“Nhưng mà vai diễn anh cất công đưa cho tôi lại bị người khác lấy mất rồi.”
Vào lúc câu nói này được cất lên, bàn tay đang vén tóc ra sau tai Thanh Hà của Đình Nguyên chợt khựng lại. Anh nhìn ánh mắt chỉ còn một màu u tối đối diện, vừa thương lại vừa tức:
“Đã không vui thì sao lại cười?”
Thanh Hà cố rặn ra nụ cười méo mó. Cô cũng chẳng biết vì sao mình lại làm thế. Việc bản thân bị lấy mất tài nguyên không phải ngày một ngày hai. Tuy nhiên, lần này cô có được cơ hội cũng nhờ một phần đến Đình Nguyên đã cùng cô dành cả mấy ngày tập dợt cũng như đưa ra cho cô thêm ý kiến. Cô có cảm giác như mình vừa phụ lòng anh vậy, vì thế trái tim cũng theo đó mà co rút lại.
“Tôi sợ anh buồn.” Cô bất chợt nói ra suy nghĩ của mình.
Đình Nguyên thở dài một hơi, vẫn tiếp tục cùng cô ngồi xổm trên nền đất: “Thay vì lo lắng cho tôi, em nên quan tâm bản thân mình trước. Đừng hành hạ cơ thể thay cho nỗi đau trong lòng.”
Thấy Thanh Hà cứ gục đầu xuống, Đình Nguyên biết bây giờ không phải lúc cũng không phải là địa điểm thích hợp để an ủi cô. Vì thế, anh quay lưng lại đối diện cô, nhẹ giọng bảo: “Lên lưng tôi. Chúng ta về nhà.”
Từ ‘nhà’ thành công đả động đến tâm trí của Thanh Hà, vừa ấm áp lại vừa an toàn. Cô ngẩng mặt lên, thấy Đình Nguyên vẫn sẵn sàng chờ đợi mình thì lồm cồm nhích tới rồi leo lên bờ lưng rộng và vững chãi ấy.
Đoạn đường từ công viên đến bãi đỗ xe không xa, tuy nhiên Đình Nguyên đi vô cùng chậm rãi. Bởi vì đằng sau lưng anh, cô vợ nhỏ đang rơi nước mắt không ngừng. Cô ôm chặt lấy vai anh, mặt chôn vào gáy, và âm thầm khóc. Dù đã trải qua việc bị chặn mất tài nguyên khá nhiều, cô vẫn tủi thân như lần đầu.
Cảm nhận giọt nước nóng hổi cứ nhỏ lên hõm cổ, Đình Nguyên hít thở không thông. Lửa giận trong người cứ dâng lên vùn vụt. Anh mong người dám cướp vật từ trên tay vợ anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc xấu của mình. Có thể cô đã quen nhưng người làm chồng như anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Thanh Hà bước ra khỏi nhà tắm, tâm trạng đã ổn định đôi chút. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự tập trung của cô. Vặn tay nắm cửa, người đứng trước mặt không ai khác ngoài ông chủ kiêm người chồng nhiều tiền.
Đình Nguyên không nghĩ tới Thanh Hà lại mở cửa nhanh chóng đến vậy. Anh đang định gõ tiếp thêm một cái thì bị hụt tay khiến cả người ngã nhào đến trước. Vốn có thể kịp thời đứng vững, nhưng khi thấy cô giang vòng tay đón lấy anh, anh quyết định để bản thân theo quán tính mà áp sát đến người cô. Mùi hương dầu gội thoang thoảng ở đáy mũi cùng cơ thể mềm mại thật khiến anh chỉ muốn ôm thật chặt.
“Anh không sao chứ?” Thanh Hà đỡ lấy cả người của Đình Nguyên, không hề để ý việc ai đó cố tình, còn sẵn tiện ôm lấy bờ lưng mảnh mai của mình.
Đình Nguyên giả vờ mất hồn vài giây để có thêm cơ hội gần gũi, sau đó anh mới ổn định lại suy nghĩ làm loạn: “Không sao, cảm ơn em. Đồ ăn sắp tới rồi, tôi định thông báo với em một tiếng.”
“À được. Để tôi sấy tóc một lát.” Thanh Hà gật đầu, vốn định quay ngược lại vào trong phòng thì đột ngột cảm thấy vạt áo bị níu lại. Cô ngạc nhiên, hướng ánh mắt lên nhìn anh.
Đình Nguyên biết bản thân lại làm ra hành động không có suy nghĩ trước nhưng có còn hơn không: “Để tôi giúp em.”
Thanh Hà cứ cảm thấy Đình Nguyên có gì đó rất lạ, không hề giống người đàn ông hay lấy tiền ra áp bức cô của lúc trước. Vì thế, tính cảnh giác bắt đầu dâng lên: “Không cần, tôi có thể làm được. Anh giúp tôi rồi anh chơi trò tính tiền nữa.”
“Ặc.” Đình Nguyên cắn môi, không nghĩ tới lúc trước trêu chọc cô lại đem tới bất lợi cho chính mình. Suy nghĩ một lát, anh mới lấy bừa một lý do: “Xem như tôi muốn giúp bạn cùng nhà cảm thấy thoải mái hơn thôi.”
“Anh mà tốt thế sao.” Thanh Hà bĩu môi, chả thèm tin lấy lời ngụy biện này.
Đình Nguyên nhíu mày, quyết định trở về con người lúc trước: “Nếu em dùng máy sấy thì tôi tính tiền. Còn nếu để tôi giúp, tôi cho em dùng miễn phí.”
Thanh Hà vừa cầm máy sấy lên, còn chưa kịp cắm điện thì lần nữa nghe thấy tiếng tiền bị trừ trong tài khoản. Cô nghiến răng, cái thằng cha chết tiệt hở chút đòi tiền. Tuy nhiên, hôm nay tâm trạng của cô vô cùng tệ nên cô sẽ không chiều theo ý của anh.
Vài phút sau, bàn tay to lớn của Đình Nguyên cẩn thận lòn vào từng chân tơ kẽ tóc của Thanh Hà. Cô ôm lấy chân mình, ngồi bên dưới sàn nhà và ngay ngắn giữa hai chân anh. Biết làm sao được, cô vừa mất vai diễn của mình nên cũng không thể để tiền ra đi, vì thế, bây giờ chỉ có thể thoải mái tận hưởng sự săn sóc của ông chủ.
Đình Nguyên thở dài, đúng là chỉ còn mỗi cách này mới có thể âm thầm quan tâm Thanh Hà. Anh sợ nếu anh thể hiện ý tứ của mình quá nhanh thì sẽ dọa cô chạy mất. Cảm thấy chân tóc đã có chút khô ráo, anh sấy sơ mái tóc dài bồng bềnh, sau đó lấy một ít nước dưỡng tóc mà cẩn thận vuốt nhẹ phần đuôi.
Thanh Hà ngửi thấy mùi thơm dịu, từ từ nhắm mắt lại cảm nhận. Hơi ngả đầu ra sau, cô thì thầm: “Đình Nguyên, xin lỗi anh nhé, và cũng cảm ơn anh.”
Bàn tay của Đình Nguyên hơi dừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục công việc chăm sóc mái tóc người thương. Anh hỏi lại: “Sao lại xin lỗi với cảm ơn tôi?”
“Xin lỗi vì đã làm phụ lòng anh.” Thanh Hà trả lời: “Cảm ơn vì không trách cứ tôi, cũng như cố gắng giúp tôi tốt hơn.”
“Em biết không, tôi không muốn nghe những lời nói suông.” Đình Nguyên lên tiếng khiến cô ngẩn ngơ.
Chưa kịp mở mắt, Thanh Hà cảm nhận bàn tay anh từ tóc mình đã len lỏi xuống cổ, sau đó nâng chiếc cằm nhỏ lên. Anh cúi người, áp môi mình xuống môi cô, không hề day dưa như lần trước, ngược lại chỉ chạm nhẹ rồi dứt ra.
Thấy ánh mắt ngơ ngác của Thanh Hà, Đình Nguyên nhéo má cô: “Sau này dùng cách này để cảm ơn và xin lỗi tôi. Đã biết chưa?”
Thanh Hà giật giật mắt, cái tên ông chủ này thừa cơ hội sẽ ăn vụng môi cô. Cô cần phải làm rõ lại điều này: “Hôn như vậy có tính tiền không? Chứ tôi thấy tôi càng lúc càng dễ dãi.”
Đình Nguyên bật cười, chiều theo ý cô: “Một nụ hôn tôi cho em một triệu, được chứ?”
Thanh Hà liếm môi, cảm giác cũng không quá tồi. Vì thế trong lúc Đình Nguyên còn chưa thẳng người lại, cô đã giữ chặt cổ anh lại rồi mỉm cười: “Hôn thêm mấy cái đi ông chủ.”
Người thương đã mời gọi, Đình Nguyên ngu mới từ chối. Ngay khi hai bờ môi sắp chạm vào nhau, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên khiến cả hai khựng lại. Anh thầm chửi trong lòng, nhưng chỉ đành vỗ nhẹ vào má cô rồi đứng lên.
“Ơ vậy nụ hôn trước đó thì sao?” Thanh Hà đột ngột lên tiếng.
“À!” Đình Nguyên dùng ngón cái sờ môi mình, sau đó nở nụ cười thể hiện suy nghĩ xấu xa: “Nó xảy ra trước khi giao kèo được lập, nên tất nhiên không tính.”
Không! Thanh Hà gào thét trong lòng. Cô tưởng mình vừa ngửi thấy được mùi tiền phảng phất nhưng nào ngờ đó chỉ là mồi nhử mà thôi. Cô đã quên mất mình đang đối diện với một ông chủ ác ma.
“Đồ ăn giao tới rồi. Lại ăn này.” Đình Nguyên thấy Thanh Hà dựa người vào ghế một cách thất thần thì không khỏi buồn cười. Dù sao anh cũng không định mãi dùng tiền mê hoặc cô hay làm cô quá ỷ lại vào mình.
Thanh Hà lồm cồm ngồi dậy, đi đến bên bàn ăn rồi nhìn một lượt. Lúc này mới sực nhớ bản thân đã không bỏ bụng cái gì cả sáng nay, chiếc bụng rỗng cũng biết thức thời mà réo lên. Cô quyết định bỏ qua việc vừa rồi, tập trung vào bữa cơm mà ông chủ tận tình dành cho mình.
Đình Nguyên gắp đồ ăn cho Thanh Hà liên tục, thấy cô vui tươi hơn ban nãy thì thở phào nhẹ nhõm. Ở một nơi cô không chú ý, anh âm thầm gửi tin nhắn cho Gia Uy:
“Gửi tin cảnh cáo đến công ty giải trí Thiên Tinh. Nếu muốn qua mặt tôi, tự nhận lấy hậu quả của mình.”
Vào lúc câu nói này được cất lên, bàn tay đang vén tóc ra sau tai Thanh Hà của Đình Nguyên chợt khựng lại. Anh nhìn ánh mắt chỉ còn một màu u tối đối diện, vừa thương lại vừa tức:
“Đã không vui thì sao lại cười?”
Thanh Hà cố rặn ra nụ cười méo mó. Cô cũng chẳng biết vì sao mình lại làm thế. Việc bản thân bị lấy mất tài nguyên không phải ngày một ngày hai. Tuy nhiên, lần này cô có được cơ hội cũng nhờ một phần đến Đình Nguyên đã cùng cô dành cả mấy ngày tập dợt cũng như đưa ra cho cô thêm ý kiến. Cô có cảm giác như mình vừa phụ lòng anh vậy, vì thế trái tim cũng theo đó mà co rút lại.
“Tôi sợ anh buồn.” Cô bất chợt nói ra suy nghĩ của mình.
Đình Nguyên thở dài một hơi, vẫn tiếp tục cùng cô ngồi xổm trên nền đất: “Thay vì lo lắng cho tôi, em nên quan tâm bản thân mình trước. Đừng hành hạ cơ thể thay cho nỗi đau trong lòng.”
Thấy Thanh Hà cứ gục đầu xuống, Đình Nguyên biết bây giờ không phải lúc cũng không phải là địa điểm thích hợp để an ủi cô. Vì thế, anh quay lưng lại đối diện cô, nhẹ giọng bảo: “Lên lưng tôi. Chúng ta về nhà.”
Từ ‘nhà’ thành công đả động đến tâm trí của Thanh Hà, vừa ấm áp lại vừa an toàn. Cô ngẩng mặt lên, thấy Đình Nguyên vẫn sẵn sàng chờ đợi mình thì lồm cồm nhích tới rồi leo lên bờ lưng rộng và vững chãi ấy.
Đoạn đường từ công viên đến bãi đỗ xe không xa, tuy nhiên Đình Nguyên đi vô cùng chậm rãi. Bởi vì đằng sau lưng anh, cô vợ nhỏ đang rơi nước mắt không ngừng. Cô ôm chặt lấy vai anh, mặt chôn vào gáy, và âm thầm khóc. Dù đã trải qua việc bị chặn mất tài nguyên khá nhiều, cô vẫn tủi thân như lần đầu.
Cảm nhận giọt nước nóng hổi cứ nhỏ lên hõm cổ, Đình Nguyên hít thở không thông. Lửa giận trong người cứ dâng lên vùn vụt. Anh mong người dám cướp vật từ trên tay vợ anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc xấu của mình. Có thể cô đã quen nhưng người làm chồng như anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Thanh Hà bước ra khỏi nhà tắm, tâm trạng đã ổn định đôi chút. Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự tập trung của cô. Vặn tay nắm cửa, người đứng trước mặt không ai khác ngoài ông chủ kiêm người chồng nhiều tiền.
Đình Nguyên không nghĩ tới Thanh Hà lại mở cửa nhanh chóng đến vậy. Anh đang định gõ tiếp thêm một cái thì bị hụt tay khiến cả người ngã nhào đến trước. Vốn có thể kịp thời đứng vững, nhưng khi thấy cô giang vòng tay đón lấy anh, anh quyết định để bản thân theo quán tính mà áp sát đến người cô. Mùi hương dầu gội thoang thoảng ở đáy mũi cùng cơ thể mềm mại thật khiến anh chỉ muốn ôm thật chặt.
“Anh không sao chứ?” Thanh Hà đỡ lấy cả người của Đình Nguyên, không hề để ý việc ai đó cố tình, còn sẵn tiện ôm lấy bờ lưng mảnh mai của mình.
Đình Nguyên giả vờ mất hồn vài giây để có thêm cơ hội gần gũi, sau đó anh mới ổn định lại suy nghĩ làm loạn: “Không sao, cảm ơn em. Đồ ăn sắp tới rồi, tôi định thông báo với em một tiếng.”
“À được. Để tôi sấy tóc một lát.” Thanh Hà gật đầu, vốn định quay ngược lại vào trong phòng thì đột ngột cảm thấy vạt áo bị níu lại. Cô ngạc nhiên, hướng ánh mắt lên nhìn anh.
Đình Nguyên biết bản thân lại làm ra hành động không có suy nghĩ trước nhưng có còn hơn không: “Để tôi giúp em.”
Thanh Hà cứ cảm thấy Đình Nguyên có gì đó rất lạ, không hề giống người đàn ông hay lấy tiền ra áp bức cô của lúc trước. Vì thế, tính cảnh giác bắt đầu dâng lên: “Không cần, tôi có thể làm được. Anh giúp tôi rồi anh chơi trò tính tiền nữa.”
“Ặc.” Đình Nguyên cắn môi, không nghĩ tới lúc trước trêu chọc cô lại đem tới bất lợi cho chính mình. Suy nghĩ một lát, anh mới lấy bừa một lý do: “Xem như tôi muốn giúp bạn cùng nhà cảm thấy thoải mái hơn thôi.”
“Anh mà tốt thế sao.” Thanh Hà bĩu môi, chả thèm tin lấy lời ngụy biện này.
Đình Nguyên nhíu mày, quyết định trở về con người lúc trước: “Nếu em dùng máy sấy thì tôi tính tiền. Còn nếu để tôi giúp, tôi cho em dùng miễn phí.”
Thanh Hà vừa cầm máy sấy lên, còn chưa kịp cắm điện thì lần nữa nghe thấy tiếng tiền bị trừ trong tài khoản. Cô nghiến răng, cái thằng cha chết tiệt hở chút đòi tiền. Tuy nhiên, hôm nay tâm trạng của cô vô cùng tệ nên cô sẽ không chiều theo ý của anh.
Vài phút sau, bàn tay to lớn của Đình Nguyên cẩn thận lòn vào từng chân tơ kẽ tóc của Thanh Hà. Cô ôm lấy chân mình, ngồi bên dưới sàn nhà và ngay ngắn giữa hai chân anh. Biết làm sao được, cô vừa mất vai diễn của mình nên cũng không thể để tiền ra đi, vì thế, bây giờ chỉ có thể thoải mái tận hưởng sự săn sóc của ông chủ.
Đình Nguyên thở dài, đúng là chỉ còn mỗi cách này mới có thể âm thầm quan tâm Thanh Hà. Anh sợ nếu anh thể hiện ý tứ của mình quá nhanh thì sẽ dọa cô chạy mất. Cảm thấy chân tóc đã có chút khô ráo, anh sấy sơ mái tóc dài bồng bềnh, sau đó lấy một ít nước dưỡng tóc mà cẩn thận vuốt nhẹ phần đuôi.
Thanh Hà ngửi thấy mùi thơm dịu, từ từ nhắm mắt lại cảm nhận. Hơi ngả đầu ra sau, cô thì thầm: “Đình Nguyên, xin lỗi anh nhé, và cũng cảm ơn anh.”
Bàn tay của Đình Nguyên hơi dừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục công việc chăm sóc mái tóc người thương. Anh hỏi lại: “Sao lại xin lỗi với cảm ơn tôi?”
“Xin lỗi vì đã làm phụ lòng anh.” Thanh Hà trả lời: “Cảm ơn vì không trách cứ tôi, cũng như cố gắng giúp tôi tốt hơn.”
“Em biết không, tôi không muốn nghe những lời nói suông.” Đình Nguyên lên tiếng khiến cô ngẩn ngơ.
Chưa kịp mở mắt, Thanh Hà cảm nhận bàn tay anh từ tóc mình đã len lỏi xuống cổ, sau đó nâng chiếc cằm nhỏ lên. Anh cúi người, áp môi mình xuống môi cô, không hề day dưa như lần trước, ngược lại chỉ chạm nhẹ rồi dứt ra.
Thấy ánh mắt ngơ ngác của Thanh Hà, Đình Nguyên nhéo má cô: “Sau này dùng cách này để cảm ơn và xin lỗi tôi. Đã biết chưa?”
Thanh Hà giật giật mắt, cái tên ông chủ này thừa cơ hội sẽ ăn vụng môi cô. Cô cần phải làm rõ lại điều này: “Hôn như vậy có tính tiền không? Chứ tôi thấy tôi càng lúc càng dễ dãi.”
Đình Nguyên bật cười, chiều theo ý cô: “Một nụ hôn tôi cho em một triệu, được chứ?”
Thanh Hà liếm môi, cảm giác cũng không quá tồi. Vì thế trong lúc Đình Nguyên còn chưa thẳng người lại, cô đã giữ chặt cổ anh lại rồi mỉm cười: “Hôn thêm mấy cái đi ông chủ.”
Người thương đã mời gọi, Đình Nguyên ngu mới từ chối. Ngay khi hai bờ môi sắp chạm vào nhau, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên khiến cả hai khựng lại. Anh thầm chửi trong lòng, nhưng chỉ đành vỗ nhẹ vào má cô rồi đứng lên.
“Ơ vậy nụ hôn trước đó thì sao?” Thanh Hà đột ngột lên tiếng.
“À!” Đình Nguyên dùng ngón cái sờ môi mình, sau đó nở nụ cười thể hiện suy nghĩ xấu xa: “Nó xảy ra trước khi giao kèo được lập, nên tất nhiên không tính.”
Không! Thanh Hà gào thét trong lòng. Cô tưởng mình vừa ngửi thấy được mùi tiền phảng phất nhưng nào ngờ đó chỉ là mồi nhử mà thôi. Cô đã quên mất mình đang đối diện với một ông chủ ác ma.
“Đồ ăn giao tới rồi. Lại ăn này.” Đình Nguyên thấy Thanh Hà dựa người vào ghế một cách thất thần thì không khỏi buồn cười. Dù sao anh cũng không định mãi dùng tiền mê hoặc cô hay làm cô quá ỷ lại vào mình.
Thanh Hà lồm cồm ngồi dậy, đi đến bên bàn ăn rồi nhìn một lượt. Lúc này mới sực nhớ bản thân đã không bỏ bụng cái gì cả sáng nay, chiếc bụng rỗng cũng biết thức thời mà réo lên. Cô quyết định bỏ qua việc vừa rồi, tập trung vào bữa cơm mà ông chủ tận tình dành cho mình.
Đình Nguyên gắp đồ ăn cho Thanh Hà liên tục, thấy cô vui tươi hơn ban nãy thì thở phào nhẹ nhõm. Ở một nơi cô không chú ý, anh âm thầm gửi tin nhắn cho Gia Uy:
“Gửi tin cảnh cáo đến công ty giải trí Thiên Tinh. Nếu muốn qua mặt tôi, tự nhận lấy hậu quả của mình.”