Khoái cảm mãnh liệt đánh úp tới khiến Bạch Nhiễm chịu không nổi mà cao trào, thân dưới liên tục đè ép lấy thứ thô to bên trong. Qua một lúc, Tử Thiêm cũng chịu không được mà ôm chặt lấy đùi cô rồi thúc mạnh thêm vài lần và tiết ra.
Bởi vì bọn họ không dùng biện pháp an toàn nên Bạch Nhiễm cảm giác được thứ đó ở bên trong cô đang giần giật và phun ra chất dịch ấm nóng. Khi Tử Thiêm lui thân về sau, thứ chất dịch dính nhớp kia cũng theo một ít máu chảy xuống ga trải giường, cô thở hổn hển nhìn anh, mệt rã rời. Cơ thể của cô vốn cũng không quá khỏe mạnh, bây giờ thì hay rồi, động đậy liền đau.
Tử Thiêm bối rối vô cùng, nhìn hạ thân dính máu của cô mà đau lòng. Anh vỗ nhẹ lên lưng cô, để cô thở đều lại, sau đó mới nói:
“Anh đưa em vào nhà vệ sinh.”
Anh luồn tay xuống dưới người Bạch Nhiễm, ôm cô vào trong phòng tắm rộng rãi. Bạch Nhiễm vươn tay lần mò tìm công tắc đèn, trước khi ấn vào thì sực nhớ bọn họ đang không mặc quần áo. Vừa rồi có đèn ngủ, ánh sáng mờ mờ ảo ảo còn đỡ ngại, bây giờ mà bật đèn sẽ rất ngại ngùng.
Cô nói:
“Để em xuống.”
Tử Thiêm nghe lời, nhẹ nhàng thả cô ra. Hai chân Bạch Nhiễm vừa chạm vào sàn liền có cảm giác hơi mềm, cô cắn răng rít một tiếng, sau khi tốn sức đẩy người đàn ông kia ra thì mới bật đèn lên.
Cô tự xử lý sạch sẽ bản thân, sau đó mới ra ngoài. Lúc này, Tử Thiêm đang dùng khăn giấy ướt lau dấu vết trên giường. Nửa đêm rồi, không thể nào gọi người làm qua thay chăn ga được, phải lau dọn sơ qua để lát nữa nằm.
Bạch Nhiễm mệt mỏi không muốn nói nhiều, tiến tới, trải chăn che đi vết bẩn kia rồi ngả lưng xuống.
Thấy cô nhắm mắt lại, Tử Thiêm bò đến bên cạnh cô, hôn hôn gò má của cô mà hỏi:
“Em sao vậy? Mệt lắm à?”
“Ừm.”
Cô buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra nhìn anh, Tử Thiêm xót trong lòng, thầm nghĩ lần sau nhất định phải hỏi ý cô trước rồi mới được tiến tới.
Sau khi tẩy rửa sơ qua thân thể, Tử Thiêm quay một bộ đồ ngủ khác rồi lên giường nằm, động tác hết sức cẩn thận sợ ảnh hưởng đến Bạch Nhiễm. Anh nằm xuống, đưa tay ôm cô vào lòng. Cảm nhận được cô đã ngủ say, anh mỉm cười sờ sờ bụng cô.
Vốn nghĩ Bạch Nhiễm đã quên mất chuyện quan trọng ấy, nhưng sáng sớm vừa tỉnh giấc, cô liền lay anh và nói:
“Tử Thiêm, bảo người mang thuốc tránh thai khẩn cấp đến cho em.”
Anh ngay lập tức bật dậy từ trên giường, nhíu mày:
“Em nói gì?”
“Thuốc tránh thai!” Cô quả quyết, cơ thể này mới hai mươi bốn tuổi, vẫn còn quá trẻ để sinh em bé! Cô còn nhiều chuyện chưa làm lắm, hơn nữa, đã nói họ hẹn hò hai năm kia mà?
Sắc mặt Tử Thiêm tối sầm lại, anh cầm lấy điện thoại nhắn tin ra ngoài rồi nói:
“Lát nữa sẽ có người mang thuốc cho em”
“Anh giận sao?” Bạch Nhiễm quan sát anh.
“Không đâu.” Tử Thiêm hít thở đều, bình tĩnh đáp.
Sự bình tĩnh của anh nằm ngoài dự liệu của Bạch Nhiễm, cô hoài nghi nhìn chằm chằm vào anh một lúc, cuối cùng thấy anh nằm trở về giường thì không nói nữa. Có vẻ anh cũng rất mệt.
Qua khoảng mười phút, bên ngoài có tiếng gõ cửa cộc cộc truyền
đến.
Bạch Nhiễm ra ngoài lấy thuốc từ tay người làm, ánh mắt của cô nàng hơi xếch lên, cười cực kỳ tươi tắn. Trên tay cô ấy ôm một bộ chăn ga mới, lịch sự hỏi:
“Thiếu phu nhân, tôi vào có được không ạ?”
“Ừm, vào đi.” Cách cô gái đó nhìn cô làm cô có dự cảm không lành, nhưng rốt cuộc là gì nhỉ?
Bạch Nhiễm trở lại phòng, đứng một bên rót nước uống thuốc. Tử Thiêm cũng đã ngồi dậy để người làm thay bộ ga dính máu đi, vẻ mặt của anh hết sức tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau khi làm xong hết thảy, người làm còn nhìn Bạch Nhiễm đầy ẩn ý sau đó mới rời đi.
Nam Cung gia thật sự là một nơi rất kỳ quái! Bạch Nhiễm lẩm bẩm nhận xét, sau đó quay sang nhìn Tử Thiêm thì phát hiện anh một lần nữa nằm xuống giường, chuẩn bị ngủ thêm.
Cô hỏi:
“Anh định ngủ đến khi nào đó?”
Người trên giường hơi hé mắt ra, lười biếng nói:
“Hiếm khi anh mới được nghỉ.”
“Vậy anh ngủ thêm đi.”
Tử Thiên hỏi:
“Em không mệt sao?”
“Không hẳn, em vẫn ổn.”
Lần đầu chỉ đau sau khi quan hệ mà thôi, kết thúc rồi thì cô lại khỏe mạnh như thường, chỉ có hai bắp đùi vì bị kéo căng nên hơi nhức một chút.
Bạch Nhiễm chuẩn bị đầy đủ rồi ra khỏi phòng và đi gặp mẹ chồng, lúc đi trên hàng lang cô vẫn luôn nghĩ không biết sáng nay tại sao người làm lại nhìn cô với ánh mắt quái dị kia, nhưng khi đến gặp mẹ chồng rồi cô mới hiểu ra.
Mẹ chồng đang tiếp nhận sổ sách từ vệ sĩ, còn chưa kiểm kê đã đi về phía cô và nói:
“Con dậy sớm vậy? Hôm nay cứ ở trong phòng nghỉ cho khỏe đi, không phải lo chuyện quản lý nhà cửa”
“Không đâu, đây là việc nên làm g” Cô cười đáp.
“Con uống thuốc chưa?”
“Dạ? Uống rồi ạ.”
Trong đầu Bạch Nhiễm xuất hiện một loạt câu hỏi, sao mẹ chồng cho cô uống thuốc tránh thai mà trông mặt mày vui vẻ thể nhỉ?