Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tên Lý Hướng Dương kia ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Dương Kiệt, mở miệng chê cười: "Có phải anh cho Đàn Hương ăn thức ăn gì bẩn thỉu đúng không? Nhìn anh lôi thôi lếch thếch này, nói không chừng đồ ăn của anh có chứa vi khuẩn gì đấy. Ăn trúng thứ không sạch sẽ, đau bụng là chuyện đương nhiên."

Lý Hướng Dương vốn tưởng một thằng nhà quê như Dương Kiệt rất dễ ức hiếp, ai ngờ anh ta lầm rồi.

Vừa dứt lời, Dương Kiệt đã đứng bật dậy.

"Anh nói cái gì? Tên mắt lồi anh nói năng ý tứ vào nhé, thu cái chân chó của mình lại đi!" Vóc dáng Dương Kiệt cao lớn, chừng một mét tám trở lên, Lý Hướng Dương thì gầy nhom không khác gì con nghiện, Dương Kiệt đứng dậy khiến anh ta càng trông gầy yếu.

"Tôi, tôi không so đo với anh!"

Lý Hướng Dương mạnh miệng lườm Dương Kiệt, sau đó quay sang Lục Đàn Hương, chuyển đề tài: "Đàn Hương, để anh khám cho em, anh học ngành y ở đại học Tương Đàm đấy."

Anh ta vừa nói vừa dè dặt vòng qua Dương Kiệt, đi tới bên cạnh Lục Đàn Hương, chuẩn bị giơ tay sờ bụng cô

"Ha ha, tên mắt lồi này thú vị ghê nhỉ, vứt cho sợi dây là tìm cách leo lên."

Dương Kiệt vừa nhìn đã biết anh ta muốn nhân cơ hội này sàm sỡ con gái người ta nên không hề nể nang, thẳng thắn châm chọc: "Có điều tôi khuyên anh đừng ôm tâm tư gì với cô ấy. Tôi thấy tay chân anh bủn rủn, vành mắt ứ xanh, trên trán vết hằn, chắc hẳn thận không được tốt, đoán chừng mỗi ngày cứ đến năm giờ là lại đau bụng tiêu chảy đúng không?"

"Anh, sao anh biết?" Lý Hương Dương nghe xong, sắc mặt thoắt cái thay đổi.

Sao tên nhà quê này lại biết được bí mật đó? Anh ta chưa kể với anh chuyện này hết, tuổi trẻ đã hư thận, chuyện mất mặt như vậy, anh ta không bao giờ bép xép ra ngoài đâu.

"Sao tôi biết được à?"

Dương KIệt cười nhạo: "Anh không thấy sắc mặt mình xanh mét sạm đen, trên trán có vết hằn à? Đây là triệu chứng thận yếu cơ bản nhất, thiệt thòi cho anh còn tự nhận học y, đúng là mất mặt."

Lý Hướng Dương không ngờ tên nhà quê này biết y thuật, chắc chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi.

Tuy trong lòng biết đối phương nói trúng rồi nhưng anh ta không muốn bẽ mặt với cô gái mình thích nên ngậm miệng không nhiều lời, cúi đầu vòng qua Dương Kiệt đi về phía Lục Đàn Hương.

"Mắt lồi, tôi khuyên anh bớt mấy suy nghĩ vàng khè kia đi, cũng đừng làm chuyện đó nữa. Bằng không, chờ đến khi đầu gối anh bắt đầu đau nhức, tay chân lạnh lẽo thì hết cứu."

Lý Hướng Dương làm ngơ hừ một tiếng, quay đầu lại trừng Dương Kiệt, vẫn còn miệng hùm gan sứa nói: "Đồ dế nhũi hôi hám, ăn nói xà lơ, còn không mau cút đi! Người ngợm hôi như vậy, sắp hun chết người khác luôn rồi đấy! Hiện giờ Đàn Hương hít thở khó khăn, cần được hô hấp nhân tạo, anh nói chuyện thối như vậy, chắc chắn mắc bệnh hôi miệng, để tôi làm cho."

Nói xong, anh ta nghênh ngang hít mấy hơi thật sâu, chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho người đẹp.

Lục Đàn Hương phớt lờ tên cóc ghẻ Lý Hướng Dương, dùng chút sức lực cuối cùng đẩy anh ta ra, quay sang cầu xin Dương Kiệt: "Anh trai nhỏ, anh giúp tôi bóp mấy lần nữa được không?"

"Gì? Bóp mấy lần? Em định nhờ hắn ta bóp gì? Em, hai người..." Lý Hướng Dương vừa nghe xong, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Từ hồi trung học là anh ta đã theo đuổi Lục Đàn Hương, đuổi tới tận đại học, còn mặt dày thi vào cùng trường với cô với ý định gần quan được ban lộc. Ai ngờ bản thân và người trong lòng vừa tách ra được mấy tiếng đã bị người khác nhân lúc cháy nhà đi hôi của!

Thoáng chốc, anh ta phùng mang trợn mắt như con cá nóc, thở phì phò, nhìn Dương Kiệt đầy hằn học: "Ranh con, đợi đấy!"

"Đàn Hương, chờ anh một lát!" Nói xong, Lý Hướng Dương chạy nhanh ra ngoài.

Chưa đến một phút sau, anh ta mồ hôi mồ kê nhễ nhại quay về.

Chỉ thấy anh ta lấy ra một gói thuốc giảm đau, đưa cho Lục Đàn Hương như dâng vật quý: "Đàn Hương, em uống thuốc giảm đau đi, nửa tiếng là hết."

Dương Kiệt ghé mắt nhìn, hóa ra là 'thuốc chống viêm không chứa steroid Ibuprofen'.

Nhìn thấy loại thuốc này, hắn thật lòng rất muốn té xỉu.

Một thằng đực rựa lại luôn mang thuốc giảm đau bụng kinh, thật sự không còn lời nào để nói.

Chẳng qua sau khi Lục Đàn Hương trông thấy gói thuốc kia, sắc mặt càng khó coi hơn, trách mắng: "Tôi dị ứng với thuốc này, uống xong càng đau dữ dội hơn! Lý Hướng Dương, anh muốn tôi đau chết đúng không?"

Mắng vài câu, Lục Đàn Hương lại xuýt xoa ôm bụng, cả người co rúm, xem ra đang cực kỳ đau đớn.

"Vậy làm sao bây giờ?" Lý Hương giả vờ sốt ruột.

Sau đó, anh ta đỡ kính cận, đột nhiên híp mắt bỉ ổi nói: "Hay là anh xoa bụng giúp em nhé? Tay nghề anh rất tốt, xoa xoa vài cái là đảm bảo em hết đau ngay."

"Cút đi!"

Đối phương còn chưa kịp nói xong, Dương Kiệt đã đẩy tên mắt lồi hèn hạ vô sỉ ra, tiến lại gần Lục Đàn Hương, không nói hai lời đã cởi giày cô xuống.

Mặc dù Lý Hướng Dương bị đẩy ra nhưng không cam lòng bỏ đi, tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ xem Dương Kiệt muốn làm gì. chờ lát nữa không có hiệu quả thì mắng hắn ta máu chó đầy đầu. Thế mà không ngờ Dương Kiệt lại dứt khoát cởi giày Lục Đàn Hương, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn nõn nà.

"Anh đang làm gì? Sàm sỡ con gái người ta trước mặt công chúng à? Đang yên đang lành tự dưng cởi giày là sao?"

Lý Hướng Dương nghĩ bụng mình không phải đối thủ của Dương Kiệt, thế là kêu ầm lên, cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Quả nhiên, vừa nghe bên này có người giở trò lưu manh, không chỉ tiếp viên hàng không tới đây mà còn có mấy hành khách rảnh rỗi sinh nông nổi.

"Đồ ngu!"

Dương Kiệt mắng thầm, chọc Lý Hướng Dương tức tối, sắc mặt hết tím lại xanh.

"Anh gì ơi, anh đang làm gì thế?" Lúc này, tiếp viên hàng không đã lại gần, trông thấy hành động của Dương Kiệt thì nhíu mày hỏi.

Dương Kiệt chưa trả lời thì một bác gái ngồi cạnh đó đã lên tiếng: "Tôi thấy thằng nhóc này có vẻ là bác sĩ đông y, nó đang bấm huyệt giúp cô gái kia đấy."

Mà hành động kế tiếp của hắn cũng chứng minh lời bác gái.

Dương Kiệt dặn Lục Đàn Hương: "Chứng đau bụng kinh là đau tử cung quanh thời kỳ kinh nguyệt, thường bị đau quặn hoặc đau âm ỉ liên tục nhưng có thể đau nhói hoặc nhoi nhói, có thể lan ra lưng hoặc ra chân. Nguyên nhân do tình trạng lưu thông máu kém, ách tắc gây ra từng cơn đau thắt. Tôi đã giúp cô bóp huyệt Hợp Cốc, giờ sẽ bấm huyệt Thái Xung giúp cô khơi thông mạch máu. Nhớ kỹ, huyệt này nằm ở bàn chân, đo lên 1,5 thốn thì nằm ở vùng lõm tạo nên bởi hai đầu xương ngón chân 1 và 2. Cô đè ngón tay xuống sẽ cảm giác được mạch đập, nếu lần sau lại đau thì có thể tự mình bóp."

"Cảm ơn anh."

Sắc mặt Lục Đàn Hương vẫn trắng bệch, khẽ gật đầu, bởi vì hiệu quả xoa bóp lúc trước rất tốt nên giờ cô khá tin tưởng Dương Kiệt.

"Thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh này là bác sĩ đông y?" Rõ ràng Lý Hướng Dương không có ấn tượng tốt với đông y, khinh thường hừ một tiếng: "Có được không đấy?"

Ai ngờ Dương Kiệt trợn mắt ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi vặn lại: "Vừa rồi một người hư thận như anh còn đòi hô hấp nhân tạo cho người ta, anh nói xem, anh có được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK