hôn rồi. Còn sợ gì nữa.”
Thanh Hà nghe câu nói không mấy liêm sỉ của Đình Nguyên thì khẽ nheo mắt lại. Đúng thật ngày hôm nay cô đã bị cưỡng hôn hai lần, một trực tiếp, và một gián tiếp. Cô muốn hét lên nhưng dù sao người ta cũng là ông chủ. Lấy lòng ông chủ là việc cần làm nhất hiện tại. Vì thế, cô lựa chọn im lặng và lên kế hoạch trả đũa sau.
Lúc này, Đình Nguyên mới lên tiếng hỏi sau khi đã xem hết đống tài liệu trên tay: “Em kí với công ty Thiên Tinh trong bao lâu?”
“Hả?” Thanh Hà ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời trong vô thức: “Sáu năm!”
Đình Nguyên gật đầu, gấp tệp tài liệu lại: “Nhưng hiện tại em chỉ mới trải qua bốn năm.”
Thanh Hà gật đầu. Từ lúc ra trường, cô được nhận vào công ty Thiên Tinh với biết bao nhiêu lợi ích trên đầu môi của người quản lý khi dụ dỗ được một sinh viên ngu ngơ mới ra trường. Từ đó, cô có những vai phụ đầu tiên trên con đường sự nghiệp.
“Dù bốn năm nhưng tôi đã có rất nhiều vai diễn đấy.” Thanh Hà hất mặt lên với vẻ vô cùng tự hào vì vẫn có thể thấy sự hiện diện của mình trên tivi.
Tuy nhiên ngay giây sau, Đình Nguyên đã tát thẳng vào mặt cô không thương tiếc bằng một loạt sấp hình: “Ý em nói là cái này à?”
Trong bức ảnh là phim trường của một phim cổ trang vừa chiếu rạp dạo gần đây. Nó có sự góp mặt của rất nhiều diễn viên thực lực nên lúc nào Thanh Hà cũng đem cột mốc này làm niềm vinh hạnh. Trước mắt cô, khung cảnh binh lính tràn vào cung điện đang được khắc hoạ lại nhưng chỉ thấy những gương mặt thân quen luôn xuất hiện trên điện ảnh. Vậy còn cô đang ở đâu?
Đình Nguyên thẳng tay chỉ vào một góc của bức hình: “Em nằm ở đây, đóng vai cung nữ giả chết nhưng máy quay còn không bắt hết cả người em. Chưa kể đến em còn giấu mặt vào trong thì ai nhận ra em chứ?”
Thanh Hà im bật. Cô thà giả câm còn hơn phải chính miệng thừa nhận nhìn cô không khác gì một mô hình người được đặt sẵn ở đó với mũi tên cắm trên lưng.
Đình Nguyên dường như vẫn không chịu buông tha: “Còn cái này nữa. Tôi thật sự muốn đoán em xem thử có nhận ra chính mình ở góc nào trong tấm hình này không?”
Thanh Hà căng con mắt nhìn vào bức ảnh của phim trường, sau vài phút mới nhìn thấy bản thân đang đóng vai xác chết nằm vắt vẻo ở khung cửa sổ. Điều tồi tệ hơn là cô còn quay mặt vào trong nhà. Máy quay chỉ bắt được nửa thân bên dưới của cô. Không còn gì nhục nhã bằng!
Thanh Hà không dám nhìn những tấm hình phía sau nửa vì trái tim cô đang rỉ máu. Đình Nguyên bật một đoạn phim ngắn sau hậu trường của bộ phim cổ trang kia. Anh vốn muốn xem thử bốn năm qua cô đã tôi luyện kỹ thuật giả chết cứng ngắc như thế nào, nhưng từng giây trôi qua làm anh sững người.
Thanh Hà chỉ có một vai vô cùng nhỏ, phải nói rằng quần chúng trong quần chúng, tuy nhiên cô vẫn mang trong mình sự kính nghiệp. Cô mặc bộ đồ cung nữ không mấy đặc sắc. Dù máy quay bắt không cận mặt, cô vẫn thể hiện rõ nét sợ sệt, thậm chí còn vươn tay muốn kéo chị em cung nữ tốt với mình tháo chạy. Cuối cùng vì đỡ cho người ta mà hi sinh hứng chịu mưa tên. Cô gục xuống sàn, thở hắt ra thêm vài hơi cuối rồi bất động.
Đình Nguyên xem xong, lập tức tắt màn hình. Không hiểu vì sao anh lại cảm thấy khó chịu, hay lúc đó chính anh đã bị cuốn vào mạch diễn xuất của cô và tin rằng cô thật sự đang chết trước mặt anh.
Thanh Hà thấy hành động của Đình Nguyên thì bĩu môi. Cô cá chắc người đàn ông này lại muốn sỉ nhục cách diễn của mình. Không sao, cô sẽ chịu đựng rồi sau đó lấy tiền đắp lên.
“Tôi chuẩn bị tinh thần rồi. Anh muốn nói gì thì nói liền đi.”
Đình Nguyên nghe giọng gắng gượng của Thanh Hà ở phía sau thì quay lại nhìn. Khi thấy gương mặt mím chặt môi đang hơi rưng rưng, anh buồn cười không thôi, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.
“Diễn không tồi.” Đình Nguyên không ngại dành ra một lời khen cho Thanh Hà khiến cô ngẩn người. Sau đó, anh nói tiếp: “Em có muốn gia nhập công ty giải trí Lưu Manh Hốt Bạc không?”
Thanh Hà dựa lưng vào ghế, thì thầm: “Ai mà chẳng muốn được đặt chân vào đó một lần. Nhưng tôi nghĩ một diễn viên nhỏ bé như tôi sẽ không có cửa.”
Đình Nguyên có chút không chấp nhận được bộ dạng ỉu xìu này của Thanh Hà, vì thế nắm cằm cô nâng lên để đối mắt với mình:
“Vậy nếu cánh cửa này do chính chồng em, cũng là chủ tịch công ty mở ra thì sao?”