Bạch Nhiễm trở về thăm gia đình.
Đứng trước căn biệt thự kiểu châu Âu sang trọng quen thuộc, chân cô nặng như đeo chì, không cách nào nhấc lên nổi. Thân là một vị tiểu thư giàu có, vậy mà khi ấy nổi loạn, ngu ngốc bỏ theo người đàn ông không có tương lai khiến cả nhà từ mặt, cô vừa nghĩ về quá khứ đã muốn tự giết chính mình.
Bạch Nhiễm nhìn một chút hình bóng thấp thoáng của ba mẹ bên trong, cắn chặt môi rơi nước mắt, sau đó xoay người rời đi.
…
Thời gian trôi nhanh, thu qua đông đến, bệnh tình của cô ngày càng nặng.
Bạch Nhiễm gửi hết số tiền lấy được từ tay Quý Thần cho gia đình, chỉ chừa cho bản thân một chút để điều trị. Những ngày cuối đời, cô chỉ có thể nằm im lìm một chỗ, mỗi ngày đưa mắt nhìn kim đồng hồ quay. Nếu nó có thể quay ngược lại thì hay biết mấy, phải không?
Lồng ngực thiếu dưỡng khí, hô hấp của Bạch Nhiễm dần yếu đi, bên tai cô có tiếng bước chân vội vã và tiếng hô hoán.
Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh trước đây, Bạch Nhiễm nhìn thấy Quý Thần cười cười nói nói hứa hẹn với cô đủ điều, nhìn thấy từng người bạn cũ lướt ngang qua tầm mắt, cô nghĩ, có lẽ cuộc đời cô sẽ kết thúc tại đây.
Bóng tối dần dần nuốt chửng Bạch Nhiễm.
Khi lần nữa lấy lại ý thức, tiếng gõ cửa rầm rầm bên ngoài khiến Bạch Nhiễm giật mình. Cô bật dậy, động tác gấp gáp ấy dẫn đến tình trạng hoa mắt, váng đầu, suýt chút nữa đã ngã khỏi giường.
“Bạch Nhiễm, con ra đây, mẹ phải nói chuyện với con!”
Là giọng của mẹ? Bạch Nhiễm ngơ ngác, không hiểu sao mẹ lại đến bệnh viện thăm cô, nhưng rất nhanh, cô phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ chứ không phải bệnh viện! Chuyện gì thế này?
Bạch Nhiễm hoảng hốt, vội vàng quan sát kỹ. Cô đang ở trong mộ căn phòng rộng, nệm dày thoải mái. Khắp nơi đều treo những bức vẽ phong cảnh, một trong số đó là thứ cô đã vẽ để tham dự cuộc thi trước khi tốt nghiệp đại học.
Rầm rầm rầm.
Tiếng đập cửa lại vang lên, Bạch Nhiễm bước xuống giường, đầu óc trống rỗng đi về phía đó.
"Mẹ gọi con bao nhiêu tiếng rồi mà không nghe hả?" Bà Bạch tức giận nhìn con gái.
Bạch Nhiễm vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, lắp bắp hỏi:
"Mẹ gọi con?"
"Thay quần áo rồi xuống nhà, ba mẹ muốn nói với con về chuyện của con và thằng nhóc họ Quý kia."
"Vâng…"
Bạch Nhiễm đáp nhưng đại não vẫn đang trong tình trạng trì trệ. Chờ đến khi cô rửa mặt thay đồ xong xuôi, cô cũng đã chấp nhận sự thật đáng sợ vừa xảy ra với mình.
Cô trẻ lại rồi, trẻ lại rất nhiều. Nhìn cô gái trong trong gương dung nhan ngọt ngào, khí chất thanh thuần, cô chết lặng không nói được một câu.
Thời gian quay ngược về lúc cô còn chưa bỏ nhà ra đi! Cô không cưới Quý Thần, không có chuyện họ cãi vã ly hôn, cô cũng không chết vì bệnh tật, tất cả những sai lầm cô mắc phải chỉ giống như một cơn ác mộng dài mà thôi!
Bạch Nhiễm định thần lại, xuống dưới nhà gặp ba mẹ. Cô chạy đến ôm chầm lấy mẹ khiến bà giật mình, còn chưa mắng cô, cô đã chủ động nói:
"Con xin lỗi! Con không nên qua lại với Quý Thần! Con sẽ lập tức chia tay với anh ta!"
Khi chạm vào mẹ, nước mắt Bạch Nhiễm cũng rơi xuống như mưa. Cô khóc tức tưởi, dọa cho ba mẹ cô sợ hãi, họ bắt đầu luống cuống:
"Con, sao con lại khóc rồi?"
Trước đây Bạch Nhiễm luôn rất bướng bỉnh, tính cách cũng tương đối ngang tàng, có gì nói đó, chưa từng khóc một cách đáng thương như vậy bao giờ!
Phải mất một lúc, Bạch Nhiễm mới bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn ôm chặt mẹ, nói xin lỗi liên hồi. Bà áy náy nhìn chồng:
"Anh à, có phải chúng ta ép con nó quá rồi không? Chuyện tình cảm của nó, để nó tự…"
"Không đâu, con sẽ chia tay với anh ta ngay." Bạch Nhiễm lau nước mắt mà nói.
Cô chỉ hận không thể đá bay Quý Thần đi thật nhanh ấy chứ, nếu đã muốn làm lại cuộc đời thì bước đầu tiên là phải tránh xa thật xa tên cặn bã ấy.
Bạch Nhiễm xúc động cầm điện thoại lên nhắn tin chia tay với Quý Thần, sau đó trực tiếp chặn số hắn.