Hồi tháng 3, nhận được tin báo từ gia đình rằng cha anh muốn anh về nhà một chuyến, bệnh tình của mẹ không may lại tái phát.
Cha không nói quá nhiều qua điện thoại, chỉ nói Nhan Hạc Kính mau chóng về nhà, giọng điệu của cha vẫn bình thản như mọi khi, không chút gợn sóng. Vẫn chưa kịp hỏi thêm gì khác, Nhan Hạc Kính vốn định đi một nơi nào đó để viết sách, cuối cùng đành phải huỷ vé máy bay, vội vã về nhà.
Trước kia mẹ anh hoá trị trong một thời gian dài, tóc trên da đầu muốn rụng gần hết, những sợi tóc còn lại chỉ mỏng như một tờ giấy, khi gió thổi qua làm lộ một mảnh trắng trên da đầu, vì thế cha anh đã mua cho bà một cái mũ rất đẹp.
Hóa trị đã tiêu diệt được khối u bên trong cơ thể của mẹ, lúc về nhà ăn tết, trông mẹ rất khỏe mạnh, tóc cũng bắt đầu mọc dài ra, nhưng mẹ vẫn thường xuyên đội chiếc mũ đó.
Ngồi trên xe mấy tiếng đồng hồ, hai mắt của Nhan Hạc Kính đã khô khốc, nhận ra rằng liệu pháp hóa trị loại bỏ căn bệnh ung thư của mẹ anh chỉ là tạm thời. Tạm thời cho cả nhà họ hy vọng, tạm thời để bản thân nghĩ rằng mình vẫn là một đứa trẻ có mẹ. Anh không ngừng nhớ lại lời nói của cha anh qua điện thoại, suy ngẫm về giọng điệu của cha mình thật kỹ.
Chắc là không sao, nghe giọng điệu của cha không quá tệ, có nghĩa là bệnh tình của mẹ cũng sẽ không quá tệ.
Thời tiết đang dần ấm lên, Nhạc Hạc Kính ở trong taxi ngắm nhìn quê hương, tươi xanh biêng biếc, còn có những gợn sóng lăn tăn trắng xóa. Dọc theo bờ sông, từ những sạp báo nhỏ hẹp tới những cửa hàng đông đúc đều trở nên sống động sau khi mùa đông rút đi, nhưng đầu ngón tay của Nhạc Hạc Kính vẫn lạnh băng.
Cha không có ở nhà, có lẽ là vẫn đang ở bệnh viện, Nhan Hạc Kính thả hành lý xuống, ra ngoài cửa đón xe thì cùng lúc đó Nhan Tùng Ảnh cũng đang chạy về.
Nhan Tùng Ảnh để tóc ngắn gọn gàng, mặc một cái áo khoác màu đen, liếc nhìn Nhan Hạc Kính một cái, trong ánh mắt lại chứa đựng sự mệt mỏi.
Trước giờ anh trai vẫn luôn không kiên cường bằng anh, khi còn nhỏ đánh nhau, đánh không lại, anh ấy liền khóc nhè. Nhạn Hạc Kính bước lại đỡ lấy cánh tay của Nhan Tùng Ảnh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, yên lặng trấn an.
Họ không cần phải nói với nhau một lời nào, những người thân cùng chung dòng máu luôn biết được đối phương muốn bày tỏ điều gì.
Nhan Hạc Kính nói: "Anh hai, đi thôi."
Họ dọc theo lối mòn đi về phía trước, rẽ ra khỏi ngã từ rồi gọi xe.
Nhan Tùng Ảnh châm điếu thuốc, sau đó anh đưa một điếu cho Nhan Hạc Kính, vì thế mà bao gồm cả tài xế thì có ba người đang hút thuốc trong xe. Nhan Hạc Kính ngửi không ra cái mùi vị đáng ghét của những người không thích thuốc lá, anh cảm thấy sự mệt mỏi dường như được giải tỏa một chút.
"Anh hai" Nhan Hạc Kính nhìn vào khuôn mặt của anh trai mình. " Sao trông anh già đi nhiều vậy?"
Anh muốn làm bầu không khí trong xe bớt căng thẳng đi một tí, nên tìm lời nói chọc cho Nhan Tùng Ảnh tức giận. Không ngờ Nhan Tùng Ảnh chẳng phản ứng thái quá gì cả, đôi lông mày giống như Nhạn Hạc Kính đang nhăn lại, lời nói phát ra khiến người khác kinh ngạc: "Anh mới vừa ly hôn."
Nhan Hạc Kính vô cùng ngạc nhiên: "Không phải chứ!"
Đây là lần thứ hai Nhan Tùng Ảnh ly hôn rồi. Nhan Hạc Kính bất lực nghĩ, đường tình duyên của hai anh em họ sao lại trắc trở như thế.
Nhan Tùng Ảnh rít một hơi thuốc, nửa người trên cong lại, cổ áo bị gió biển thổi lên, hai mắt thâm quầng.
"Việc này trước tiên đừng nói với cha mẹ, chờ mẹ.." Anh đột nhiên ũ rũ hạ hai tay xuống: "Chờ mẹ khỏe hơn đã."
"Hèn chi lúc giao thừa chị dâu không đến."
"Vậy còn em? Không phải nói là muốn đưa bạn trai về nhà sao?"
Nhan Hạc Kính cười giả lả nói: "Em cũng chia tay rồi."
Im lặng một lúc, Nhan Tùng Ảnh nói với giọng đùa giỡn: " Nếu về già chúng ta vẫn còn lẻ loi một mình thì cùng nhau dọn về quê sống đi. Thà hai anh em cùng nhau chết già còn hơn chết già một mình."
"Không thể nào, một mình anh cô độc đi, em không thể cô độc đến già được." Nhan Hạc Kính đá anh một cái, tỏ vẻ giận dữ.
Từ khi nào mà mẹ trở nên ốm yếu như vậy? Bà nằm co ro trên giường bệnh, tựa như ga trải giường có thể nuốt trọn bà vào trong. Bệnh viện thật ấm, bà vẫn đội cái nón xinh đẹp mà cha đã mua cho bà, các họa tiết dệt từ len rất đẹp, trông rất là ấm áp.
Bà đang ngủ, còn cha đang ngủ gật trên chiếc ghế bên cạnh bà, cằm của ông không ngừng hạ xuống, như thể sắp rớt xuống đất. Nắng chiều nghiêng ngả trên lưng cha, một mảnh đen nhánh lại hắt lên khuôn mặt mẹ.
Nhan Hạc Kính hắng giọng gọi một tiếng "Cha", cha anh tỉnh dậy, đôi mắt đờ đẫn trong giây lát, sau đó ông mới nhìn rõ các con trai của mình.
"Đi xuống rồi nói." Cha đặt ngón trỏ lên môi.
Cha là một người nghiện hút thuốc, thường trốn ở phòng bếp hút thuốc rồi dùng máy hút mùi hút đi. Bây giờ ông đã bỏ thuốc lá, nói rằng mẹ anh ngửi thấy sẽ khó chịu.
Mấy năm sau, tình trạng của mẹ anh dần chuyển xấu, bệnh ung thư lại tái phát, bà ngày càng hốc hác, hóa trị cũng vô ích. Lúc đầu ông không muốn thông báo cho các con của mình biết, nhưng giờ thì không thể giấu được nữa, cuối cùng ông muốn các con có thể nhìn thấy mẹ mình khi bà vẫn còn tỉnh táo.
Chính Nhan Hạc Kính vừa nãy ở trên xe còn nói Nhan Tùng Ảnh già rồi, giờ nhìn lại cha của anh mới là người già đi rất nhiều. Thế nhưng Nhan Hạc Kính vẫn không nói ra, dường như không muốn thừa nhận sự thật này.
Mẹ tỉnh dậy lúc gần sáu giờ, bà ốm yếu nằm trên giường, nhưng nét mặt lại vui vẻ và dịu dàng, bà không có sức để nói quá nhiều, cơ bản là nghe họ nói chuyện, rồi đôi khi trả lời một tiếng, đơn giản mà biểu lộ cảm xúc.
Cổ tay của bà nhỏ đến đáng sợ, nhưng bà vẫn muốn nắm lấy tay Nhan Hạc Kính cho đến khi bàn tay họ đều đẫm mồ hôi, đó là nhiệt độ cơ thể ấm áp của mẹ anh.
Sau khi trở về nhà, Nhan Tùng Ảnh không kìm được nước mắt, Nhan Hạc Kính không khóc, nhưng anh lại thức trắng đêm.
Anh đã từng đọc một quyển sách, nói rằng những người khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần, ít nhiều gì cũng đều hình dung ra được cái chết của người thân họ.
Nhưng khi cái chết thật sự đến, nó lại tựa như chỉ là một ý nghĩ, Nhan Hạc Kính không cảm nhận được sự chân thật.
Sau một tuần Nhan Hạc Kính về nhà thì mẹ mất, quá trình diễn ra bình lặng tựa như một giấc mơ. Tấm vải che thân trắng nõn, trắng đến chói mắt, khi mặt trời ló dạng, trong khí đầy bụi mịn. Nét mặt của bà phồng lên dưới tấm vải trắng, tấm vải trắng không một chút nhấp nhô.
Căn phòng rất yên tĩnh, người cha đứng im lặng, cả ba người không một ai lên, cho đến khi Nhan Tùng Ảnh cất tiếng gọi "Mẹ".
Thi thể của bà được đẩy ra ngoài, cha anh mang theo giấy chứng tử trở về, sau đó Nhan Hạc Kính mới cảm nhận được rằng mẹ anh thật sự đã chết, bà vẫn chưa đợi được Nhan Hạc Kính đưa bạn trai về nhà.
Họ ở nhà thêm một tuần nữa để lo tang lễ cho mẹ, trước khi mất mẹ gầy quá, chỉ còn một nắm tro cốt bỏ vào một cái hộp đen nhỏ, thi thể cháy thành tro, cứ như thế mà biến mất, không để lại dấu vết gì.
Mẹ được chôn cất trong một ngôi mộ đôi mà bà đã cùng cha mua vài năm trước, cái hộp đen được chôn xuống đất, nơi mà bà yên giấc ngàn thu.
Vì thế Nhan Hạc Kính đã mất đi động lực sáng tác, gác lại kế hoạch du lịch, Thương Ứng hiểu ý nên không hỏi về ý tưởng của cuốn sách mới nữa.
Những chuyện xấu cứ nối đuôi nhau đi tới khiến anh mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nhân tiện muốn tìm một ngôi chùa cầu bình an cho cha. Sau khi mẹ mất, anh rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cha mình, mặc dù ông vẫn luôn miệng nói rằng mình ổn.
Một tháng sau khi anh quay lại, Nhan Hạc Kính gặp lại Tông Dương ở một hiệu sách gần nhà, vì vị trí khuất nên không có nhiều khách hàng. Chủ hiệu sách là là bạn của Nhan Hạc Kính, anh thường đến đó để gọi một ly cà phê và đọc sách.
Tông Dương đứng trước một kệ sách ngay cạnh cửa, hơi khom người, cúi đầu chọn sách, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay chạm vào sách.
"Tông Dương?"
Tông Dương thẳng lưng nhìn Nhan Hạc Kính, không có biểu hiện gì thêm, thậm chí còn không ngạc nhiên, nói: "Thầy Nhan, thật là trùng hợp."
Tông Dương không đội nón, Nhan Hạc Kính thấy rõ kiểu tóc của cậu, tóc ngắn đơn giản và bình thường, ngọn tóc hơi vàng, giống như là đã từng nhuộm trước đó, nhưng phần tóc mới mọc ra cũng không đen lắm.
Cậu đang mặc thời trang mùa xuân, kiểu quần áo mà giới trẻ ưa thích với một đôi giày thể thao không quá đắt.
Nhan Hạc Kính suy nghĩ bâng quơ trong chốc lát, tự hỏi đứng cùng một chàng trai trẻ liệu có khiến trang phục của anh trông lỗi thời không?
"Cậu định mua sách gì?"
Tông Dương giơ tạp chí trong tay lên và nói: "《Bên trong có ta》. Nhưng mà tôi đột nhiên nhớ đến anh, muốn đọc sách của anh."
"Sách của anh không có trên kệ này."
Nhan Hạc Kính dẫn Tông Dương đi đến giá sách bên cạnh và chỉ vào hàng ở giữa: "Nhưng mà cậu không cần phải mua nó đâu. Nếu cậu tò mò muốn đọc, anh có thể về nhà lấy ấn bản của anh."
Tông Dương vẫn cúi người nhìn kỹ sách của Nhan Hạc Kính, giống như trong miệng đang lẩm nhẩm tên sách.
"Trước kia tôi không thích đọc sách, cảm thấy rất chán, Nhưng hiện tại lại muốn đọc thử."
"Đọc sách rất thú vị, cậu có thể đọc thêm. Hay là anh giới thiệu mấy cuốn sách thú vị cho cậu?"
"Được thôi."
Bây giờ Nhan Hạc Kính mới để ý, vết bầm trên mắt phải của Tông Dương đã biến mất, đôi mắt đẹp không có vết bầm chớp vài cái trước khi quay lại nhìn Nhan Hạc Kính.
"Cơ mà thầy Nhan à, bây giờ tôi muốn uống một tách cà phê với anh."