ngô Tĩnh Anh nhìn Hàn Phong đu trên người mình giống như hình ảnh Đại Hoàng đang bám lấy đồ ăn mà phì cười.
"Được rồi, để mẹ chuẩn bị nguyên liệu rồi hai mẹ con ta cùng làm kẹo"
Hàn Phong có được câu trả lời như ý thì khoái chí mà nhảy nhót, cậu ôm mẹ mình một cái thật chặt rồi chạy về hướng cầu thang, vừa chạy vừa nói
"Con yêu mẹ nhất, mẹ đợi con thay đồ rồi hai mẹ con mình cùng làm nha!!!!"
Ngô Tĩnh Anh nhìn thế thì mỉm cười hạnh phúc, những áp lực chốn công sở đã sớm tan biến từ khi nhìn thấy Hàn Phong.
Nếu như có một ai đó hỏi cô rằng, cô có hối hận chấp nhận từ bỏ mọi thứ để sinh ra Hàn Phong không, thì câu trả lời luôn luôn là KHÔNG.
Đối với cô, Hàn Phong là nguồn sống, là sinh mệnh của cô, là máu thịt từ trong người, là chín tháng mười ngày cô mong ngóng con chào đời.
Dù tương lai có khổ cực, thì đối với cô mãi mãi sẽ không hối hận.
Dọn dẹp lại nhà bếp, soạn các nguyên liệu cần thiết cho việc làm kẹo rồi ngồi chờ đợi bé cưng.
Hàn Phong nhanh nhanh chóng chóng thay đồ mà chạy xuống, tiếng lạch bạch vang lên theo từng bước chân.
"Mẹ ơi con xuống rồi đây, mình bắt đầu làm nha mẹ"
______________________________________________
Nhìn những viên kẹo được đặt ngay ngắn trên dĩa, chiếc mũi nhỏ tham lam hít hương thơm ngọt ngào đến từ kẹo.
Khẽ nuốt nước bọt, Hàn Phong với ánh mắt sáng lấp lánh quay sang nhìn mẹ nói
"Mẹ ơi, con có thể ăn một viên được không ạ"
Ngô Tĩnh Anh đang loay hoay với để đóng các viên kẹo vào các túi nhỏ, nghe Hàn Phong nói thế thì bà khẽ cười
"Đương nhiên là được chứ, những viên kẹo này là dành cho bé cưng của mẹ kia mà"
Đôi tay nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy viên kẹo nhỏ nâng niu như sợ vỡ trong tay.
Miệng nhỏ khẽ cắn một miếng trên viên kẹo, vị ngọt ngay lập tức tràn ngập trong miệng, khẽ nhai giòn của các loại hạt, gương mặt nhỏ không che giấu được thích thú của mình.
Nhìn Hàn Phong ăn từng chút từng chút viên kẹo Ngô Tĩnh Anh không thể che giấu được sự yêu thương từ trong ánh mắt.
Chỉ cần mỗi ngày bé cưng vui vẻ, đã là sự thành công nhất của người làm mẹ như cô rồi.
Sáng ngày hôm sau, Hàn Phong đem theo những viên kẹo đem vào lớp, nhìn những ánh mắt thèm thuồng của đám bạn cùng lớp mà, cậu hãnh diện mà nói rằng.
"Đây là kẹo của mẹ tớ làm cho tớ đó, rất là ngon luôn"
Không có ba thì sao chứ, cậu còn có mẹ, có ông có bà yêu thương cậu kia mà.
______________________________________________
Hôm nay trời mưa rất to, cậu ghé vào một căn nhà có mái hiên, ngồi nhìn những hạt mưa rơi tí tách tí tạch, có một người cũng trú mưa, cậu ngước lên nhìn, một thiếu niên cao hơn cậu một cái đầu, trên người mang một bộ quần áo thể thao làm có cảm giác năng động, mái tóc màu bạc sáng, cậu nhìn đến ngẩng ngơ.
Người nọ dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu thì quay sang nhìn cậu
"Nè còn nhìn nữa thì mắt sẽ rớt ra đấy"
Giọng nói của thiếu niên mang theo phần trầm dường như là bị bể giọng, cậu biết mình thất thố nên gượng ngùng quay sang chỗ khác.
Một luồn gió lạnh ùa sang, vai cậu khẽ run lên vì lạnh, Cậu nghe thấy tiếng
*ọt...ọt*
Cậu ngước lên thì thấy tiếng phát ra từ cậu thanh niên bên cạch, câu lục tìm trong cặp, lấy ra ba cái bánh và một ít kẹo.
"Nè bạn gì ơi"
Cậu nhỏ giọng kêu người nọ nghe thấy thể thì quay sang
"Cho cậu nè"
Vừa nói vừa đem bánh kẹo đặt vào tay người nọ.
Người nọ nhìn cậu rồi nhìn đống bánh kẹo trong tay, rồi từ từ nói
"Cảm ơn"
Cậu nghe thấy thế thì cười cười
"Tớ tên Diệp Hàn Phong"
Người nọ thấy cậu nói tên thì cũng nói
" Tớ là Trực lưu".
Thấy trực lưu chỉ nhìn chứ không ăn cậu liền nói
"Cậu mau ăn đi a, kẹo đó là tớ và mẹ cùng làm đó, rất là ngon luôn nha"
Trực lưu nghe vậy thì từ từ đem kẹo bỏ vào miệng, cậu nhìn Trực lưu để kẹo vào miệng liền nhanh nhảu hỏi
"Thế nào, ngon hông!"
Nhìn ánh mắt hào hứng của cậu, Trực lưu khẽ cười rồi gật đầu, vị kẹo sữa tan đều trong miệng, rồi lại nhìn người trước mặt, trắng trắng mền mại, rồi lại nhìn hai cái má mền mại Hồng nhạt, thật muốn nhéo một cái.
Suy nghĩ liền làm trực lưu đưa tay nhéo nhẹ má của Hàn Phong, đúng như suy nghĩ của anh, thật là mềm a, Cậu khá bất ngờ vì bỗng nhiên trực lưu nhéo má cậu
"Sao cậu lại nhéo má tớ"
Trực lưu nhìn cậu rồi khẽ cười
" Cậu thật là ngốc a".
Trời tạnh mưa một tý Hàn Phong liền đứng dậy để về nhà, cậu nhìn Trực Lưu rồi nói
"Tớ về đây tạm biệt Trực lưu nha "
Nói xong cậu liền đi về nhà, một ánh mắt dõi theo cậu.
Về đến nhà Cậu lao vào nhà ôm lấy Đại hoàng, đi thay đồ rồi ngồi đợi mẹ về
"Đại hoàng à, hôm nay mẹ về trễ quá"
Cậu ôm lấy Đại hoàng ánh mắt mong ngóng nhìn về phía cửa nhà.
Cánh cửa nhà mở ra, cậu lao nhanh về phía đó, một người đàn ông bước vào, do cậu chạy quá nhanh mà lao thẳng vào chân người đàn ông.
Ngước lên nhìn, một người đàn ông to cao, có một làn do hơi ngâm đen, mái tóc được vuốt keo bóng loáng, trên người mặc một bộ tay trang màu đen, phảng phất mùi nước hoa đàn ông, Mẹ cậu bước theo sau người đàn ông đó.
"Hàn Hàn à, vào phòng ngủ của con đi, mẹ cần bàn một số công việc".
"Dạ"
Cậu nhanh chân ôm Đại hoàng rồi chạy lên phòng ngủ của mình.
Nằm trên giường cậu suy nghĩ người đàn ông ấy là ai, tại sao mẹ lại không cho mình ở đấy, cậu suy nghĩ thật nhiều rồi thiếp đi lúc nào không hay.
"Được rồi, để mẹ chuẩn bị nguyên liệu rồi hai mẹ con ta cùng làm kẹo"
Hàn Phong có được câu trả lời như ý thì khoái chí mà nhảy nhót, cậu ôm mẹ mình một cái thật chặt rồi chạy về hướng cầu thang, vừa chạy vừa nói
"Con yêu mẹ nhất, mẹ đợi con thay đồ rồi hai mẹ con mình cùng làm nha!!!!"
Ngô Tĩnh Anh nhìn thế thì mỉm cười hạnh phúc, những áp lực chốn công sở đã sớm tan biến từ khi nhìn thấy Hàn Phong.
Nếu như có một ai đó hỏi cô rằng, cô có hối hận chấp nhận từ bỏ mọi thứ để sinh ra Hàn Phong không, thì câu trả lời luôn luôn là KHÔNG.
Đối với cô, Hàn Phong là nguồn sống, là sinh mệnh của cô, là máu thịt từ trong người, là chín tháng mười ngày cô mong ngóng con chào đời.
Dù tương lai có khổ cực, thì đối với cô mãi mãi sẽ không hối hận.
Dọn dẹp lại nhà bếp, soạn các nguyên liệu cần thiết cho việc làm kẹo rồi ngồi chờ đợi bé cưng.
Hàn Phong nhanh nhanh chóng chóng thay đồ mà chạy xuống, tiếng lạch bạch vang lên theo từng bước chân.
"Mẹ ơi con xuống rồi đây, mình bắt đầu làm nha mẹ"
______________________________________________
Nhìn những viên kẹo được đặt ngay ngắn trên dĩa, chiếc mũi nhỏ tham lam hít hương thơm ngọt ngào đến từ kẹo.
Khẽ nuốt nước bọt, Hàn Phong với ánh mắt sáng lấp lánh quay sang nhìn mẹ nói
"Mẹ ơi, con có thể ăn một viên được không ạ"
Ngô Tĩnh Anh đang loay hoay với để đóng các viên kẹo vào các túi nhỏ, nghe Hàn Phong nói thế thì bà khẽ cười
"Đương nhiên là được chứ, những viên kẹo này là dành cho bé cưng của mẹ kia mà"
Đôi tay nhỏ nhẹ nhàng cầm lấy viên kẹo nhỏ nâng niu như sợ vỡ trong tay.
Miệng nhỏ khẽ cắn một miếng trên viên kẹo, vị ngọt ngay lập tức tràn ngập trong miệng, khẽ nhai giòn của các loại hạt, gương mặt nhỏ không che giấu được thích thú của mình.
Nhìn Hàn Phong ăn từng chút từng chút viên kẹo Ngô Tĩnh Anh không thể che giấu được sự yêu thương từ trong ánh mắt.
Chỉ cần mỗi ngày bé cưng vui vẻ, đã là sự thành công nhất của người làm mẹ như cô rồi.
Sáng ngày hôm sau, Hàn Phong đem theo những viên kẹo đem vào lớp, nhìn những ánh mắt thèm thuồng của đám bạn cùng lớp mà, cậu hãnh diện mà nói rằng.
"Đây là kẹo của mẹ tớ làm cho tớ đó, rất là ngon luôn"
Không có ba thì sao chứ, cậu còn có mẹ, có ông có bà yêu thương cậu kia mà.
______________________________________________
Hôm nay trời mưa rất to, cậu ghé vào một căn nhà có mái hiên, ngồi nhìn những hạt mưa rơi tí tách tí tạch, có một người cũng trú mưa, cậu ngước lên nhìn, một thiếu niên cao hơn cậu một cái đầu, trên người mang một bộ quần áo thể thao làm có cảm giác năng động, mái tóc màu bạc sáng, cậu nhìn đến ngẩng ngơ.
Người nọ dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu thì quay sang nhìn cậu
"Nè còn nhìn nữa thì mắt sẽ rớt ra đấy"
Giọng nói của thiếu niên mang theo phần trầm dường như là bị bể giọng, cậu biết mình thất thố nên gượng ngùng quay sang chỗ khác.
Một luồn gió lạnh ùa sang, vai cậu khẽ run lên vì lạnh, Cậu nghe thấy tiếng
*ọt...ọt*
Cậu ngước lên thì thấy tiếng phát ra từ cậu thanh niên bên cạch, câu lục tìm trong cặp, lấy ra ba cái bánh và một ít kẹo.
"Nè bạn gì ơi"
Cậu nhỏ giọng kêu người nọ nghe thấy thể thì quay sang
"Cho cậu nè"
Vừa nói vừa đem bánh kẹo đặt vào tay người nọ.
Người nọ nhìn cậu rồi nhìn đống bánh kẹo trong tay, rồi từ từ nói
"Cảm ơn"
Cậu nghe thấy thế thì cười cười
"Tớ tên Diệp Hàn Phong"
Người nọ thấy cậu nói tên thì cũng nói
" Tớ là Trực lưu".
Thấy trực lưu chỉ nhìn chứ không ăn cậu liền nói
"Cậu mau ăn đi a, kẹo đó là tớ và mẹ cùng làm đó, rất là ngon luôn nha"
Trực lưu nghe vậy thì từ từ đem kẹo bỏ vào miệng, cậu nhìn Trực lưu để kẹo vào miệng liền nhanh nhảu hỏi
"Thế nào, ngon hông!"
Nhìn ánh mắt hào hứng của cậu, Trực lưu khẽ cười rồi gật đầu, vị kẹo sữa tan đều trong miệng, rồi lại nhìn người trước mặt, trắng trắng mền mại, rồi lại nhìn hai cái má mền mại Hồng nhạt, thật muốn nhéo một cái.
Suy nghĩ liền làm trực lưu đưa tay nhéo nhẹ má của Hàn Phong, đúng như suy nghĩ của anh, thật là mềm a, Cậu khá bất ngờ vì bỗng nhiên trực lưu nhéo má cậu
"Sao cậu lại nhéo má tớ"
Trực lưu nhìn cậu rồi khẽ cười
" Cậu thật là ngốc a".
Trời tạnh mưa một tý Hàn Phong liền đứng dậy để về nhà, cậu nhìn Trực Lưu rồi nói
"Tớ về đây tạm biệt Trực lưu nha "
Nói xong cậu liền đi về nhà, một ánh mắt dõi theo cậu.
Về đến nhà Cậu lao vào nhà ôm lấy Đại hoàng, đi thay đồ rồi ngồi đợi mẹ về
"Đại hoàng à, hôm nay mẹ về trễ quá"
Cậu ôm lấy Đại hoàng ánh mắt mong ngóng nhìn về phía cửa nhà.
Cánh cửa nhà mở ra, cậu lao nhanh về phía đó, một người đàn ông bước vào, do cậu chạy quá nhanh mà lao thẳng vào chân người đàn ông.
Ngước lên nhìn, một người đàn ông to cao, có một làn do hơi ngâm đen, mái tóc được vuốt keo bóng loáng, trên người mặc một bộ tay trang màu đen, phảng phất mùi nước hoa đàn ông, Mẹ cậu bước theo sau người đàn ông đó.
"Hàn Hàn à, vào phòng ngủ của con đi, mẹ cần bàn một số công việc".
"Dạ"
Cậu nhanh chân ôm Đại hoàng rồi chạy lên phòng ngủ của mình.
Nằm trên giường cậu suy nghĩ người đàn ông ấy là ai, tại sao mẹ lại không cho mình ở đấy, cậu suy nghĩ thật nhiều rồi thiếp đi lúc nào không hay.