Đi đến một con đường lớn rộng rãi, Nhan Hạc Kính và Tông Dương chuẩn bị bắt xe về nhà,
"Kính của anh ở nhà tôi, cả bộ quần áo lần trước của anh nữa. bây giờ có đi lấy không?".
Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến
Nhan Hạc Kính không đeo kính, nhưng mà mấy ngày trước đã là một cặp kính mới, Tông Dương không biết, nên cho rằng anh vẫn cần cặp kính đó.
"Anh nghĩ nó đã mất rồi."
Tông Dương nói: "Tôi nhặt được, nhưng khi đưa anh về nhà thì lại quên đưa cho anh."
Nhan Hạc Kính bất ngờ nói: "Thế mà lại không vỡ à."
Cặp kính đó, Nhan Hạc Kính đã đeo rất nhiều năm, từ sau khi trưởng thành độ cận không còn tăng lên nữa, cho nên anh không cần phải thay kính mới.
Bắt đầu cận thị là vào cấp ba, có lẽ anh thường trốn dưới chăn bông để đọc sách, chiếc chăn bông trông giống như một con đom đóm khổng lồ. Nhan Hạc Kính không may mà bị cận, tuy nhiên dù bị cận nhưng lại muốn trông thẩm mỹ chút mà chỉ khi đi học mới lấy ra đeo, nhưng sau khi ba mươi tuổi, mang hay không mang cũng giống như nhau.
Thị lực của Tông Dương dường như rất tốt, Nhan hạc Kính chỉ vào một bảng quảng cáo ở phía xa và hỏi Tông Dương: "Cậu có biết mấy chữ nhỏ ở phía dưới là gì không?"
Tông Dương nói trôi chảy không chút vấp váp, rồi nhìn sang Nhan Hạc Kính và hỏi: "Kiểm tra thị lực?"
Nhan Hạc Kính khẽ thở dài: "Ghen tị quá đi, mắt tốt như vậy."
"Chắc là do tôi không thích thích đọc sách, học tập cũng không thật sự cố gắng."
Xe chạy tới gần, Tông Dương và Nhan Hạc Kính đi đến bên đường, đứng trước bồn hoa, nhìn phía cuối con đường tăm tối như một cái hố đen không thấy đáy.
Bên trong xe có mùi thơm của máy làm mát không khí, ghế ngồi cũng rất sạch sẽ.
Nhan Hạc Kính hát một bài hát, nói cả đêm nên giờ giọng có hơi khàn khàn, giống như cạn mất năng lượng, nhìn trông uể oải ỉu xìu, còn Tông Dương thì không nói quá nhiều.
Mười mấy phút sau, Nhan Hạc Kính thức dậy trong cơn mệt mỏi, cảm thấy trong xe quá mức an tĩnh, muốn tìm chút chuyện để nói.
"A Dương, cậu quen Khổng Tuyền lúc đi làm sao?"
"Ừm."
"Nhưng nhìn thế nào cũng thấy không giống các cậu sẽ trở thành bạn bè của nhau, cậu ta quá ồn ào."
Có lẽ là vì do Tông Dương quá lạnh lùng, làm Nhan Hạc Kính cảm thấy cậu sẽ khá là ghét mấy chỗ náo nhiệt, cũng sẽ không thích người quá ầm ĩ, nhưng quan hệ của Tông Dương và Khổng Tuyền dường như cũng rất tốt.
Tông Dương trả lời: "Lúc mới quen biết thì quan hệ không mấy gì tốt, sau đó Hà Văn Đảo đưa tôi đến gặp cậu ta vài lần thì mới phát hiện con người cậu ta rất tốt."
Nhan Hạc Kính gục đầu xuống, cằm dựa trên vai trái, nhìn chằm chằm Tông Dương: "Cậu cùng công ty với cậu ta?"
"Hà Văn Đảo?" Giọng Tông Dương rất nhẹ nhàng.
"Đúng vậy, anh ta chắc cũng là người mẫu."
"Ừm, cùng công ty."
Nhan Hạc Kính không nói gì nữa, quay đầu nhìn dòng xe cộ đang lướt qua bên đường, tựa như mấy bóng đen xẹt qua, một trận oi bức ập tới. Anh nghĩ những người xinh đẹp bên cạnh Tông Dương thật sự rất nhiều.
Nhan Hạc Kính đang ngồi trên ghế sofa cầm ly nước, đợi Tông Dương vào phòng tìm kính của anh, nhưng dường như Tông Dương đã để đâu mất, tốn một lúc lâu để tìm kiếm, sau đó Nhan Hạc Kính đã đứng dậy, đi loanh quanh phòng khách.
Giữa phòng khách và phòng bếp thông nhau bằng một bàn ăn, Nhan Hạc Kính nhận thấy trên bàn có một chút thay đổi nhỏ, trên bàn sạch sẽ và ngăn nắp có một bình hoa màu trắng sữa, trên đó cắm rất nhiều bông hoa tươi đẹp.
Tông Dương là người sẽ đi mua hoa sao? Còn nhàn rỗi cắm hoa vào bình hoa trang trí trong nhà? Căn cứ vào sự hiểu biết không mấy gì nhiều của Nhan Hạc Kính về Tông Dương thì anh cảm thấy mua hoa không phù hợp với phong cách của Tông Dương.
Anh tưởng tượng cái cảnh mà Tông Dương ở trong cửa hàng hoa và cửa hàng bán đồ trang trí, thật chẳng phù hợp chút nào.
Ngay sau đó, Tông Dương bước ra, trong tay cầm cặp kính và túi giấy của Nhan Hạc Kính, ngửa cổ nói: "Nhìn gì vậy?"
Nhan Hạc Kính lấy kính và túi giấy đựng quần áo của mình.
"Đang nhìn bình hoa với mấy bông hoa xinh đẹp này."
"Vậy sao?" Tông Dương dùng tay xoay cái bình, bộ dạng có vẻ cũng không thích lắm, "Tôi hỏi thử Hà Văn Đảo mua ở đâu."
Nhan Hạc Kính dừng một lúc, sau đó nói: "Đươc, vừa hay anh cũng cảm thấy ở trong nhà trang trí một chút hoa cũng không tồi."
Tông Dương chạm vào những cánh hoa, nói bằng giọng kỳ quái: "Đẹp à? Sao tôi lại không thấy vậy."
Nhan Hạc Kính mím môi cười, nói: "Vì cậu không thích hoa."
"Vì thời hạn sử dụng quá ngắn." Tông Dương nhẹ giọng nói, "Nếu không giữ được lâu dài, thà rằng ngay từ đầu không thích."
Nhan Hạc Kính gật đầu: "Cũng có lý. Nhưng vẻ đẹp ngắn hạn cũng có thể trở thành ký ức vĩnh hằng, mỗi người mỗi khác, cậu có thể lựa chọn mãi mãi ghi nhớ."
Ngón tay Tông Dương trở nên hơi lạnh, cánh hoa mềm mại mịn màng, cậu nói: "Anh sẽ ghi nhớ vẻ đẹp của đóa hoa này cả đời sao?"
Ánh trăng trong suốt lại thuần khiết, giống như một tầng sương mù bao phủ khắp căn phòng, khiến người ta cảm nhận được không khí se lạnh. Nhan Hạc Kính đã có câu trả lời ở trong đầu, nhưng anh không nói ra, chỉ nhướng mày và nhìn Tông Dương một cái nhìn bí ẩn.
Bởi vì là hoa của Tông Dương nên có lẽ Nhan Hạc Kính sẽ ghi nhớ.
Buổi tối Tông Hi tan tầm về nhà, cô phát hiện nhiều đồ đạc trong nhà bị thiếu, phòng ngủ thì bừa bộn, cô vội chạy đến phòng của Tông Dật, nhìn thấy em trai vẫn đang ngủ say giấc thì mới yên tâm.
Cô định báo cảnh sát nhưng Tông Vọng Kiều lại từ nhà vệ sinh đi ra, nói đồ trong nhà đều là do hắn bán.
Hắn hùng hổ nói: "Lúc mua mấy thứ này tốn không ít tiền, giờ bán đi mẹ nó không đáng một đồng."
Tông Hi tức đến phát run, đứng ở trong ngôi nhà trông như mới vừa bị cướp quét, nhìn Tông Vọng Kiều với vẻ chán ghét: "Không bao nhiêu tiền mà ông còn bán? Ông bị bệnh à? Mau đi lấy đồ lại cho tôi."
Tông Vọng Kiều không để ý tới cô, đi lướt qua Tông Hi vào trong phòng bếp, hét lớn ra bên ngoài: "Tiểu Hi à, mày đem hết tiền đi đâu?"
"Ông đang mớ ngủ hả?"
Tông Vọng Kiều bưng chén đi ra, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, đôi mắt hằn những tia máu đỏ tươi, sắp lồi ra ngoài, Tông Hi tức lộn ruột, không muốn nhìn thấy ông ta, muốn vào phòng.
"Hôm qua bác hai của mày qua đời, dành lại một ngày rảnh rỗi trở về thăm đi."
Tông Hi trả lời: "Tôi phải đi làm, không có thời gian."
"Thằng Tông Dương thì sao?"
"Ông tự đi mà hỏi."
Tông Dương đóng sầm cửa lại, không còn nghe thấy tiếng gì nữa.
Tông Dương vẫn có một chút ấn tượng về bác của mình, một người đàn ông không đáng tin cậy hơn Tông Vọng Kiều là bao, vẫn luôn ở căn nhà cũ dưới quê.
Khi Thương Mạn còn ở nhà, cứ mỗi Thanh Minh là bà và Tông Vọng Kiều đưa họ về quê một lần. Quê họ là một nông thôn nghèo, đầu thôn có một cây đa lớn, nghiêng nghiêng vẹo vẹo che lối đi vào thôn, Tông Dương đi cùng chị trên bãi đất lầy lội sau cơn mưa, giày dính rất nhiều bùn.
Vì từ nhỏ đến lớn Tông Dương đều rất đẹp, trong thôn có rất nhiều người già muốn nựng mặt cậu, Tông Dương vô cùng không thích điều đó, cho nên tâm trạng lúc nào cũng khó chịu, bực tức mà đi qua từng nhà.
Cuối cùng đến một ngôi nhà xi măng nhỏ bé rách nát, đó chính là nhà của bác hai.
Bác hai ở trong thôn nhặt phế liệu mà sống, tổng cộng có hai phòng, một phòng dùng dùng để chứa phế liệu, một phòng dùng để ở, nhưng cũng không hơn phòng phế liệu là bao. Nhà ông ấy nuôi rất nhiều chó bị bỏ hoang, vừa mở cửa ra, toàn bộ đều nhào nhào tới, rất đáng sợ, Tông Hi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chỉ có Tông Dương là không sợ hãi, cô liền núp sau lưng em trai.
Mấy con chó hoang đó bởi vì dọa người mà xã khu thường cử người tới, nhưng tất cả đều không dám vào nhà vì đám chó hoang.
Thái độ của người bác đối với họ không tốt, nói năng rất hung dữ, nhưng cảm giác vẫn đáng tin cậy hơn ba cậu, thường cho họ ăn kẹo.
Bác hai khi còn trẻ là một kẻ lưu manh, chưa kết hôn cũng chẳng con cái, chắc hẳn chết rất đáng thương, nhưng Tông Dương không có cảm tình với ông ấy, đương nhiên sẽ không về lo liệu hậu sự cho ông ấy, thật ra cậu cảm thấy rất kỳ lạ, tự dưng Tông Vọng Kiều là có lòng tốt muốn về quê như vậy.
Khi những người anh em khác của Tông Vọng Kiều đến nhà, Tông Hi và Tông Dương mới biết được lòng tốt của Tông Vọng Kiều là có mục đích.
- HẾT CHƯƠNG 21-