Nghĩ đến đây, Dương Kiệt mất hứng, chuẩn bị về nhà luyện bùa, không ngờ vừa quay đầu đã đâm phải hai người.
"Ai u!"
Người nọ kêu đau một tiếng, há mồm chửi: "Cậu chàng này bị làm sao thế? Đi đường không có mắt à? Đụng hư bảo bối của tôi, cậu bồi thường nổi không?"
Người này chửi rất hăng, chẳng giống như bị đụng đau chỗ nào cả.
Thực ra Dương Kiệt cũng chưa đụng vào ông ta, trong lúc hai người gần va phải nhau, hắn đã né đi theo bản năng, bước nhẹ sang một bên. Chỉ một bước nhỏ, không hơn không kém, vừa vặn tránh đụng phải người nọ.
Bước này cực kỳ nhanh, cực kỳ kín kẽ, không phải cao thủ thì tuyệt đối không thể nhìn ra.
Không ngờ ông lão đi cùng người đàn ông này lại là một người luyện võ, bị tốc độ của Dương Kiệt thu hút, liên tục khen ngợi hắn: "Cậu trai này là con cháu nhà nào thế? Võ công không tệ! Không có mười mấy năm khổ luyện, người bình thường sẽ không thể đạt đến cảnh giới quần áo không ướt này của cậu."
Mấy bước này chính là "hổ hạc song hình" trong "hạc hình linh bước", uyển chuyển linh hoạt, không để lại dấu vết. Trong không gian nhỏ, một chậu nước đổ xuống, quần áo không dính chút nước nào. Luyện đến cảnh giới này chính là "quần áo không ướt" trong lời ông lão.
Dương Kiệt không ngờ một người thế tục lại có thị lực như vậy, có chút kinh ngạc, hơi ôm quyền nói: "Cháu tên là Dương Kiệt."
"Họ Dương? Hình như tôi chưa nghe nói đến nhà họ Dương ở Tương Đàm bao giờ nhỉ? Đúng là kỳ lạ, có một chàng trai như cậu, sao nhà họ Dương lại không có tiếng tăm gì được?" Ông lão hơi khó hiểu.
Phong thái ăn mặc của ông lão sừng sững như núi, uy nghiêm một phương, hơn nữa nghe khẩu âm cũng không phải người Tương Đàm mà giống như người từ thủ đô đến. Dương Kiệt nhìn thế nào cũng không thể liên kết ông lão với người đàn ông trung niên mặt đầy sát khí bên cạnh.
Phải nói rằng, giác quan của hắn rất nhạy bén.
Ông lão này đến Tương Đàm nghỉ ngơi, mấy ngày trước tình cờ gặp được người đàn ông trung niên này ở phố đồ cổ. Gã biết ông lão đang tìm ngọc cổ thượng hạng mà tình cờ trong tay đang có có một lô ngọc giả chất lượng cao, cần tìm một con “cừu béo” để rao bán. Thế là gã đã móc nối quan hệ, liên lạc với ông lão này, hôm nay là ngày hẹn xem hàng.
Có điều, việc này không liên quan gì đến Dương Kiệt, hắn cũng không muốn dính dáng đến ông lão trước mặt, thản nhiên nói: “Ông ơi, nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu đi trước nhé."
"Vậy lần sau có duyên gặp lại." Mặc dù ông lão hơi tiếc nuối nhưng không quen biết gì Dương Kiệt, dĩ nhiên không thể ngăn cản hắn.
Chẳng qua ông lão để Dương Kiệt rời đi nhưng người đàn ông trung niên kia lại không thuận theo, cắn chặt không buông nói: "Muốn đi luôn như vậy hả? E là không dễ vậy đâu? Lẽ nào đụng vào tôi, cậu cũng không nói xin lỗi một câu? Trên đời làm gì có đạo lý như vậy!"
Rõ ràng là đối phương đụng phải hắn, lúc này lại đổi trắng thay đen.
Bước chân Dương Kiệt khựng lại, thay vì tức giận, hắn lại cười hỏi: "Vậy ông muốn thế nào?"
"Có biết vật nhỏ này bao nhiêu tiền không?"
Người đàn ông trung niên mắt lạnh nhìn Dương Kiệt, giơ bình thuốc nhỏ vẽ hoa văn trên tay lên, nói: "Nói ra sợ dọa chết cậu! May là cậu may mắn, vừa rồi mà tôi vô tình ngã thì, hừ hừ!"
Thời buổi này còn có người nói năng vô lý như thế sao?
Lúc này, những người khác nghe thấy người đàn ông kia nói, ồn ào tụ tập xung quanh.
"Thật không?"
Dương Kiệt cười nhẹ nói: "Ông cứ nói đi, vật nhỏ này bao nhiêu tiền? Thử xem, có thể dọa chết tôi không?"
Dương Kiệt vừa nói như vậy, người vây xem xung quanh cười ầm cả lên, rối rít hùa theo: "Đúng vậy, ông nói ra thử đi, vật nhỏ này bao nhiêu tiền? Thử xem, có thể dọa chết chúng tôi không?"
Phố đồ cổ có rất nhiều người giàu có chơi thứ đồ này, mấy triệu, mấy chục triệu cũng không tính là gì. Một bình thuốc nho nhỏ, cùng lắm thì là một triệu, bọn họ không để vào mắt.
Thấy đường phố đang vắng vẻ bỗng dưng tràn ra nhiều người như vậy, người đàn ông trung niên kia càng tức giận, lớn tiếng nói: "Tôi để các người được mở mang tầm mắt!"
Nói xong, gã lấy bình thuốc vẽ hoa văn ra, nói: “Xem cho kỹ, đây là bình thuốc thượng hạng từ thời Càn Long. Trên lọ thuốc này có hình quý cô châu u, vẽ trên lớp men đồng hoàng gia. Mấy ngày trước vừa có một nhà đấu giá bán một chiếc y đúc, giá sau cùng là năm triệu!"
Nghe thấy một vật, to không bằng lòng bàn tay, trị giá năm triệu.
Dương Kiệt cảm thán trong lòng, đồ cổ đúng là đồ chơi của người có tiền.
Tuy nhiên, khi Dương Kiệt truyền linh lực đến mắt, hắn thấy rõ lọ thuốc kia không hề có "màu tím cao quý".
Trường hợp này, chỉ có một khả năng, vật này chính là hàng giả!
Có điều những hàng giả này làm giống y như thật, nếu như không phải chuyên gia, sử dụng công cụ chuyên nghiệp để kiểm tra, e rằng khó có thể nhận ra nó là thật hay giả.
Những người xung quanh đã lăn lộn ở đây nhiều năm, lúc này cũng không nhìn ra có gì không đúng.
Vốn người đàn ông trung niên này bán hàng thật hay là hàng giả đều không liên quan gì đến Dương Kiệt. Trong buôn bán đồ cổ, quan trọng nhất là thị lực. Thị lực kém, bị người khác lừa, thì gọi là "không có mắt nhìn". Dựa theo quy định, sau đó không được quay lại, gây rắc rối cho cửa hàng.
Nhưng người đàn ông trung niên này thực sự quá kiêu ngạo. Vừa rồi rõ ràng là gã đụng vào hắn, lại khăng khăng đổ tội cho mình, sau đó ông lão đã bỏ qua chuyện này mà gã lại hiếu thắng, gây rắc rối cho mình.
Dương Kiệt không phải là người tùy tiện để người ta bắt nạt.
Hắn cười khẩy một tiếng nói: "Năm triệu sao? Tôi cảm thấy vật này của ông, cùng lắm là năm trăm tệ thôi!"
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của người đàn ông trung niên, Dương Kiệt nói tiếp: "Bởi vì, nó là hàng giả!"
"Cái gì?!"
Lời này của Dương Kiệt, khiến những người đứng xem gần đó kinh ngạc, sắc mặt người đàn ông trung niên chợt tối sầm lại. Nếu như không phải có nhiều người đang đứng xem, gã đã cho thằng nhãi này biết tay từ lâu.
"Cậu dựa vào đâu mà nói nó là hàng giả?" Người đàn ông trung niên ngoài mạnh trong yếu nói.
Dương Kiệt mỉm cười, thực ra hắn không có đặc biệt nghiên cứu về đồ cổ, dĩ nhiên cũng không thể chỉ ra được nhưng chỉ cần hắn muốn, cho dù là hàng thật, hắn cũng có thể biến thành đồ giả.
"Muốn tôi nói cho ông chỗ nào thật chỗ nào giả cũng được thôi, vốn dĩ tôi phải thu một khoản phí giám định nhất định nhưng hôm nay tâm trạng của tôi tốt nên miễn phí nói cho ông biết cũng không sao." Dương Kiệt nói xong, ra hiệu gã đưa bình thuốc qua.
Nếu muốn giám định thật giả thì phải kiểm tra tỉ mỉ.
"Hừ! Cho dù cho cậu nhìn, cậu cũng không nhìn ra." Người đàn ông trung niên ngược lại rất tự tin, đưa thẳng bình thuốc cho Dương Kiệt. Lúc này, có rất nhiều người đang xem, gã cũng không sợ Dương Kiệt động tay động chân gì đó.
Dương Kiệt nhìn nụ cười đắc ý của người đàn ông trung niên, trên mặt lộ ra một tia cười nhạt.
Trên đời này, hắn ghét nhất là loại gian thương trục lợi. Nếu đã đụng phải, vậy thì cho ông một bài học!
"Nhìn cho kỹ!" Chỉ thấy Dương Kiệt cầm bình thuốc, giơ đấy bình lên đưa về phía ánh đèn, khoảnh khắc ánh sáng chợt lóe, hắn lén chuyển linh lực, một ngọn lửa hư vô lặng lẽ chui vào dưới đáy chiếc bình.