Tới bệnh viện anh bước xuống xe trả tiền cho tài xế rồi ôm cậu chạy nhanh vào bệnh viện, tận mắt thấy cậu được đưa vào phòng bệnh.
Anh ngồi trên ghế trước cửa phòng bệnh nhìn chằm chằm vào cửa phòng, rồi anh nhìn đôi tay của mình nó run lẩy bẩy, khi cửa phòng bệnh vừa mở ra anh bước nhanh đến bên cạch bác sĩ
"Em cháu, Em cháu như thế nào rồi!!"
Bác sĩ thấy cậu như thế khẽ thở dài
"Em cậu do uống thuốc quá liều dẫn đến ngất đi, nếu đưa đến bệnh viện chậm trễ thêm một tý nữa thôi thì em cậu sẽ mất mạng, hiện tại chúng tôi đã tiến hành súc ruột cho em cậu" (chỗ súc ruột này tui suy nghĩ như vậy á, chứ tra gg tui không thấy khi uống thuốc quá liều thì nên làm thế nào hết:\=)
anh bước vào phòng bệnh nhìn trên giường bệnh, Hi Vân nằm đấy trên người mặt bộ đồ bệnh nhân, anh không biết là do bộ đồ quá rộng hay bản thân cậu quá nhỏ bé.
Gương mặt xanh xao, anh bước đến giường bệnh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cậu, ngồi kế bên giường bệnh anh ngồi trầm tĩnh nhìn cậu, anh muốn gọi cho ba mẹ mình về việc của cậu, nhưng anh quên mất hiện tại họ đang trên máy bay, anh gọi tổng cộng là 6 cuộc gọi nhưng thứ đáp lại đều là âm thanh lãnh lẽo vô cảm của tổng đài.
Anh ngồi nhìn cậu suốt bốn tiếng đồng hồ, anh nắm chặt lấy tay cậu, đôi tay cậu không thuộc dạng nhỏ nhưng chẳng có tí thịt thừa nào, nhìn đôi tay gầy gò đầy vết chai sạn, anh khẽ nhíu mày, nắm chặt đôi tay cậu mà cảm thấy anh sợ.
Đúng vậy anh sợ, nếu anh buông tay cậu ra, Cậu sẽ biếng mất vĩnh viễn, Anh nhìn cậu đến khi vì quá mệt mỏi mà gục đi, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt tay cậu.
Cậu nhìn Anh Kiệt đang nhìn chăm chăm vào cậu, cậu nhíu mày, rút tay cậu ra khỏi tay Anh, Anh Kiệt thấy cậu rút tay cậu ra khỏi tay mình trong lòng có tia thất vọng rồi rất nhanh lại biến mất.
Anh nhìn cậu một lúc lâu sau đó mới mở miệng
"Em muốn ăn gì không, để anh đi mua cho em ăn"
Cậu nghe Anh nói thế cậu rất bất ngờ, người luôn lạnh lùng với cậu bây giờ lại quan tâm cậu.
Thấy cậu im lặng không nói chuyện "Hay để anh đi mua cho em cháo gà nha" chưa để cậu nói câu nào anh đã nhanh chân chạy ra khỏi phòng như thể đợi một tý nữa thôi thì cậu sẽ từ chối.
cậu ngồi trên giường, dựa lưng vào tường, nhìn về phía cửa sổ, bầu trời vẫn vậy, vẫn trong xanh, Cậu chẳng biết từ ngày hôm nay trở đi cuộc sống của cậu sẽ thay đổi hoàn toàn.
Cậu lại nhớ về Cao Lãng và Dạ Nguyệt từ bao giờ họ quen nhau, Cao Lãng lúc nào cũng bên cạnh cậu, cậu chẳng nhớ một ký ức nào Cao Lãng và Dạ Nguyệt quen nhau, càng suy nghĩ đầu cậu càng ù ù.
Tình đơn phương của cậu, cứ như thế vuột mất, cậu không muốn như vậy nhưng cậu làm được gì kia chứ, cậu đối với Cao Lãng chẳng qua là một người bạn, có cũng được không có cũng chẳng sao.
càng suy nghĩ tim cậu đau thắt lại, dường như có hàng ngàn mũi tên đam vào tim cậu, cậu muốn khóc nhưng mắt cậu bây giờ rất đau, nước mắt của cậu dường như đã cạn kiệt tự bao giờ.
Tầm một lúc cách cửa phòng bệnh lại mở ra, cậu đưa mắt sang nhìn Anh Kiệt trên tay cầm một hộp cháo gà đang còn bóc khói nghi ngút.
Anh Kiệt lại gần cậu để cháo gà lên bàn rồi, kéo chiếc ghế gỗ lại gần, anh ngồi xuống đem cháo đảo đều rồi cầm, không để cậu nói một câu gì anh lấy muỗng múc lên một muỗng cháo thổi cho bớt nguội rồi đưa về phía cậu.
Cậu nhìn chằm chằm hành động của anh nhìn muỗng cháo trước mặt mà ngại ngùng hé miệng, anh nhìn chằm chằm vào cậu thấy cậu hé miệng anh nhẹ nhàng đút cho cậu, sau khi đút xong anh tiếp tục, đút một hồi thì cũng xong hết cháo, Anh giúp cậu nằm xuống rồi dọn dẹp đem đi bỏ.
cậu ngồi nhìn tất cả hành động của anh, trong đầu mơ hồ, cậu bây giờ thật sự muốn bỏ chạy, một người lạnh lùng tự nhiên bây giờ thay đổi 180⁰ đối sử tốt với cậu, là ai cũng sẽ nghi ngờ không riêng gì cậu.
Cậu đưa tay lên để lên trên trán mình, cậu sợ đây chỉ là do cậu sốt miên mang mà gây nên, nếu đó là sự thật do chính cậu ảo giác thì cậu chấp nhận sống suốt quãng đời còn lại của mình để tiếp tục đắm chìm vào ảo giác, bây giờ cậu rất cần một người bên cạnh cậu.
Đưa tay để lên trán, nhiệt độ bình thường, rồi lại dùng tay nhéo bản thân, cảm giác đau ngay lập tức xuất hiện, cậu một lần nữa ngớ người, như vậy tất cả những biểu hiện bây giờ điều là sự thật, đôi mắt đắm chìm trong sự bất ngờ và sợ hãi.
Một lần nữa cửa phòng bệnh mở ra, cậu quay sang nhìn người vừa bước vào, Anh Kiệt thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình như thế thì đứng yên tại chổ, nhìn lại vào cậu.
Cậu muốn nhìn thật kỹ người này, muốn tìm ra một tia chán nghét cậu, hay giả tạo nào đó, những không cậu chẳng thấy được gì trên gương mặt ấy, cậu dời ánh mắt lên khung cửa sổ, Bệnh viện nằm ở gần trung tâm thành phố, trên con đường dòng người đông đúc, những làn xe chạy nhanh trên đường, bầu không khí sôi nổi, trái ngược với bầu không khí ngột ngạt ở bệnh viện.
Anh Kiệt thấy cậu nhìn chằm chằm vào cửa sổ anh từ từ tiến lại gần cậu, khẽ đưa tay chạm vào vai cậu, thấy cậu quay đầu lại Anh nhìn cậu rồi nói
"Em có muốn đi dạo không"
Anh sợ cậu cảm thấy buồn chán khi ở trong phòng bệnh nên muốn dẫn cậu đi dạo, Cậu nhìn anh rồi khẽ gật đầu.
Trong khuôn viên bệnh viện một người thanh niên cao to đi bên cạch một Cậu thanh niên thân hình nhỏ bé gầy gò như lọt tởm vào bộ đồ bệnh viện, Họ cùng nhau đi chầm chậm vừa đi vừa nhìn quanh cảnh xung quanh, đôi lúc người thanh niên cao to sẽ khẽ cúi người nói chuyện với cậu thanh niên còn lại.
Cậu cùng Anh Kiệt trên khuôn viên bệnh viện, nhìn về phía khu vui chơi dành cho bệnh nhân nhỏ tuổi, Ánh mặt trời chói ấm áp, chiếu sáng khắp sân, thi thoảng lại có một luồn gió mát, cậu cảm thấy tâm trạng mình đang một dần khá hơn, cậu muốn ở khoảng thời gian này mãi mãi, cậu chẳng muốn tiếp tục chịu đựng áp lực ngoài xã hội, chẳng muốn cô đơn một mình chống chọi với tất cả mọi thứ.
Anh ngồi trên ghế trước cửa phòng bệnh nhìn chằm chằm vào cửa phòng, rồi anh nhìn đôi tay của mình nó run lẩy bẩy, khi cửa phòng bệnh vừa mở ra anh bước nhanh đến bên cạch bác sĩ
"Em cháu, Em cháu như thế nào rồi!!"
Bác sĩ thấy cậu như thế khẽ thở dài
"Em cậu do uống thuốc quá liều dẫn đến ngất đi, nếu đưa đến bệnh viện chậm trễ thêm một tý nữa thôi thì em cậu sẽ mất mạng, hiện tại chúng tôi đã tiến hành súc ruột cho em cậu" (chỗ súc ruột này tui suy nghĩ như vậy á, chứ tra gg tui không thấy khi uống thuốc quá liều thì nên làm thế nào hết:\=)
anh bước vào phòng bệnh nhìn trên giường bệnh, Hi Vân nằm đấy trên người mặt bộ đồ bệnh nhân, anh không biết là do bộ đồ quá rộng hay bản thân cậu quá nhỏ bé.
Gương mặt xanh xao, anh bước đến giường bệnh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt xanh xao của cậu, ngồi kế bên giường bệnh anh ngồi trầm tĩnh nhìn cậu, anh muốn gọi cho ba mẹ mình về việc của cậu, nhưng anh quên mất hiện tại họ đang trên máy bay, anh gọi tổng cộng là 6 cuộc gọi nhưng thứ đáp lại đều là âm thanh lãnh lẽo vô cảm của tổng đài.
Anh ngồi nhìn cậu suốt bốn tiếng đồng hồ, anh nắm chặt lấy tay cậu, đôi tay cậu không thuộc dạng nhỏ nhưng chẳng có tí thịt thừa nào, nhìn đôi tay gầy gò đầy vết chai sạn, anh khẽ nhíu mày, nắm chặt đôi tay cậu mà cảm thấy anh sợ.
Đúng vậy anh sợ, nếu anh buông tay cậu ra, Cậu sẽ biếng mất vĩnh viễn, Anh nhìn cậu đến khi vì quá mệt mỏi mà gục đi, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt tay cậu.
Cậu nhìn Anh Kiệt đang nhìn chăm chăm vào cậu, cậu nhíu mày, rút tay cậu ra khỏi tay Anh, Anh Kiệt thấy cậu rút tay cậu ra khỏi tay mình trong lòng có tia thất vọng rồi rất nhanh lại biến mất.
Anh nhìn cậu một lúc lâu sau đó mới mở miệng
"Em muốn ăn gì không, để anh đi mua cho em ăn"
Cậu nghe Anh nói thế cậu rất bất ngờ, người luôn lạnh lùng với cậu bây giờ lại quan tâm cậu.
Thấy cậu im lặng không nói chuyện "Hay để anh đi mua cho em cháo gà nha" chưa để cậu nói câu nào anh đã nhanh chân chạy ra khỏi phòng như thể đợi một tý nữa thôi thì cậu sẽ từ chối.
cậu ngồi trên giường, dựa lưng vào tường, nhìn về phía cửa sổ, bầu trời vẫn vậy, vẫn trong xanh, Cậu chẳng biết từ ngày hôm nay trở đi cuộc sống của cậu sẽ thay đổi hoàn toàn.
Cậu lại nhớ về Cao Lãng và Dạ Nguyệt từ bao giờ họ quen nhau, Cao Lãng lúc nào cũng bên cạnh cậu, cậu chẳng nhớ một ký ức nào Cao Lãng và Dạ Nguyệt quen nhau, càng suy nghĩ đầu cậu càng ù ù.
Tình đơn phương của cậu, cứ như thế vuột mất, cậu không muốn như vậy nhưng cậu làm được gì kia chứ, cậu đối với Cao Lãng chẳng qua là một người bạn, có cũng được không có cũng chẳng sao.
càng suy nghĩ tim cậu đau thắt lại, dường như có hàng ngàn mũi tên đam vào tim cậu, cậu muốn khóc nhưng mắt cậu bây giờ rất đau, nước mắt của cậu dường như đã cạn kiệt tự bao giờ.
Tầm một lúc cách cửa phòng bệnh lại mở ra, cậu đưa mắt sang nhìn Anh Kiệt trên tay cầm một hộp cháo gà đang còn bóc khói nghi ngút.
Anh Kiệt lại gần cậu để cháo gà lên bàn rồi, kéo chiếc ghế gỗ lại gần, anh ngồi xuống đem cháo đảo đều rồi cầm, không để cậu nói một câu gì anh lấy muỗng múc lên một muỗng cháo thổi cho bớt nguội rồi đưa về phía cậu.
Cậu nhìn chằm chằm hành động của anh nhìn muỗng cháo trước mặt mà ngại ngùng hé miệng, anh nhìn chằm chằm vào cậu thấy cậu hé miệng anh nhẹ nhàng đút cho cậu, sau khi đút xong anh tiếp tục, đút một hồi thì cũng xong hết cháo, Anh giúp cậu nằm xuống rồi dọn dẹp đem đi bỏ.
cậu ngồi nhìn tất cả hành động của anh, trong đầu mơ hồ, cậu bây giờ thật sự muốn bỏ chạy, một người lạnh lùng tự nhiên bây giờ thay đổi 180⁰ đối sử tốt với cậu, là ai cũng sẽ nghi ngờ không riêng gì cậu.
Cậu đưa tay lên để lên trên trán mình, cậu sợ đây chỉ là do cậu sốt miên mang mà gây nên, nếu đó là sự thật do chính cậu ảo giác thì cậu chấp nhận sống suốt quãng đời còn lại của mình để tiếp tục đắm chìm vào ảo giác, bây giờ cậu rất cần một người bên cạnh cậu.
Đưa tay để lên trán, nhiệt độ bình thường, rồi lại dùng tay nhéo bản thân, cảm giác đau ngay lập tức xuất hiện, cậu một lần nữa ngớ người, như vậy tất cả những biểu hiện bây giờ điều là sự thật, đôi mắt đắm chìm trong sự bất ngờ và sợ hãi.
Một lần nữa cửa phòng bệnh mở ra, cậu quay sang nhìn người vừa bước vào, Anh Kiệt thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình như thế thì đứng yên tại chổ, nhìn lại vào cậu.
Cậu muốn nhìn thật kỹ người này, muốn tìm ra một tia chán nghét cậu, hay giả tạo nào đó, những không cậu chẳng thấy được gì trên gương mặt ấy, cậu dời ánh mắt lên khung cửa sổ, Bệnh viện nằm ở gần trung tâm thành phố, trên con đường dòng người đông đúc, những làn xe chạy nhanh trên đường, bầu không khí sôi nổi, trái ngược với bầu không khí ngột ngạt ở bệnh viện.
Anh Kiệt thấy cậu nhìn chằm chằm vào cửa sổ anh từ từ tiến lại gần cậu, khẽ đưa tay chạm vào vai cậu, thấy cậu quay đầu lại Anh nhìn cậu rồi nói
"Em có muốn đi dạo không"
Anh sợ cậu cảm thấy buồn chán khi ở trong phòng bệnh nên muốn dẫn cậu đi dạo, Cậu nhìn anh rồi khẽ gật đầu.
Trong khuôn viên bệnh viện một người thanh niên cao to đi bên cạch một Cậu thanh niên thân hình nhỏ bé gầy gò như lọt tởm vào bộ đồ bệnh viện, Họ cùng nhau đi chầm chậm vừa đi vừa nhìn quanh cảnh xung quanh, đôi lúc người thanh niên cao to sẽ khẽ cúi người nói chuyện với cậu thanh niên còn lại.
Cậu cùng Anh Kiệt trên khuôn viên bệnh viện, nhìn về phía khu vui chơi dành cho bệnh nhân nhỏ tuổi, Ánh mặt trời chói ấm áp, chiếu sáng khắp sân, thi thoảng lại có một luồn gió mát, cậu cảm thấy tâm trạng mình đang một dần khá hơn, cậu muốn ở khoảng thời gian này mãi mãi, cậu chẳng muốn tiếp tục chịu đựng áp lực ngoài xã hội, chẳng muốn cô đơn một mình chống chọi với tất cả mọi thứ.